Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 2060 chữ

“Tô đại nhân, Tô Giang, tiếp chỉ.”

Cả nhà trên dưới Tô gia quỳ xuống tiếp chỉ. Cao công công với chất giọng ẻo ẻo quen thuộc đọc từng chữ từng chữ một tất cả những gì mà Hoàng thượng muốn “gửi” đến Tô lão gia và những lời “vàng ngọc” ấy đích thân Cao công công – người thân cận bên cạnh nhà vua truyền ý chỉ thì chắc chắn là chuyện hệ trọng.

Và không ngoài suy đoán của Tô lão gia ngay từ khi Cao công công xuất hiện trước cửa Tô gia rằng ý chỉ này có liên quan đến chuyện của “Thiên Đàng – Địa Giới”. Quả nhiên, đại ý của ý chỉ này rằng Tô lão gia hãy nhanh chóng trở về Kinh thành cùng với các vị đại thần khác điều tra vụ đại án “Thiên Đàng – Địa Giới”.

“Tô đại nhân, dẫu biết ngài đã cáo lão hồi hương nhưng việc nước nhà đang nguy cấp, mong ngài hãy nhanh chóng hồi hương cùng với ta. Bệ hạ đang chờ ngài.”

Trao thánh chí cho Tô lão gia, Cao công công ân cần và từ tốn nhắn nhủ đến ngài. Chiếc xe ngựa được chuẩn bị từ trước đó để ngay sau khi Tô lão gia nhận được ý chỉ sẽ lập tức lên đường trở về Kinh thành.

“Cao công công, thực sự ta không thể đi cùng với ngai ngay bây giờ được.” – Tô lão gia đáp lời.

“Sao? Tô đại nhân, ngai muốn kháng chỉ hay sao? Có biết là tội gì hay không?”

Cao công công nghe xong thì bất ngờ, y trợn trắng mắt lên đe dọa về phía Tô gia. Nhưng tất nhiên với một vị đại thần như Tô lão gia thì sẽ chẳng bao giờ kháng chỉ được, huống hồ chi vụ án “Thiên Đàng - Địa Giới” lại có liên quan đến nhà triều đình Tĩnh Khang.

“Cao công công, ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Chuyện là chuyến này về quê hương với mục đích cưới vợ cho con trai của ta. Ngài cứ đi trước, sau khi xong việc với nhà bên kia, ta sẽ theo sau ngài ngay.”

Chẳng có lí do gì Cao công công không đồng ý với điều đó cả, huống hồ chi Tô lão gia chỉ tốn một buổi sáng để mang sính lễ sang nhà họ Trần rồi sẽ lên đường sau. Họ Cao gật đầu rồi từ tốn dặn dò, hối thúc họ Tô sớm hoàn thành việc của mình và nhanh chóng hồi kinh.

Nói xong, Cao rời đi trên chiếc xe ngựa của mình cùng với đám tùy tùng đi theo hầu hạ trước sự kính cẩn của trên dưới nhà họ Tô. Bóng hình của Cao vừa biến mất, Tô lão gia liền thở dài một cái, tỏ vẻ nặng nề.

“Lão gia, chẳng hay lão gia đang có tâm sự gì hay sao?”

Tô phu nhân đứng bên cạnh, nghe tiếng thở dài của chồng liền lo lắng. Vốn là một vị quan chính trực và cực kì thông minh, với vốn hiểu biết uyên bác của mình thì suốt mấy chục năm làm quan, chẳng có vụ án nào hay vấn đề gì khiến Tô lão gia phải phiền lòng đến mức thở dài như vậy.

“Bà với các con vào trong đi. Tôi đứng đây một lát rồi sẽ vào sau.”

Tô lão gia đứng một mình giữa sân, nhìn một lượt xung quanh căn nhà của mình với ánh mắt đượm buồn. Thoạt nhìn giống như đây là lần gặp nhau cuối cùng và mãi mãi không còn được về nhà thêm một lần nào nữa.

“Tô Thanh, lát nữa con cùng với mẹ theo ta sang nhà họ Trần để đưa sinh lễ cưới con gái nhà ngươi ta. Ta đã bàn bạc với lão Trần rồi.”

Vừa bước vào, Tô lão gia đã nhắc đến chuyện cưới xin của Tô Thanh và không quên hối thúc người hầu đi chuẩn bị sinh lễ như trong danh sách mà ông đã đưa từ lúc sáng sớm. Tất nhiên là Tô Thanh không chịu rồi. Hắn ta viện đủ mọi lí do để trì hoãn cuộc hôn nhân này.

“Thưa lão gia, sính lễ đã chuẩn bị xong.”

“Người đâu, mau trói tên bất hiếu này lại ngay cho ta.”

Trước sự kinh ngạc của Tô phu nhân và Tô Thiên, thị vệ Tô gia ập đến bắt trói Tô Thanh như lệnh của Tô lão gia. Đương nhiên là với thân thủ của Tô Thanh thì chẳng dễ dàng gì để bắt trói cậu ta, nhưng đối mặt với số đông thị vệ vì cậu đành bó tay chịu trói, theo cha mẹ của mình đến nhà họ Trần cùng với sính lễ.

Nhà họ Trần trong thành Phú Lâm là một thương hộ của tiếng. Khắp thành Phú Lâm, đâu đâu cũng là sản nghiệp của nhà họ Trần từ vải vóc, tơ lụa, son phấn đến những thứ thiết yếu cũng là những mà họ Trần đang kinh doanh.

Trần phủ nằm ở trung tâm thành Phú Lâm, nếu so với sự hoành tráng thì chỉ thua mỗi Tô gia mà thôi. Phủ nhà họ Trần là một hình ngũ giác khép kín, tường cao gạch ngói và cây cối được trồng um tùm ở bên trong khiến cho nơi đây được người Phú Lâm mệnh danh là “chốn bồng lai của Phú Lâm vậy.”

Nhà họ Trần đứng đầu là Trần Lâm, một vị quan dưới trướng Tô lão gia năm xưa nhưng đã hồi hương từ lâu và phụ trách công việc kinh doanh của gia tộc. Trần Lâm có hai người con gái đều thuộc hàng mỹ nhân tài sắc vẹn toàn của thành Phú Lâm và cả Đại An. Từ sau khi Trần phu nhân qua đời thì hai cô con gái này chính là “tài sản” lớn nhất của Trần lão gia.

Nếu như cô chị đang là phi tần được sủng ái nhất của nhà vua – Trần Phi thì cô em vừa bước vào tuổi trưởng thành, là một khuê nữ, chưa từng bước ra bên ngoài khuê phòng lần nào nên thực chất chẳng ai biết gương mặt của nàng tròn méo như nào, chỉ nghe người ta đồn đại và thông qua những bức tranh họa cô bên trong phủ mà thôi.

Thứ mà người ta biết đến cô nhiều nhất chính là tên của cô – Trần Thuyên. Và cũng chính Thuyên đã được hai nhà Tô – Trần định ước se duyên cùng với Tô Thanh. Chỉ cần nghe thấy hai cái tên này thôi, thành Phú Lâm cũng đã một phen xôn xao vì dù sao tân lang, tân nương “chàng đa tài, nàng vẹn sắc.”

Chiếc xe ngựa của Tô gia dừng trước cửa phủ họ Trần mang theo hàng chục rương sinh lễ to nhỏ khác nhau để ra mắt “đàn gái”. Đi đến đâu, tiếng kèn, tiếng trống hòa cùng tiếng pháo rôm rả đến đó.

Còn nhà họ Trần thì được trang hoàng lộng lẫy, khăn rèm đủ màu được trang trí khắp phủ từ trong ra ngoài, vốn dĩ phủ họ Trần đã đẹp nay còn được đẹp hơn nhiều trong ngày trọng đại này. Nhưng điều bất ngờ vẫn còn đang ở phía trước.

“Thầy, đã không nghênh tiếp từ xa, xin thầy lượng thứ.”

Vừa bước xuống xe ngựa, Tô lão gia đã ngay lập tức nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của học trò của mình – Trần Lâm. Mặc dù phủ của họ đều ở thành Phú Lâm nhưng đã nhiều năm rồi Tô lão gia không về Phú Lâm, chỉ có thư từ qua lại giữa hai người, nên lần trùng phùng này, cả hai càng tỏ ra vui mừng khi được gặp đối phương.

“Vẫn khỏe chứ, cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp rồi đúng không?”

“Dạ thưa thầy, hôm nay được gặp thầy, trong lòng con vui mừng khôn xiết. Mọi người đừng đứng đây cả, mau vào nhà đi.”

Quả thật, Trần gia quả đúng như trông lời đồn, trên đường bước vào sảnh chính của phủ họ Trần, họ đi qua cây cầu bắc ngang một hồ sen thơm ngát. Xung quanh được gia chủ trồng những cây cổ thụ to lớn đế lấy bóng mát, còn trang trí thêm những hòn đá đủ mọi hình thù lớn nhỏ càng làm cho xung quanh càng trở nên phần hoành tráng.

“Trần gia đúng là Trần gia, thành Phú Lâm này đồn Trần gia tựa chốn bồng lai quả là không sai.”

Tô lão gia xuất thân là Thượng thư Hình Bộ nên có thứ gì trên đời mà ngai chưa từng ngó qua đâu, có phủ của các vị quan nào trong triều mà ngài chưa từng ghé qua đâu nhưng với Trần gia, Tô lão gia không khỏi trầm trồ, không phải vì sự xa hoa, tốn kém mà là sự hài hòa của tất cả hòa cùng với nhau tạo nên một khung cảnh tựa một bức tranh thủy mặc.

“Thầy, người đừng nói đùa như vậy, cái phủ này của con thì làm sao bằng Tô gia của người được.”

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vừa cười rôm ra, ôn lại chuyên của mấy năm qua sống cách xa nhau mà xúc động. Tuy rằng mỗi người một nơi nhưng tình cảm thầy trò luôn khăng khít vì với Trần Lâm mà nói Tô lão gia không chỉ là thầy mà còn là ân nhân của ông trong suốt thời gian ở Kinh thành làm quan.

“Mà thầy, con nghe nói triều đình triệu thầy vào kinh gấp. Thầy có biết là chuyện gì không?”

Câu hỏi của Trần Lâm khiến cho bước chân của Tô lão gia chậm lại và nặng nề hơn. Rõ ràng việc trở về kinh lần này theo ý chỉ của nhà vua là chuyến đi đầy bất trắc mà bản thân Tô lão gia với kinh nghiệm đầy mình nhiều khi cũng chẳng thể nào hình dung ra được.

“Thì còn chuyện gì ngoài vụ đại án đang làm rúng động cả Đại An này mấy nay nữa.”

“Ý thầy là Thiên Đàng – Địa Giới hay sao?”

Đáp lại câu hỏi của Trần Lâm, Tô lão gia chỉ khẽ gật đầu và ra hiệu chuyện đó sẽ nói đến sau, ít nhất là sau khi hôn sự của Tô Thanh và Trần Thuyên được định đoạt. Trần Lâm cũng hiểu ý người thầy của mình nên không nói gì thêm. Cả hai tiến vào bên trong sảnh chính cùng với sính lễ của phía nhà trai đặt ngay ngắn trên nền nhà.

Tất nhiên mọi chuyện đều diễn ra một cách thuận lợi với mỗi quan hệ giữa hai nhà và thời gian hôn sự được định đoạt là ngay sau khi Tô lão gia trở về từ kinh thành sau khi vụ đại án kết thúc.

“Cha, con muốn đi dạo xung quanh nhà bá phụ cho thoải mái, cứ như này con ngột ngạt quá.”

Tên rắc rối Tô Thanh lại bắt đầu giở mánh khóe của mình hòng trốn đi nhưng “trứng sao khôn hơn vịt được” khi mà Tô lão gia cắt cử thị vệ bám theo Tô Thanh để không cho hắn có cơ hội mà trốn thoát.

Nhưng Tô Thanh vừa rời khỏi, thì bất ngờ đã xảy ra khi mà thị nữ thân cận của Trần Thuyên hốt hoảng chạy vào bên trong cùng với đó là một lá thư do chính cô viết và để lại cùng với gương mặt có phần sợ hãi của cô thị nữ kia.

“Lão gia, tiểu thư, tiểu thư bỏ nhà ra đi rồi. Đây là thư của tiểu thư để lại.”

Nghe tới đây, cầm lá thư trên tay mà Trần Lâm hốt hoảng nhưng cũng có chút tức giận hiện ra trên khuôn mặt của ông trước sự biến mất của con gái cưng của mình. Tất nhiên là ông liền lập tức cho người tìm ở mọi ngóc ngách bên trong phủ và cả thành Phú Lâm để tìm tung tích của Trần Thuyên.

Bạn đang đọc Thiên Đàng - Địa Giới sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.