Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tẩy trắng

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Cố Tử Ý đang suy nghĩ cách tẩy trắng cho mình, thì không ngờ có người giúp cô rồi.

Cố Tử Ý tiếp lời thím Lưu: “Khụ, không phải mấy hôm trước con tình cờ gặp thanh niên trí thức Vương sao, tính mượn anh ta mượn mấy quyển sách đọc, kết quả anh ta nói phải dùng đến.

Nên con tự đến trạm thu mua xem thử, thật đúng là tìm được rồi, về sau cũng không dám lại phiền thanh niên trí thức Vương nữa.”

Sau đó, Cố Tử Ý lại làm như vô tình nói: “Nếu không lại làm xấu thanh danh tốt đẹp của thanh niên trí thức Vương mất.”

Câu nói cuối cùng này có chút ý tứ tự giễu, cũng coi như là ở trước mặt nhiều người như vậy, phủi sạch mối quan hệ ái muội giữa nguyên chủ và Vương Dương, rõ ràng là nói cho mấy người phụ nữ kia nghe.

Những người phụ nữ bên cạnh tuy rằng dáng vẻ như đang nói chuyện với người bên cạnh, nhưng thực ra tai đã dựng thẳng lên, tính nghe một chút bát quái của Cố Tử Ý.

Nghe được Cố Tử Ý lại nói ra mối quan hệ với Vương Dương một cách trắng trợn như vậy, mấy người phụ nữ cũng không biết nên tin hay không.

Người khác nói hai người họ có quan hệ đi, đúng là đã bị đồn đại khắp thôn, nhưng đương sự đều có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra chuyện giữa hai người như vậy sao, nếu có gì đó không ổn thì còn giấu được sao?

Tuy nhiên, dù người khác có tin hay không thì Cố Tử Ý cũng đã giải thích như vậy.

Những người phụ nữ kia còn muốn về nhà để tán gẫu với hàng xóm nữa chứ.

Không ngờ, tình hình rối ren mà nguyên chủ để lại đã được Cố Tử Ý giải quyết hơn phân nửa chỉ bằng vài câu nói nhẹ nhàng.

Không bao lâu, chú Đại Trụ đã kéo xe bò đến, mọi người cũng ngừng câu chuyện, lên xe, lại đi chừng một tiếng. Khi Cố Tử Ý về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều.

Cố Tử Ý định về nhà trước để cất đồ, rồi sẽ đi đón hai anh em Lâm gia, không ngờ vừa đến cửa nhà thì nhìn thấy cửa nhà mình không khóa.

Mở cửa bước vào thì thấy hai đứa nhỏ đang chơi trong sân, nhìn thấy Cố Tử Ý thì đều chạy tới ôm lấy chân cô, gọi "mẹ" không ngừng.

Cố Tử Ý chưa bao giờ biết trẻ con có thể dính người đến mức này, chỉ cần cả ngày không thấy, hai anh em giống như gặp được người thân đã mấy năm không gặp vậy, vây quanh Cố Tử Ý gọi "mẹ" không ngừng.

"Sao chỉ có hai đứa thôi? Bà nội đâu, đi ra ngoài à?"

Cố Tử Ý hỏi hai anh em trước mặt, Nhị Bảo lắc đầu, Đại Bảo giành trước nói: "Bà nội ở vườn rau phía sau nhà." Nói còn như thể đang tranh công vậy.

Nhị Bảo còn trừng mắt nhìn Đại Bảo một cái, tỏ vẻ không hài lòng khi Đại Bảo cướp lời của mình.

Cố Tử Ý nhìn hai anh em tranh giành tình cảm mà bật cười, xoa đầu hai đứa nhỏ:

"Tốt, đi rửa tay đi, mẹ cho các con ăn táo." Nghe được có đồ ăn, hai anh em cũng không để ý gì nữa. Liền tự giác chạy đến giếng rửa tay.

Cố Tử Ý đi vào phòng, từ trong bao lấy ra những đồ mua được, một số thứ có thể để bên ngoài thì cất trong tủ.

Sau đó lại từ không gian lấy ra hai quả táo, đi ra ngoài. Lại đi vào bếp lấy mâm và dao, tiện tay uống một ngụm nước.

Mới đi đến giếng, múc một ít nước, rửa sạch sẽ rồi gọt vỏ, cắt táo thành những khối nhỏ, tiện cho hai đứa nhỏ ăn.

Sau đó gọi Nhị Bảo đi gọi bà nội của bọn họ đến ăn táo, Nhị Bảo lại là một đứa tinh ranh, nhìn thấy có đồ ăn thì liền làm nũng để Đại Bảo đi gọi, Đại Bảo thương em trai, cũng không có gì ý kiến, liền chạy vội vàng ra sân sau.

Cố Tử Ý nhìn vẻ trộm cười của Nhị Bảo mà không ngừng cảm thán trong lòng, từ nhỏ đã có thể nhìn ra tính cách sau này, đứa nhỏ này tinh quái thật.

Biết Đại Bảo sẽ thương cậu, chuyện tốt đều chiếm lấy.

Cố Tử Ý một bên cắt táo đặt vào mâm, Nhị Bảo liền ở bên cạnh cười hì hì nhìn.

Gọi "mẹ ~" Cố Tử Ý bị cậu cũng hết cách, chỉ có thể cắt một miếng cho cậu nếm thử, được táo rồi, Nhị Bảo cười vẻ mặt vui vẻ.

Cố Tử Ý cắt táo xong thì Đại Bảo cũng kéo mẹ Lâm từ sân sau đi ra.

Lúc này trời vừa vặn là hoàng hôn, mặt trời vẫn chưa xuống núi nhanh như vậy, ánh hoàng hôn chiếu rọi cả sân, giống như một bức tranh cuộn tròn, rất đẹp.

Cố Tử Ý dứt khoát dọn mấy cái ghế ngồi trong sân.

Nhìn thấy mẹ Lâm, gọi một tiếng "mẹ", bảo mẹ Lâm ngồi xuống ăn táo.

Mẹ Lâm cũng không khách sáo, đi đến giếng rửa tay, liền ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Ý. Hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cẩn thận gặm táo.

"Mẹ mới xử lý vườn sau nhà một chút, con lớn bụng cũng không có tiện. Đến lúc rảnh thì kêu anh trai chị dâu đến giúp con. Con muốn trồng hạt giống gì thì cứ nói với chúng."

Cố Tử Ý cũng không khách sáo, thuận thế liền đáp ứng. Rốt cuộc hiện tại mang thai khom lưng lấy cuốc xác thật là không tiện, có người hỗ trợ Cố Tử ước còn không kịp. Đến lúc đó cho anh trai chị dâu một ít đồ là được.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu của Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GàHầmCon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.