Nước Trân Quý
Nhạc Trọng quan sát dòng suối một lát hai mắt chợt ngưng tụ, hắn không nhìn
thấy trong nước suối có bất kỳ sinh vật nào.
Hắn lấy ra máy kiểm tra ô nhiễm nguồn nước đâm vào trong nước suối, nhất thời
máy kiểm tra vang lên thanh âm máy móc cơ giới hóa:
- Cảnh cáo! Cảnh cáo! Trình độ ô nhiễm nguồn nước là 7 cấp, đây là nguồn nước
bị ô nhiễm nặng. Thỉnh đừng uống nguồn nước bị ô nhiễm nặng này. Nếu không sẽ
làm thân thể ngài bị biến dị, hoặc là bị thương tổn nghiêm trọng!
Nhạc Trọng nhìn nước suối trong vắt kia sắc mặt đại biến, giống như tránh né
độc xà bật lui ra sau mấy bước, sắc mặt biến thành vô cùng khó xem. Hắn đi
suốt một ngày mới nhìn thấy được dòng suối đầu tiên này, nhưng lại không thể
sử dụng. Điều này nói rõ quanh khu vực nơi đây không hề có nguồn nước hay thực
vật để nhân loại có thể ăn uống.
Nếu nói còn có thực vật gì mà nhân loại có thể ăn được, chính là mạch đen cùng
thịt người!
Một cường hóa giả đi theo sát Nhạc Trọng vừa chạy tới bên cạnh dòng suối. Vừa
nhìn thấy nước suối, trong mắt lóe vẻ mừng như điên nhào tới:
- Nước! Đây là nước! Thật tốt quá! Ha ha ha! Có nước!
Nhạc Trọng nhìn thoáng qua người kia nhắc nhở một câu:
- Cẩn thận, nước suối này bị ô nhiễm phóng xạ 7 cấp!
- Phóng xạ 7 cấp?
Cường hóa giả sửng sốt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó lạnh lùng cười, vốc nước lên
tay uống một ngụm lớn, sau đó khuôn mặt sảng khoái nói:
- Nước thật ngọt! Thật trong, thật ngọt!
Cường hóa giả lộ ra khuôn mặt say mê, lại nhìn Nhạc Trọng lộ ra tia mỉm cười
khiêu khích.
Nhạc Trọng cũng không quản vẻ khiêu khích của hắn xoay người rời đi.
Nhạc Trọng là người cường đại nhất trong nhóm người sống sót nên mỗi hành động
đều hấp dẫn vô số người chú ý, bọn hắn rất nhanh phát hiện có dòng suối, mọi
người đều bổ nhào tới. Họ đã đi suốt một ngày, thực sự khát khô cổ họng, hơn
nữa còn cần nhóm lửa nấu cơm, cũng cần thật nhiều nước.
Nhạc Trọng nhìn nhóm người cuồng nhiệt lao tới, thản nhiên nói một câu:
- Dòng suối này đã bị ô nhiễm phóng xạ 7 cấp. Uống vào sẽ có tổn hại đối với
thân thể!
Nghe xong lời nói của Nhạc Trọng, những người sống sót liền do dự.
Tên cường hóa giả uống nước suối lớn tiếng kêu lên:
- Đừng tin hắn! Tôi đã uống nhiều nước như vậy cũng không có chuyện gì đúng
không? Hắn chỉ nói láo mà thôi. Hắn muốn dùng nước khống chế mọi người!
Nghe xong lời nói của người kia ánh mắt mọi người hồ nghi nhìn Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng căn bản không thèm nhìn tới những ánh mắt kia, hắn đi tới chỗ đã
tuyển định nghỉ ngơi, tay vung lên, lấy ra một lều trại bắt đầu dựng lên. Hắn
đã nhắc nhở bọn họ xem như tận tình tận nghĩa không làm hổ thẹn bản tâm của
mình, họ tuyển chọn thế nào không liên quan gì tới hắn.
Phù Lan Na nhìn Nhạc Trọng, trong nháy mắt thấy hắn lấy lều trại ra ánh mắt
liền sáng ngời đi về hướng hắn.
- Vật phẩm không gian, hay kỹ năng không gian? Nhạc Trọng này thật sự không
đơn giản!
Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân nhìn Phù Lan Na phong tình vạn chủng đang đi qua
bên này, hai nàng liền sinh ra địch ý nhìn theo Phù Lan Na.
Phù Lan Na đi tới trước người Nhạc Trọng thản nhiên cười nói:
- Chào anh! Nhạc Trọng, có thể cho tôi một chén nước uống được không?
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt:
- Thật có lỗi, không được! Nước trong thế giới này quá trân quý. Tôi không có
khả năng cấp nước uống cho cô không điều kiện. Cô muốn uống nước, phải có trả
giá!
Nhạc Trọng đi suốt một ngày trong khu vực này mới phát hiện được nguồn nước,
mà nguồn nước lại bị ô nhiễm tia thật nặng, có thể thấy được tài nguyên nước
trân quý đến thế nào trong thế giới này. Nếu trên địa cầu hắn tùy tiện có thể
đem thật nhiều nước tặng người, nhưng hiện tại hắn sẽ không dễ dàng làm như
vậy.
Sắc mặt Phù Lan Na thay đổi, nàng không nghĩ tới thậm chí có nam nhân có thể
cự tuyệt lời cầu xin của đại mỹ nhân như nàng.
Phù Lan Na nhanh chóng điều chỉnh tâm tình hỏi:
- Nước trong suối thật sự bị ô nhiễm phóng xạ sao?
Nhạc Trọng thản nhiên đáp:
- Nếu cô không tin có thể đi qua lấy uống, tôi không ngăn cản cô!
Ánh mắt Phù Lan Na co rụt lại, hỏi:
- Vậy thì Nhạc Trọng, anh muốn tôi trả giá thứ gì mới cấp cho tôi một chén
nước?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Phù Lan Na, đưa ra một điều kiện vô cùng hà khắc:
- Nô lệ! Chỉ cần cô nguyện ý phát thệ làm nô lệ của tôi, toàn tâm toàn ý dốc
sức cho tôi, không thể vi phạm bất kỳ mệnh lệnh gì, tôi sẽ cung cấp đầy đủ
thực vật cùng nước cho cô. Bằng không vô thân vô cớ, tôi bằng vào cái gì phải
giúp cô? Đương nhiên sau khi trở thành nô lệ của tôi, chỉ cần cô vi phạm mệnh
lệnh, tôi tuyệt đối sẽ có thể giết cô!
Phù Lan Na nghe được điều kiện hà khắc của hắn sắc mặt biến đổi, cuối cùng
miễn cưỡng mỉm cười xua tay:
- Nô lệ? Vậy thì thôi!
Nhạc Trọng nhìn theo bóng lưng Phù Lan Na rời đi lạnh lùng cười, tiếp tục dựng
lều. Sở dĩ hắn khai ra điều kiện hà khắc như vậy chính vì không muốn cùng bất
luận kẻ nào chia sẻ thực vật cùng nước uống của chính mình.
Nhạc Trọng không biết rõ về thế giới này nhưng hắn lại biết thực vật cùng nước
trân quý đến thế nào bên trong thế giới tràn đầy ô nhiễm này. Hắn không khả
năng đem nước cùng thực vật quý giá hao phí trên thân người xa lạ. Hắn còn
phải lưu lại trên thế giới này thêm một năm nữa đâu.
Chính bởi vì biết nguồn nước quý giá, Nhạc Trọng mới không có ý tứ muốn chỉnh
hợp những người sống sót kia thành đoàn thể đảm đương vị trí thủ lĩnh. Một khi
hắn đảm đương vị trí thủ lĩnh, hắn phải phụ trách sự chết sống của hơn trăm
người kia, còn phải cung cấp thực vật cùng nước uống quý giá cho họ. Trước khi
hắn tìm được nguồn nước đều không có ý định dẫn đầu.
Ở một bên, Tiêu Lan nghe được lời nói của Nhạc Trọng trong lòng chợt trầm
xuống, khuôn mặt liên tục biến đổi, lâm vào trong vùng vẫy, nhưng rất nhanh
nàng cắn chặt răng kiên định tâm ý của mình.
Lời cảnh cáo của Nhạc Trọng không làm cho những người sống sót dao động, mọi
người đi tới bên dòng suối lấy nước đốt lửa nấu mạch đen lấy được từ trong
thôn xóm của đàn quái vật kia.
Mạch đen được nấu chín, một màn xấu xa về nhân tính con người liền xuất hiện.
Những người tiến vào thôn tìm vật tư không hề có chút ý tứ cấp thực vật cho
những người khác. Bọn hắn cũng thập phần rõ ràng sự trân quý của thực vật
trong thế giới nguy hiểm này. Lương thực lấy được tới tay đương nhiên sẽ không
chia sẻ cùng người khác, đây là thói hư tật xấu trời sinh của nhân loại.
Những tiểu quần thể khác cũng là như thế, kẻ yếu bị bài xích, chỉ có cường giả
mới được hưởng thụ thực vật. Đồng thời lại có nữ nhân dùng thân thể mình đổi
lấy thực vật. Những tiếng rên rỉ không ngừng từ trong nhóm người sống sót
truyền khắp xung quanh.
Lời cảnh cáo của Nhạc Trọng cũng gợi lên tác dụng không nhỏ, mặc dù không ít
cường hóa giả cùng người thường vừa đói lại khát nhưng họ đều chịu đựng không
ăn mạch đen cùng uống nước suối.
Nhạc Trọng ở trong thôn xóm tìm được không ít vật phẩm khoa học kỹ thuật còn
sót lại, đồng dạng cũng có người tìm được một ít vật phẩm như thế. Chỉ cần
không phải quá ngu ngốc mọi người đều có thể đoán được trên thế giới này tràn
đầy tia phóng xạ.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 216 |