Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long hồn giao long 2

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Để lão phu ra tay đi.

So với biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Không bằng dứt khoát chết đi!"

"Không được!"

"Hắn là hảo huynh đệ của ta, huynh đệ thân như tay chân!"

"Hai con sâu kiến!"

Cẩu Vưu Quyền tức đến khó thở mà cười: "Các ngươi kêu đánh kêu giết, có hỏi qua ý kiến của bản vương sao?"

"Ngươi trước ngậm miệng!"

Trần Tri Mệnh cùng lão Lý đồng thời quát lớn với thần hồn giao long đang ở trong thân thể Cẩu Vưu Quyền.

"Ta có thể giữ lại mạng sống cho hắn, nhưng tu vi thì không thể!"

Lão Lý cầm kiếm kích động muốn thử.

"Không được, ta tới trước, nếu không được thì đến lượt ngươi!"

Trần Tri Mệnh bước ra một bước về phía trước.

Trong thoáng chốc.

Khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười khinh thường: "Thằn lằn, ngươi đoạt xá một tên phế vật thì làm được cái gì?

Bằng tư chất của phế vật kia.

Đời này sợ là không có hi vọng đưa thân Phản Chân cảnh!

Ngươi vốn là sinh vật có thể thành thánh, há có thể cam chịu trở thành kẻ yếu như vậy?

Mà phế vật kia còn là con cháu đời sau của Đao Khôi!

Nhà bọn hắn hàng năm đều phải dập đầu trước lão tổ tông!

Lúc ngươi dập đầu với địch nhân của mình, sẽ không cảm thấy nhục nhã sao?

Không bằng ngươi đoạt xá ta!

Ta cũng không kém a!

Nửa bước Hóa Hư!

Mà lại kế thừa kiếm ý của Kiếm thánh Chu Khinh Hậu!

Bước vào Thánh Cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Đến đây đi. . ."

Nghe âm thanh của Trần Tri Mệnh lải nhải không ngừng.

Sắc mặt Cẩu Vưu Quyền tái xanh.

Cảnh giác mà nhìn Trần Tri Mệnh cùng lão Lý.

Hắn không phải không muốn đoạt xá Trần Tri Mệnh.

Cách thật xa hắn đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngát tỏa ra từ trên người Trần Tri Mệnh.

Đó chính là mùi vị khí vận của Thiên đạo.

Nhưng mà một người khác. . . thanh kiếm trong tay lão đầu kia.

Làm cho hắn có cảm giác hết sức nguy hiểm.

"Dê hai chân, ngươi muốn lừa gạt bản vương, ta há lại bị ngươi lừa?"

Cẩu Vưu Quyền cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn thừa dịp bản vương đoạt xá, để lão đầu kia xuất thủ chém giết ta!"

"Làm sao ? Ngươi sợ rồi?"

Trần Tri Mệnh giễu cợt nói: 'Ngươi thật sự cho rằng mình có thể đoạt xá Cẩu ca?

Ngươi chẳng lẽ quên, Trảm Kham là đao của ai?

Bây giờ chỉ sợ ngay cả tay cầm đao, ngươi cũng đã không khống chế được đi!"

Con ngươi Cẩu Vưu Quyền hơi co lại.

Dùng sức ngăn chặn Trảm Kham đao ngo ngoe muốn động.

Trong lòng thầm kêu không ổn.

Hắn đúng là không có cách nào đoạt xá hoàn toàn.

Tàn hồn của Đao Khôi co rúc ở bên trong Trảm Kham, đang không ngừng phản phệ hắn.

Chỉ là.

Con cừu non ngu xuẩn này lại biết được ý đồ của bản vương?

"Đến đây đi!"

Trần Tri Mệnh nói: "Ta dù sao cũng không muốn sống, ngươi đến đoạt xá ta, ta tuyệt không phản kháng."

"Mơ tưởng!"

Cẩu Vưu Quyền do dự một chút, cười lạnh nói: "Dê hai chân cực kỳ gian trá, ngươi nhất định là muốn thừa dịp bản vương đi ra từ thể nội của phế vật này, để cho lão đầu kia đánh lén ta!"

"Ta sống gần ngàn năm, há lại mắc bẫy của tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ngươi?"

Nói hắn chậm rãi đi về phía Trần Tri Mệnh.

Một tay cầm Trảm Kham đao, trên tay kia, hư ảnh một đầu giao long đang lặng yên hiện ra.

Trần Tri Mệnh vẫn đứng tại chỗ.

Phảng phất không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tự mình nói ra: 'Ngươi nếu là sợ hãi. . .

Ta có thể lập xuống lời thề thiên đạo, chỉ cần ngươi đoạt xá ta.

Lão Lý tuyệt sẽ không. . ."

Lời nói của Trần Tri Mệnh im bặt mà dừng, thân thể càng là tự dưng run rẩy lên.

Ngay sau đó từ tiếp theo hắn phun ra đã trở thành hai từ ngu xuẩn!

"Ngu xuẩn a!

Ngươi cho rằng ngươi có thể gây khó dễ cho bản tọa?

Thân thể nửa tàn của lão đầu kia, tính là cái quái gì?

Từ đầu đến cuối, người bản vương muốn đoạt xá vẫn luôn là ngươi a!"

Trần Tri Mệnh nói một mình.

Trên khuôn mặt tái nhợt bỗng nổi lên lên một chút đỏ ửng.

"Ha ha, ngu xuẩn!"

"Thật quá tuyệt, thân thể này quá hoàn mỹ!

Đoạt tạo hóa của thiên địa.

Trời xanh bất công, nhân tộc yếu đuối như vậy có tư cách gì làm chủ nhân của mảnh thiên địa này?"

Trong bóng tối.

Trần Tri Mệnh đánh giá thân thể của mình, lời nói thốt ra từ trong miệng đã biến thành ngôn ngữ của giao long.

Hồi lâu sau.

Hắn xoay đầu lại nhìn xem lão Lý, giễu cợt nói: "Năm đó lúc ngươi đỉnh phong bản vương cũng không sợ ngươi, bây giờ tu vi của ngươi đã mất hết, dù là cưỡng ép phá cảnh quay về đỉnh phong thì bản vương cũng không sợ!

Lúc trước bản vương còn không dám xác định.

Bây giờ nhìn lại, ngươi quả nhiên đã là phế nhân!"

"Đúng vậy a!

Lão phu là phế nhân, đáng tiếc một cơ hội ra tay a!"

Lão Lý thương hại nhìn xem Trần Tri Mệnh .

Tràn đầy than thở.

"Đi theo bản vương, đợi bản vương đăng lâm Thánh Cảnh, ban thưởng ngươi tạo hóa, chữa khỏi vết thương cũ cho ngươi!"

Trần Tri Mệnh đứng chắp tay: "Hoặc là hiện tại bản vương lập tức cho ngươi đầu thai!"

"Chỉ sợ không được!"

Lão Lý tiếc hận nói: "Hắn không đáp ứng!"

"Ai không đáp ứng?"

Trần Tri Mệnh Kiệt ngạo nói.

"Ta không đáp ứng!"

Trong miệng Trần Tri Mệnh chậm rãi phun ra bốn chữ.

Giống như là đang tự hỏi tự trả lời.

Ngay sau đó, trong khí hải của hắn, một thanh tiểu kiếm bỗng nhiên toả ra ánh sáng chói lọi!

Bạn đang đọc Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Trong Nhà Yếu Nhất ? (Dịch) của Mại Thái Đích Thu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuPhuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 443

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.