Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có ai là người đơn giản

Phiên bản Dịch · 1820 chữ

"Mẹ nó!"

Bên trên Lạc Bảo Lâu, Trần Tri An nhìn xem Liễu Thất đang trang bức ở phía xa.

Khiếp sợ đến mức không ngậm miệng lại được.

Hắn vẫn biết Liễu Thất rất mạnh, nhưng không biết hắn lại mạnh đến mức như vậy. . .

Trước đó vô luận là hạ độc giết Hắc Bạch Song Hùng, bóp chết hai vị kiếm khách, hay là một tay ép quỳ Lễ Bộ thị lang Chu Lễ, đều có vẻ hơi điệu thấp.

Vì nhìn thấy quá nhiều, Trần Tri An thậm chí coi là lực sát thương của Hư Thần cảnh cũng chỉ như vậy.

Cũng chỉ mạnh hơn hắn một chút chút mà thôi.

Bây giờ mới biết, cái thằng này lại mạnh đến mức không hợp thói thường.

Nếu hắn toàn lực xuất thủ.

Chỉ sợ là Thanh lâu không chịu được một kiếm của hắn. . .

"Người trẻ tuổi này. . . mạnh quá mức a?"

Chẳng biết từ lúc nào Dương lão đầu đã xuất hiện sau lưng Trần Tri Ân, âm thanh hiếm thấy có chút nặng nề.

"Dương lão, tấc cả Hư Thần cảnh đều mạnh như vậy, hay là chỉ có Liễu Thất mạnh như vậy?"

Trần Tri An quay đầu, nhìn xem Dương lão đầu hỏi.

"Khó mà nói!"

Lão đầu trầm giọng nói: "Ta nghi ngờ Liễu Thất vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng chỉ bằng một kiếm này, trong cùng cảnh giới rất khó tìm được người thứ hai có thể sánh ngang với hắn.

Nói rõ ràng hơn, nếu như sát lực của Lý Tu La là một, một kiếm này của Liễu Thất, chính là năm. . ."

"Lý Tu La. . .

Là tên khốn âm hiểm, đao vừa ra khỏi vỏ, giết chóc không phải do chính hắn?"

Lúc trước khi tên kia xuất thủ Trần Tri An còn tưởng rằng là cao thủ, nguyên lai cũng là mặt hàng chịu không nổi một kiếm.

"Ngươi cho rằng hắn rất yếu?"

Dương lão đầu cười lạnh nói: "Lý Tu La tên thật là Sở Phong, là người hộ đạo của Tứ hoàng tử, năm nay mưới chỉ hơn sáu mươi tuổi đã bước vào Hư Thần hậu kỳ.

Được xưng là thiên tài tu đạo ngàn năm khó gặp, hắn rất có khả năng trong vòng trăm năm đưa thân Thông Huyền cảnh!

Hoàng đế lão nhi đặc biệt ban thưởng Tu La Quyết. ‌

Vậy nên hắn mới đổi tên thành Lý Tu La, mấy năm qua danh tiếng vang vọng, nếu như không gặp phải Liễu Thất. . ."

Trần Tri An sắc mặt hơi cứng lại.

Dù sao hắn có danh xưng là thiên tài trăm năm khó gặp!

Ngàn năm khó gặp và trăm năm khó gặp.

Ai lớn ai nhỏ vừa nghe đã biết.

Sau khi đạt đến Hóa Hư cảnh, âm thần sinh sôi, có thể sống hơn năm trăm năm.

Nghe nói chỉ cần bước vào Thông Huyền, tuổi thọ có thể lên đến hơn tám trăm năm. . .

Lý Tu La mới chỉ hơn sáu mươi tuổi đã đạt đến Hư Thần cảnh hậu kỳ, hiện tại vẫn là thiếu niên. . .

"Hậu sinh khả uý a!"

Dương lão đầu cảm thán một tiếng, chắp tay sau lưng chuẩn bị trở về Thiên Kim Lâu.

Hăn mới vừa bước ra một bước, lão quản gia bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Tri An. Dáng vẻ của hắn không hề thay đổi, vẫn là hai tay lồng vào tay áo, trên đỉnh đầu tóc thưa thớt.

Lão quản gia liếc nhìn Hồ Nhi Sơn ở phía xa.

Buồn bã nói: "Tiểu Tước Nhi, ngươi đi Kim Khoa ngõ hẻm một chuyến, nói cho lão tứ của Lý gia, từ nay về sau Hồ Nhi Sơn đổi sang họ Trần!"

"Tiểu Tước Nhi. . .

Ai là Tiểu Tước Nhi?' ‌

Trần Tri An nghi hoặc nhìn lão quản gia xuất hiện đột ngột, đang chuẩn bị hỏi lại hắn, đã thấy thân thể Dương lão đầu trong nháy mắt căng cứng, đứng thẳng tắp.

Hai tay vốn chắp sau lưng vội vàng thả ra.

Không còn là bộ dáng tuổi già sức yếu. . .

"Vâng, thống lĩnh!"

Sau khi cười nịnh đáp ứng, Dương lão đầu biến thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã biến mất ở Lạc Bảo Lâu.

Chạy thật nhanh!

Trần Tri An há to miệng.

Không dám lên tiếng!

Mẹ nó!

Lão quản gia quả nhiên không phải là người đơn giản.

Một tôn Hư Thần cảnh cường giả nhìn thấy hắn mà cứ như là chuột thấy mèo.

Hắn ít nhất cũng phải là Thông Huyền cảnh trở lên a?

Rốt cuộc Trần A Man giấu bao là bài tẩy a!

Vả lại cái lão già này cũng quá hung hăng đi, bãi săn của Tứ hoàng tử, nói lấy là lấy sao?

Lão quản gia căn bản không để ý tới hắn.

Hai tay đan vào tay áo thăm thẳm nhìn Liễu Thất đang đạp không mà quay về, khặc khặc cười nói: "Chàng trai trẻ, ngươi là người trong Đạo môn?"

Hai con ngươi của Liễu Thất nhì sang, cũng nghiêm túc nhìn lão quản gia.

Hồi lâu sau mới nói ra: "Ta cũng chưa vào cửa Đạo môn, không dám tự xưng mình là người trong Đạo môn!"

Lão quản gia lắc đầu: "Đáng tiếc, lấy tư chất của ngươi, nếu như có thể vào Đạo môn. . ."

Liễu Thất ngắt lời hắn, khẽ nói: "Lòng có ràng buộc, vào đạo môn cũng chỉ khiến cho Đạo môn có thêm một tục nhân mà thôi.

Đại đạo ba ngàn, ta đi con đường của mình!'

"Ngươi rất tự tin!'

Lão quản gia chằm chằm Liễu Thất một chút, lại quay đầu nhìn Trần Tri An, khặc khặc cười nói: " Tiểu Hầu gia của chúng ta có thể làm bằng hữu với ngươi, cũng coi như khí vận tốt!"

Liễu Thất cười nhạt nói: "Vãn bối có thể làm bằng hữu với lão bản, mới thật sự là khí vận tốt!

Lão tiên sinh, trong Thanh lâu còn có chút việc cần xử lý, vãn bối xin rời đi trước, cáo từ!

Liễu Thất làm một cái vãn bối lễ sau đó quay người rời đi.

Lão quản gia nghiêng người tránh đi. ‌

Không có thụ hắn thi lễ.

Sau khi Liễu Thất đi xa, lão quản gia lại mở miệng thầm kín nói: "Tiểu Hầu gia, Hầu gia để cho ta nói với ngươi.

Ở thành Trường An không cần điệu thấp như vậy. . .

Người có năng lực giết ngươi, không dám giết ngươi!

Người dám giết ngươi, lại không đủ khả năng giết ngươi.

Trừ khi Hầu gia không còn.”

"Ta đã biết!"

Trần Tri An thở dài.

Đối với người từ Trần Lưu Hầu phủ, từ trước đến nay hắn có thể tránh thì tránh.

Một mặt vì thân là người nhà của thiên mệnh chi tử, tình cảm càng sâu chết càng nhanh.

Một phương diện khác là vì hắn dù sao cũng không phải chân chính Trần Tri An, vô ý thức không muốn có quá nhiều liên hệ với người nhà của nguyên chủ!

Thậm chí không chỉ Trần Lưu Hầu phủ.

Ngay cả đối với thế giới này.

Hắn vẫn luôn có một loại cảm giác xa cách.

Như là một người khách qua đường vậy. . .

Sau khi chuyển lời thay Trần A Man.

Lão quản gia cũng đứng dậy rời đi.

Trước khi biến mất, hắn còn khàn giọng nói: "Có thời gian trở về nhà một chút đi, tiểu thư nhắc tới ngươi rất nhiều lần. . ."

. . .

Xuân đi thu đến, đảo mắt đã trôi qua nửa năm.

Trần Tri An đi vào thế giới này đã hơn một năm.

"Tam ca, Hồ Nhi Sơn có hồ sao?"

Bên trên Hồ Nhi Sơn, tiếng chuông thanh thúy quanh quẩn trong núi, Trần Tri Đông mặc một bộ áo đỏ ngồi bên trên xích đu hỏi.

"Vốn là có, nhưng về sau là không có!"

Trần Tri An ngồi bên cạnh Trần Tri Đông, nhếch khóe miệng cười nói: "Nghe đồn ba vạn năm trước, Hồ Đế độ kiếp ở Thanh Khâu.

Trên trời hạ xuống chín đạo thần lôi ngăn nàng thành đế.

Thiên Lôi cuồn cuộn, thiên uy hạo đãng biến đất lập thân của nàng thành bột mịn.

Lại có bốn vị Chuẩn Đế cầm theo Đế binh đánh lén.

Lúc đó nàng vai gánh Thanh Khâu, một tay nâng lôi đình, đế bào nhuốm máu, trấn sát bốn tôn Chuẩn Đế sau đó bước lên trời mà chết!

Trước khi chết.

Nàng dùng đại thần thông chuyển Thanh Khâu đế cung đến nơi hoang dã, triệt để đóng kín nhân gian cảnh, đến tận bây giờ Thanh Khâu không hồ.

Hồ Nhi Sơn chính là Thanh Khâu trong truyện."

"Thì ra là vậy a?"

Đuôi lông mày của Trần Tri Đông hơi cau lên, yếu ớt nhìn về phương xa.

Trần Tri An cười nói: "Chỉ là truyền thuyết mà thôi, chuyện xảy ra từ vạn năm trước, ai biết là thật hay giả, cũng không có quan hệ gì với chúng ta."

"Đúng vậy a, cũng không có quan hệ gì với chúng ta!"

Trần Tri Đông lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, gương mặt thiên chân vô tà, mũi chân hơi đẩy trên mặt đất, xích đu lại lên cao.

Trần Tri An tay trái chống cằm, tay phải đẩy dây xích đu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của Trần Tri Đông.

Nửa năm trước, sau khi lão quản gia nhắc nhở hắn thường xuyên về thăm nhà, hắn cũng là người biết lắng nghe, không lâu sau đã lừa gạt tiểu muội đến Lạc Bảo Lâu.

Sau đó hắn nhìn Trần Tri Đông một mình đi vào Hồ Nhi Sơn, nàng chỉ cần liếc nhìn đã có thể khiến những dị thú Tứ hoàng tử nuôi nhốt hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy.

Nào là thiên mã, man thú, yêu cầm, ở trước mặt nàng đều dịu dàng ngoan ngoãn giống con cừu non, hận không thể quỳ xuống hôn lòng bàn chân của nàng.

Tranh nhau để có thể trở nàng đi tuần sơn, ngay cả thiên mã ăn chay đều sắp biến thành yêu thú ăn thịt, cũng dám nhe răng với Bạch hổ có huyết thống dực hổ.

Không biết đã đánh nhau bao nhiêu trận.

Hồ Nhi Sơn lớn như vậy, nàng hoàn toàn xứng đáng là vua không ngai.

Mãi đến khi đó, Trần Tri An mới biết được cái danh Kỳ lân tử của mình có bao nhiêu cân lượng.

Toàn bộ Trần Lưu Hầu phủ.

Ngoại trừ mình là một cái phế vật.

Những người khác tất cả đều là lão lục thâm tàng bất lộ.

Không có ai là người đơn giản.

Bạn đang đọc Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Trong Nhà Yếu Nhất ? (Dịch) của Mại Thái Đích Thu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuPhuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 602

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.