Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại chôn Hư Thần

Phiên bản Dịch · 1920 chữ

Sau khi Liễu Thất mỉm cười nói ra câu nói này.

Không khí trong phòng bỗng trở nên đè nén, sát khí tuôn trào.

Khách nhân trên mấy bàn khác vừa thấy có biến, ngay lập tức ném đũa, chạy trốn.

Việc ồn ào ở Đăng Khoa Lâu bọn họ cũng đến xem, biết Liễu Thất rất thích chôn người.

Ngay cả Lễ Bộ thị lang Hóa Hư cảnh cũng bị hắn một tay ấn cho quỳ xuống.

Bây giờ lại muốn chôn người, sợ là sẽ có máu tươi.

. . .

"Ngươi đã sớm phát hiện chúng ta?"

Cảm nhận được vô tận sát cơ trên đỉnh đầu, con ngươi của lão đại hơi co lại. ‌

Giây lát sau đã bình tĩnh trở lại, lãnh đạm nói: "Cùng là Hư Thần cảnh, ta không tin ngươi có thể tiện tay trấn áp huynh đệ chúng ta!"

"Ma đạo tán tu, Hắc Bạch Song Hùng, người đã diệt cả nhà Thanh Dương, lúc đầu ta không dám một tay trấn áp các ngươi. . ."

Liễu Thất nhìn hai người giống như nhìn hai tên thiểu năng, nói: "Nhưng ai bải các ngươi ăn nồi lẩu, hết lần này tới lần khác, ở trên đảo có một vị dùng độc rất tốt, ngươi nói có trùng hợp hay không?"

"Ngươi dùng độc?"

Hai người hoảng hốt, vội vàng điều động nguyên khí, phát hiện khí hải đã rỗng tuếch!

“Ta không có lừa các ngươi a!"

Liễu Thất mỉm cười nói: "Lão bản của chúng ta hỏi ta một câu, là ai mẹ nó không biết xấu hổ, thế mà phái hai tôn Hư Thần cảnh tới giết hắn?"

"Lão tử chính là ngứa mắt hắn, không có người sai sử chúng ta!"

Lão đại ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi cũng là Hư Thần, hẳn phải biết độc tố mặc dù có thể ăn mòn khí hải của chúng ta, lại không thể ăn mòn âm thần!"

"Vậy thì sao?"

Liễu Thất hỏi.

"Cho nên ngươi không thể động thủ, chúng ta chỉ cần hơi động ý niệm là có thể âm thần trong nháy mắt đi xa, dù là có lão thái bà kia bảo vệ Trần Tri An, cũng ngăn không được một kích liều chết của chúng ta!"

"Ồ? Ta không tin. . ."

Liễu Thất nhíu lông mày, bàn tay đột nhiên nhấn xuống.

Chỉ nghe hai tiếng dưa hấu vỡ nát vang lên, đầu lâu của hai người vỡ toang.

Liễu Thất cầm lên khăn lau trên bàn lau đi máu tươi dính trên tay, lại cẩn thận đỡ thi thể của bọn hắn.

Để bọn hắn nhìn giống như là uống say, bảo đảm sẽ không dọa đến khách nhân khác.

Lúc này mới mỉm cười nói: "Các ngươi có thể âm thần đi xa!"

Âm thần của Hắc Bạch Song Hùng sợ ngây người.

Không ngờ tới Liễu Thất thật sự dám ra tay.

Hư Thần cảnh mặc dù âm thần có thể rời khỏi thân thể, nhưng cũng mang ý nghĩa âm thần có thể hoàn toàn thoát khỏi nhục thân.

Nếu như âm thần xuất thể sau ba ngày không trở về, thì sẽ tan thành mây khói.

Chỉ khi nào thai nghén đạo chủng, đạt đến Thông Huyền cảnh, mới có thể để âm thần ký thác tại đạo chủng.

Đây cũng là nguyên nhân Thông Huyền cảnh được tôn xưng là Tiểu Tông Sư. . .

Liễu Thất một lời không hợp liền bóp nát đầu bọn hắn, trừ phi trong vòng ba ngày, bọn hắn có thể tìm được nhục thân phù hợp để đoạt xá tại, nếu không chắc chắn phải chết. . .

Sinh tử trước mắt.

Hai cái âm thần liếc nhau, không quan tâm đến việc báo thù.

Trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Liễu Thất.

Bọn hắn muốn đi lấy đầu Trần Tri An để tranh công, như thế có lẽ còn có một chút hi vọng sống. . .

Bên ngoài Lạc Bảo Lâu.

Một lão đầu vóc người khôi ngô, tóc hoa râm bỗng nhiên ngẩng đầu, ghét bỏ nhìn hai cái âm thần chớp mắt đã bay đến.

Bàn tay giơ lên không trung hơi nắm, giống như bắt gà con, bắt được âm thần của Hắc Bạch Song Hùng

Sau đó nhẹ nhàng một nắm!

"Xùy!"

Hai cái Âm thần trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Lão nhân ghét bỏ khẽ vỗ tay một cái, tựa như đang vỗ bay trên tay tro bụi. . . . .

Trên đỉnh Lạc Bảo Lâu.

Trần Tri An vừa nghe hát, vừa nghe thư ký tư nhân Lý Lam Thanh báo cáo công việc, không hề biết rằng ở ngoài kia hai vị đại lão Hư Thần cảnh đã bị chôn.

Lúc này đã qua giờ hợi(hơn 11h đêm), hầu hết phận khách nhân đã rời đảo.

Còn lại hoặc là quyền quý không sợ công nhân quét đường, hoặc là khách làng chơi muốn ngủ lại, tóm lại. . . Hắn có thể kiếm tiền.

"Lão bản, tính đến trước mắt, quán rượu, sòng bạc, rạp hát, sân khấu, sàn nhảy, câu lan tổng cộng thu vào bảy vạn sáu ngàn bốn trăm hai mươi chín lượng bạc, sơ bộ tính ra, lợi nhuận bốn vạn chín ngàn hai trăm lượng. . ."

Trên tay Lý Lam Thanh ôm sổ sách của đêm nay, nói ra số tiền lời, đáy mắt nàng đều là rung động.

Nàng đã sớm biết thanh lâu tất nhiên sẽ kiếm rất nhiều tiền.

Nhưng cũng không ngơ ftowis ngày khánh thành đầu tiên đã có thể kiếm nhiều tiền như thế, ròng rã bảy vạn lượng bạc, dùng thu nhập của nàng ở Thanh Nhạc Phường để tính, áng chừng phải không ăn không uống làm một trăm năm mới có thể gom góp đủ.

Nhưng con số này, chỉ là lợi nhuận một đêm của Thanh lâu mà thôi.

Mặc dù không phải thuần lợi nhuận, cũng đầy đủ kiến người ta kinh hãi không thôi

Ngay cả Dư bà bà núp trong bóng tối nghe được con số này đều kinh ngạc xoay đầu lại.

Lý Tây Ninh có lẽ không rõ ý nghĩa của số tiền này.

Nàng thân là thị nữ của Dư lão thái quân, càng là quản gia chấp chưởng kim khố của Tây Bá Hầu phủ, nàng biết rõ kiếm tiền khó khăn cỡ nào. . .

Mấy năm trước Tây Bá Hầu tọa trấn Tây Cương, mạo hiểm buôn lậu ở biên cảnh. Lợi ích một năm cũng mới chỉ hơn tám mươi vạn lượng bạch ngân mà thôi.

Cái Thanh lâu này chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, thu nhập một đêm đã có hơn bảy vạn hai?

"Không nên quá lạc quan!"

Trần Tri An cầm lấy sổ sách , vừa nhìn vừa nói: "Đây chỉ là thanh lâu mới mở, tăng thêm chúng ta tạo thế đầy đủ lớn, thành Trường An trăm họ đến xem cái mới mẻ mà thôi.

Qua đêm nay khách nhân lên đảo ít nhất sẽ giảm một phần ba.

Đang lúc loạn thế, không phải ai cũng có thể móc nổi năm lượng bạc để lên đảo! ‌

Bất quá qua đêm nay, thanh lâu xem như triệt để có chỗ đứng trong thành Trường An!

Làm ăn lâu dài, không vội vã nhất thời!"

Xem hết sổ sách.

Trần Tri An lại nói: "Cầm năm ngàn lượng phát tiền thưởng cho mọi người, số còn lại trước hết cất vào kho, nếu nội tình sòng bạc quá mỏng sẽ không câu được cá lớn."

"Rõ!"

Lý Lam Thanh nao nao, đáp ứng.

Tiền công của Thanh lâu đã hơn xa chỗ khác.

Ngay cả phục vụ viên một tháng đều có hai lượng bạc.

Quản sự càng là có năm lượng, mà lại mỗi tháng còn được nghỉ bảy ngày.

Hiện tại nhân viên ở trên đảo cũng có gần bảy trăm người, năm ngàn lượng dù là chia đều, mỗi người cũng có thể nhận được bảy lượng, nhiều hơn ba tháng tiền lương của bọn họ. . .

"Lần này đi theo đúng lão bản a!"

Thấp giọng lẩm bẩm một câu, nàng quay người rời đi, oán niệm đánh mất danh hiệu hoa khôi rốt cục hoàn toàn biến mất.

Lý Lam Thanh chân trước vừa đi.

Liễu Thất lại đẩy cửa vào.

"Lão bản, ta đã chôn hai tên Hư Thần cảnh kia.

Ta trồng một cây liễu dưới Lạc Bảo Lâu, tự tay chôn nhục thân của hai tên Hư Thần cảnh xuống dưới. . ."

"Nhanh như vậy?"

Sắc mặt Trần Tri An vui mừng, có hai tên Hư Thần nhòm ngó trong bóng tối, khiến hắn ăn ngủ không yên.

Cố ý giữ lạI Dư bà bà.

Lại hao phí mười Nguyên thạch mở ra phòng ngự trận của Lạc Bảo Lâu, sợ hai vị kia đại lão không nói võ đức đến chơi hắn.

Không nghĩ tới vô thanh vô tức, Liễu Thất đã chôn Hai tôn Hư Thần cảnh.

"May mắn mà có Đọa Thần Tán của Dư bà bà, nếu không phải giao chiến thì Thiên Kim Lâu sẽ phá hủy mất!"

Liễu Thất khẽ cúi đầu về phía bóng tối, lại chắp tay.

Dư bà bà vội vàng đứng lên đáp lễ, nói thẳng không dám.

Nàng mặc dù lớn tuổi, nhưng chỉ là Hóa Hư cảnh mà thôi.

Liễu Thất thế nhưng là cường giả Hư Thần cảnh, là tồn tại chỉ cần dùng một tay cũng có thể diệt nàng, nàng nào dám lạnh nhạt.

Nói thật.

Đến bây giờ nàng đều không thăm dò được thực lưc thật sự của Liễu Thất, nàng nghi ngờ vị chưởng quỹ thanh lâu này chỉ sợ không phải là Hư Thần cảnh bình thường.

Dù sao Hư Thần cảnh bình thường cũng không có thực lực một tay trấn sát hai vị đồng cảnh.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện cái thằng này tìm nàng xin Đọa Thần Tán chỉ là bởi vì lo lắng Thanh lâu bị hủy mất, mà không phải lo lắng không đánh lại hai tên thích khách kia. . .

Nàng cảm thấy vô cùng hoang đường!

Hư Thần cảnh là tồn tại hoàn toàn có thể khai tông lập phái.

Trên giang hồ có thể đảm nhận một tông chi chủ, tại triều đình có thể chấp chưởng một bộ nha môn.

Nhưng hắn thế mà lại làm chưởng quỹ của Thanh lâu.

Vẫn là làm việc dưới tay tên hoàn khố Trần Tri An, một người còn chưa bước vào Tiên Thiên cảnh, hơn nữa còn vui vẻ, làm tận chức trách. . .

Nguyên nhân của việc này.

Dù cho nàng suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông!

"Lão Thất, có hỏi rõ ràng là ai phái bọn họ tới sao?"

Trần Tri An cũng không chấn kinh như Dư bà bà.

Hắn chỉ quan tâm đến cùng là ai muốn giết hắn.

Dù sao hai vị tiện nghi lão ca trong nhà hắn ẩn giấu còn sâu hơn hắn rất nhiều, không phải cũng bị người mở miệng mắng phế vật đó sao?

Một tôn Hư Thần làm thanh lâu chưởng quỹ, chuyện này rất hợp lý.

“Không có, ta sợ khí hải bọn hắn khôi phục hủy đi Thiên Kim Lâu, cho nên trực tiếp giết.”

Liễu Thất bình tĩnh nói: "Nhưng việc này không trọng yếu, dám ở thanh lâu gây sự, ai đến đều như thế, tự chui đầu vào rọ mà thôi!"

Bạn đang đọc Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Trong Nhà Yếu Nhất ? (Dịch) của Mại Thái Đích Thu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuPhuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 608

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.