Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Thất

Phiên bản Dịch · 2046 chữ

Ngày hai tháng hai.

Từ ngày Trần Tri Bạch đi Túy Khách Lâu đến nay đã qua hơn ba tháng.

Trong hơn ba tháng ‌này, Trần Tri An thật sự rất khiêm tốn, dần dần thành Trường An đã không có truyền thuyết của hắn.

Hiện tại người đang nổi danh trong thành Trường An chính là Hạ Viễn Hậu - con trai út của Binh bộ Thượng thư, Cẩu Vưu Quyền - con trai cả của Vũ An hầu, Lý Thừa Tiên - con gái của của Trấn Nam Vương, cùng với Chu Thiên - đệ đệ của Lễ bộ Thượng thư.

Vào một đêm mùa gặt, Lý Thừa Tiên, Hạ Viễn Hậu, Cẩu Vưu Quyền, Chu Thiên bốn vị thiên kiêu Ngự Khí cảnh dắt tay cưỡi gió bay xa, chém đầu hơn ba trăm giặc cướp tại bên ngoài thành Trường An, tiêu diệt bảy tòa sơn trại.

Trong vòng một đêm danh tiếng vang xa.

Được xưng là tứ công tử của thành Trường An, là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi thành Trường An hiện nay.

So với bọn hắn thì cái gọi là Trường An tứ đại hoàn khố giống như một con cóc ghẻ so sánh với Kim Thiềm vậy.

Thời gian ba tháng ngắn ngủi, đám hoàn khố giống Trần Tri An thật giống như bị sóng sau đè sóng trước.

Đã không có người để ý đến.

Đối với chuyện này Trần Tri An cũng không để ý lắm.

Trong hơn ba tháng này, phần lớn thời gian hắn đều ở Nguyệt Nha Hồ, tự mình nhìn chằm chằm lầu cao đang được dựng lên trên hoang đảo.

Mấy trăm thợ thủ công, hơn ngàn lao công không biết ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, bỏ ra gần vạn lượng bạc. Bây giờ Nguyệt Nha Hồ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

"Mắt thấy hắn dựng cao lầu, mắt thấy hắn đãi tân khách, mắt thấy lâu của hắn ngày càng cao hơn. . ."

Nằm trên ghế dài hắn cố ý sai người chế tạo, Trần Tri An cảm thán nửa ngày, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Thanh Nhi, nhiều nhất thì một tháng nữa, Đăng Khoa Lâu, Thiên Kim Lâu, Lạc Bảo Lâu của chúng ta sẽ đồng thời xây xong.”

"A, chúc mừng Tiểu Hầu gia!"

Trong tay Lý Lam Thanh cầm một chiếc quạt nhỏ, cánh tay đung đưa quạt để thổi bay tro bụi cho lão bản nhà mình, trả lời một cách qua loa.

Nàng thật sự có chút không quan tâm đến những chuyện này.

Đệ nhất mỹ nhân trong thành Trường An, hoa khôi đứng đầu mấy trăm tòa câu lan nhưng nay lại biến thành thị nữ bưng trà dâng nước, cả ngày dãi nắng dầm mưa, chịu đủ khói bụi.

Như vậy thì bảo nàng sao có thể cao hứng cho nổi?

Gió xuân phơi phới mát rượi, nhưng khi nghĩ tới tin tức vừa được đám tiểu tỷ muội truyền đến thì nàng lại có cảm giác kế sinh nhai của bản thân đang đứng trước khiêu chiến cực lớn.

Đập bay một trận tro bụi, Lý Lam Thanh cắn môi, vô cùng đáng thương nói: "Lão bản, nghe nói gần đây Thanh Nhạc Phường lại nâng lên một người hoa khôi mới. Nhưng người ta lại chỉ ở nơi này nhìn chính mình tuổi già sắc suy, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?"

"Hoảng hốt cái gì, bản công tử tự có xắp xếp!"

Trần Tri An lắc đầu không ngừng, ‌cô nàng này có vẻ thật sự quý trọng phần sự nghiệp này.

Từ khi nghe được tin tức Thanh Nhạc Phường đã xuất hiện một người hoa khôi mới, chính nàng đã ba lần nhắc tới việc nàng tuổi già sắc suy.

Lý Lam Thanh năm nay mới hai mươi mốt tuổi, chỉ có ông trời mới biết cảm giác nguy cơ này ở đâu ra.

Bất quá cũng không thể mặc kệ không để ý tới việc Thanh Nhạc Phường xuất hiện hoa khôi mới.

Cũng đã đến lúc đi gặp Liễu tiên sinh một lần.

Lại nằm một lúc, Trần Tri An một thân một mình đi tìm tổng công trình sư của Lạc Bảo Lâu - Dương lão đầu.

Lạc Bảo Lâu là nơi hắn xây cho chính mình, chắc chắn không thể qua loa.

Từ thiết kế đến thi công, đều do thuộc hạ trung thành của phủ Trần Lưu Hầu quản lý, tổng công trình sư cũng là do thợ trong quân đảm nhiệm, là người được Trần A Man điều tới từ Trần Lưu huyện.

Trần Tri An cung cấp mạch suy nghĩ, quân tượng đi thi công.

Trạm gác ngầm, đường hầm, phòng chứa đồ, trận pháp phòng ngự, hết thảy đều được làm một cách cẩn thận.

Vị thợ thủ công đến từ quân đội kia từng nói, sau khi Lạc Bảo Lâu xây xong thì xem như một con ruồi cũng không thể bay vào.

Trần Tri An nghe hắn nói như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên che lại miệng của lão già này.

Không nên nói ra loại lời này, đề phòng người khác nghe thấy.

Bất quá từ tình huống trong hơn ba tháng này để nói thì lão nhân này và đội thi công dưới tay hắn quả thực cũng có chút trình độ.

Làm việc nghiêm túc, năng lực chấp hành rất mạnh.

Nếu như không phải tuổi tác đều có chút lớn thì Trần Tri An cũng muốn giữ bọn hắn ở bên người để thành lập một đội xây dựng chuyên môn tiếp nhận một vài công trình lớn để kiếm thêm thu nhập.

Khi Trần Tri An tìm được Dương lão đầu, chỉ thấy hắn đang răn dạy một tên thợ mộc tóc hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn.

Mở miệng ngậm miệng đều gọi người ta là ‌Cẩu Đản.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Tri An lặng lẽ lui ra ngoài. Lúc lão nhân này mắng người thì sẽ không quan tâm ngươi có phải là Tiểu Hầu gia hay không, không thể trêu vào.

Lại quan sát Thiên Kim Lâu và Đăng Khoa Lâu một hồi, sau đó Trần Tri An mới dẫn theo Lý Lam Thanh rời khỏi đảo nhỏ, đi đến phủ nha của thành Trường An.

. . .

Vương Phú Quý là một tên mập mạp, đã ngồi trên vị trí Phủ Doãn của kinh đô hơn hai mươi năm.

Sống trong thành Trường An rất khó.

Làm quan tại thành Trường An còn khó hơn.

Đương kim bệ hạ đang tuổi trung niên, lòng có mãnh hổ.

Muốn thiên hạ dưới sự trị vì của mình được hưởng thái bình, để đến khi tuổi già được lưu danh là thiên cổ Thánh Hoàng.

Ở ngay dưới mí mắt hắn làm Phủ Doãn Trường An, chỉ số nguy hiểm quả thật là cao chót vót.

Trước Vương Phú Quý, thì người ngồi trên vị trí Phủ Doãn Trường An lâu nhất cũng chỉ được năm năm, rải rác không có mấy người là có kết cục an lành.

Phần lớn đều bị Hoàng đế bệ hạ dùng một đao xoạt xoạt chặt đầu cho xong việc, ngay cả cơ hội trải qua xét xử cũng không có.

Nhưng Vương Phú Quý lại có thể yên ổn ngồi trên vị trí này những hơn hai mươi năm, thậm chí có khả năng sẽ còn một mực ngồi ở đó.

Lúc này, Vương Phú Quý đang nằm trên một chiếc ghế lớn.

Bởi vì hắn quá mập mạp, chiếc ghế dưới mông bị hắn đè ép đến mức kêu lên kẹt kẹt. Dường như có thể vỡ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào, nhìn qua có mấy phần buồn cười.

"Đạo làm quan phải chú trọng sự trung thành, trung thành, vẫn con mẹ nó là trung thành. . .

Lúc trước người hại Liễu Thất bị bắt giam chính là ngươi, bây giờ người muốn thả hắn ra cũng là ngươi.

Tên Liễu Thất kia lại còn từng viết ra vài bài thơ phạm vào điều kiêng kỵ. Nếu bây giờ ta thả hắn ra ngoài thì lại là làm trái đạo làm quan của chính ta.

Tiểu Hầu gia, việc này thật sự là làm khó bản quan rồi."

Mà ở trên một chiếc ghế khác, khóe miệng Trần Tri An giật một cái.

Mẹ ngươi chứ đạo làm quan, mẹ ngươi chứ ‌trung thành.

Ngắn ngủi không đến bốn tháng, ngươi đã lấy đi ‌3,425 lượng bạc cùng với 28 tiền đồng từ nhà chúng ta. Bây giờ ngươi còn có mặt mũi nói đến đạo làm quan sao?

Hắn cũng không muốn qua lại với tên quỷ ham tiền này. Nhưng thật sự là không còn cách nào khác, dù sao trong tay tên cẩu quan này có con tin.

Bất đắc dĩ, hắn đưa tay chỉ trên mặt đất.

Trần Tri An kinh ngạc nói: "Vương lão ca, ta nhặt được một cái túi lớn ở trong sân sau nhà ngươi, ngài nhìn xem nó có giống với cái túi mà ngài đã từng đánh mất không?"

Vương Phú Quý lập tức hào hứng: "A, nhìn nó thật sự rất giống với túi tiền chứa hai trăm lượng bạc của bản quan."

Khóe miệng Trần Tri An lại co vào.

Nhặt lên cái túi sau đó lại bỏ thêm vào một tờ ngân phiếu rồi mới ném cho Vương Phú Quý: "Vương lão ca, lần sau ngươi phải giữ túi tiền cho cẩn thận. nếu ngươi lại làm rơi một lần nữa thì cho dù Liễu Thất chết ở trong nhà giam ta cũng sẽ không quan tâm."

Vương Phú Quý nhận lấy túi tiền, sau khi xác nhận bên trong có đủ hai trăm lượng bạc thì hắn mới cười ha hả nói: "Chuyện vừa rồi là bản quan nhớ nhầm, người viết thơ phạm vào kỵ húy là Liễu Tam, chuyện này không liên quan gì đến Liễu Thất."

. . .

Đại lao, phủ nha thành Trường An.

Ngục tốt Trương Tiểu Nhị khẽ nhếch đuôi lông mày, lạnh lùng nói với một tên nam nhân có hai bên tóc mai bạc trắng, đầu tóc rối bời: "Liễu Thất, ngươi có thể đi!"

Người kia không nói một lời, từ từ rời khỏi phòng giam.

Khi đi tới cửa hắn chợt dừng bước, xoay đầu lại chậm rãi nói: "Có duyên gặp mặt một lần, tại hạ cũng không có gì tốt tặng, chỉ có thể tặng tiểu ca một câu."

"Ngộ thủy tắc trướng, thủy khô tắc vong!"

(* Nhờ nước mà lên thì khi nước cạn ắt sẽ bại*)

Trương Tiểu Nhị nhíu mày, trong lòng không vui.

Gần đây hắn liên tục có chuyện vui, đầu tiên là cái hồ nát trong nhà bán được trọn vẹn bảy trăm lượng bạc, sau đó lão cha mình dùng tiền bán hồ lại thành công mua được chức cai tù.

Trong sự vui mừng đó hắn lại còn thành công đột phá, thành công bước vào Nhất lưu võ giả.

Có thể nói là sự nghiệp của hắn đang từ từ đi lên.

Đang lúc hăng hái như vậy nhưng cái tên dân đen này không biết nghe được tin tức nhà mình bán hồ từ nơi nào, lại dám giả thần giả quỷ hù dọa bản cai ngục.

Thật sự cho rằng chỉ cần hắn có quan hệ với phế vật kia thì có thể muốn nói gì thì nói sao?

Nghĩ đến tên phế vật kia đã từng nhục nhã mình. ‌

Trong lòng Trương Tiểu Nhị lại dâng lên một cơn tức giận, lạnh lùng nói: "Dân đen vô tri, nếu ngươi dám nói thêm nửa câu thì bản quan sẽ giết ngươi ngay tại nơi này."

Liễu Thất nhìn hắn một hồi, sau đó lắc đầu thở dài nói: "Ngươi vốn vẫn còn con đường sống, đáng tiếc, chuẩn bị sớm đi!"

Nói xong bước chân như gió, vù một cái đã chạy ra ngoài.

Trương Tiểu Nhị nổi giận đuổi theo ra ngoài cửa, nhưng khi ra ngoài thì đã sớm không thấy bóng dáng của Liễu Thất.

Bạn đang đọc Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Trong Nhà Yếu Nhất ? (Dịch) của Mại Thái Đích Thu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuPhuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 809

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.