Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đó là một câu chuyện xưa rất dài...

Phiên bản Dịch · 1094 chữ

- Ừm? Đại gia cái gì? Kêu ta là đại ca!

Tạ Tố Nam râu ria rậm rạp đang mài đao mổ heo ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, nói.

- Tiểu bằng hữu, hôm nay thịt heo đã bán sạch, ngày mai xin đến sớm hơn.

- Ta không phải đến để mua thịt heo.

Nữ sinh vội vàng nói.

- Ta nghe người ta nói, trên đời này chuyện gì ngươi cũng biết, ta muốn tới tìm ngươi giúp đỡ chút.

- A?

Lão Tạ nhíu mày, nói.

- Dịch vụ của ta có thu lệ phí.

- Ta có tiền!

Tiểu cô nương nói.

- Trước tiên nói chuyện của ngươi trước đi.

- Nhà ta nuôi một con chó làm sủng vật, hôm qua bị mất hiện tại vẫn chưa tìm được.

Tiểu cô nương lo lắng nói.

- Ta muốn ngài giúp ta một chút

- Loại chuyện nhỏ này...

Giọng nói lão Tạ dừng lại một lát sau đó cười nói.

- Vừa hay là trong phạm vi nghiệp vụ của ta!

Tiểu cô nương nghe vậy, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm còn tưởng rằng đối phương sẽ không nhận chứ.

- Nói một chút về tướng mạo đặc thù của con chó nhà ngươi đi.

- Nó là con chó có lông màu trắng, con mắt thì…

- ...

Sau khi nghe xong, lão Tạ nhẹ gật đầu sau đó vẻ mặt quái dị nói.

- Con chó kia nhà ngươi đang ở ngay cổng chợ đen, hình như đang lang thang cùng một con chó… Yêu đương?!

- Không thể nào?

Tiểu cô nương khẽ nhếch miệng, sau đó vội vã muốn rời đi.

Nhưng dường như nàng lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng quay đầu lại nói.

- Phải rồi, Tạ đại gia bao nhiêu tiền?

- Kêu cha mẹ ngươi ngày mai đến chỗ của ta mua hai cân thịt heo.

- Được!

Tiểu cô nương gật đầu đồng ý sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

- Thật sự là cuộc sống yên tĩnh...

Lão Tạ ngồi trước gian hàng đốt lên một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn mặt trời chiều ngả về đằng Tây chỉ cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có...

...

Thành phố Nam Giang, bệnh viện tâm thần.

- Được rồi, tháng này các vị có chút vất vả, chúng ta phải tranh thủ kéo sản lượng lên nữa.

Tiểu Tinh mặc đồng phục bệnh nhân nói với nhân viên công tác trước mặt, nói.

- Cuối tháng ta thưởng thêm cho các vị!

- Được!

Thần sắc đám người chấn động, trong nháy mắt đã có động lực vội vã rời khỏi nơi này…

- Thật sự là không có cách nào, đồng phục bệnh nhân quá bốc lửa.

Tiểu Tinh lắc đầu nhưng trong mắt lại không che giấu được ý cười.

Hắn đương nhiên là không thiếu tiền, sở dĩ nóng lòng với sự nghiệp trước mắt như thế chính là để đồng phục bệnh nhân của hắn lưu danh muôn đời…

Đinh đinh đinh...

Giờ phút này, điện thoại trước bàn của hắn vang lên.

- Này, lão Vương có chuyện gì?

Âm thanh Vương Tuyệt hưng phấn truyền đến.

- Tiểu Tinh, công ty của ta nghiên cứu ra một loại thuốc mới, khi nào chúng ta thử hợp tác xem?

- Uống thuốc, mặc đồ bệnh nhân…

Tiểu Tinh sờ cằm, nói.

- Một khẩu phần tuyệt hảo như thế…

- Thật tinh mắt, nhất định sẽ khiến toàn thế giới sục sôi!

Trên mặt hai người đều là vẻ hưng phấn, bắt đầu lên kế hoạch các hạng mục công việc hợp tác sâu rộng…

Niên đại hòa bình, hai người cũng đã không còn hứng thú đối với việc tu luyện mà đều tự mình mở công ty, bắt đầu xây dựng sự nghiệp...

...

Thành phố Nam Giang Tổng Bộ của Thực Thần Hiệp Hội.

- Bộ trưởng, thứ ngài muốn đã đến.

Chỉ thấy đám người bên cạnh đang bày một chiếc lồng đương bao phủ bởi miếng vải đen, trong đó thỉnh thoảng truyền ra âm thanh “nghẹn ngào”.

- Cuối cùng cũng đã tới!

Giờ phút này, Đại Lực đang cầm trong tay một thanh dao phay thần sắc nháy mắt chấn động, lẩm bẩm.

- Ta đã ngửi thấy hương vị khiến ta trầm mê...

- ...

Đám người nhìn thấy bộ dáng hội trưởng như thế, khóe mắt nhịn không được co giật.

- Được rồi, các ngươi rời đi trước, ta phải cùng tiểu bảo bối của ta nói chuyện một chút.

- Đúng!

Đám người trong nháy mắt quay người, rời khỏi nơi này.

Bọn hắn sợ mình chậm một chút nữa sẽ bị xem như nguyên liệu nấu ăn...

- Tiểu bảo bối, đừng sợ...

Đại Lực cầm trong tay một thanh dao phay, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…

Chỉ thấy sinh vật trong lồng dường như cũng đã nhận ra sự đáng sợ, cố gắng giãy giụa.

Nhưng đáng tiếc chỉ là uổng chí công sức mà thôi.

- Đến đây đi! Bày ra nào!

Một tay Đại Lực mở ra miếng vải đen, hình dáng sinh vật thần bí lộ ra trước mắt…

- Ô ô…

Chỉ thấy một thân thể cự tích khổng lồ bề ngoài mang theo sự kinh sợ, không ngừng giãy dụa.

Chính là sinh vật thần bí tới từ Tinh Không!

- Không cần sợ... Hãy phối hợp với ta…

Đại Lực cười hắc hắc, nói.

- Dưới sự trợ giúp của ta, sinh mệnh của ngươi sẽ được thăng hoa...

- Grào!

Sinh vật thần bí Tinh Không ô ô gào thét giống như nhìn thấy một đại ác ma...

Nó sớm đã hình thành thói quen đi săn Truyện Kỳ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị xem như nguyên liệu nấu ăn...

Hơn nữa đối phương lại chính là một người bình thường mà thôi...

Cái này mẹ nó rốt cuộc là thời đại không hợp thói thường gì vậy chứ...

- Ca ca tới đây…

Đại Lực cầm dụng cụ làm bếp trong tay lần nữa dấn thân vào sự nghiệp nấu nướng vĩ đại...

...

Hoa Hạ học phủ, văn phòng làm việc của hiệu trưởng.

- Tình huống của mấy người các ngươi là như thế nào vậy?!

A Lương đang cau mày nhìn qua mấy học sinh trước mắt, không khỏi có cảm giác đau đầu.

Bạn đang đọc Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội (Dịch) của Tam Phong 11
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.