Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ tiên của trộm cắp

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Tần Hạo cũng không để ý nhân viên kia, ánh mắt nhìn về phía chợ, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Tần Hạo hơi ngưng lại, lập tức nhìn về phía một người thanh niên, ánh mắt dần dần híp lại.

" Gọi cảnh sát đi, tôi đang nói về việc cảnh sát ở ngoài đời thực!"

Tần Hạo trầm giọng nói với máy bay không người lái.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sờ.

Báo cảnh sát?

" Hiện trường có kẻ trộm, thật sự có kẻ trộm!"

Tần Hạo sắc mặt phức tạp, không ngờ chính mình tạm thời đóng vai kẻ trộm vậy mà lại gặp phải một tên trộm thật sự.

Nhưng nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên, bởi đây là khu chợ lớn, lưu lượng người qua lại rất nhiều, hơn nữa đa số đều là các cô các chú, trộm cắp hoành hành ở nơi này cũng là chuyện bình thường.

" Cái gì? Có tên trộm thực sự ở nơi này?"

" Ở chỗ nào?"

Nghe đến đây, cả nhân viên ê kíp chương trình và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, toàn bộ đều hoảng sợ.

" Các ngươi chú ý xem, ông chú đứng ở quầy hoa quả kia, tên đàn ông đứng ở phía sau kia, chẳng lẽ không phải?"

Tần Hạo nhỏ giọng nói.

Mọi người nhìn qua, đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc quần áo trong có vẻ đắt tiền, bộ quần áo này ít nhất cũng phải hơn 10.000 đồng!

Điều này khiến nhiều người hoang mang, tuy một bộ quần áo 10.000 đồng cũng không được xem là mắc, nhưng nó cũng không hề rẻ gì.

Trong cuộc sống hàng ngày, người bình thường làm sao mặc những thứ đắt tiền như thế?

" Nếu như tôi không nhìn nhầm, chiếc đồng hồ trên tay người thanh niên chắc là một chiếc Rolex, trị giá khoảng 40.000 đến 50.000 đồng!"

" Một chiếc đồng hồ bốn mươi đến năm mươi nghìn đồng? Đùa hoài, loại người này cũng là kẻ trộm sao? Anh Hạo sẽ không nhìn lầm đúng không?"

Ngay sau đó, có người trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhận ra chiếc đồng hồ ở trên tay thanh niên.

Điều quan trọng nhất chính là giá trị của chiếc đồng hồ. Một chiếc đồng hồ trị giá 40.000 đến 50.000 đồng. Như vậy chứng minh vị thiếu gia trẻ tuổi này không có thiếu tiền.

Tuy Tần Hạo không nhìn thấy làn mưa bình luận, nhưng nhân viên công tác lại có thể nhìn thấy.

" Anh Hạo, người thanh niên đó, bộ quần áo ít nhât 10.000 đồng và anh ta đeo trên tay chiếc đồng hồ trị giá 40.000 đến 50.000 đồng. Anh có chắc hắn ta là kẻ trộm không?"

Nghe nói như thế, Tần Hạo nở nụ cười, chậm rãi nói: " Ai nói đồng hồ trị giá 40.000 đến 50.000 đồng kia nhất định của hắn?"

Không đợi mọi người phản ứng, anh trực tiếp bước đến bên cạnh người đại gia kia.

Tần Hạo có được kĩ năng trộm cắp cao cấp, không ngoa khi nói rằng, ở cái thời đại này, anh chính là tổ tông của giới trộm cắp.

Trong xã hội ngày nay, hầu hết những tên trộm đều không có bản lĩnh tới nơi tới chốn.

Cho nên, Tần Hạo rất tin tưởng vào ánh mắt của mình.

" Các ngươi hãy chú ý ánh mắt của hắn nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra vẫn đang thản nhiên nhìn vào túi tiền của ông chú. Một khi hắn xác định được túi tiền ở nơi nào, hắn nhất định sẽ tới gần, tối thiếu nhất là muốn đứng cạnh ông chú đó rồi làm bộ mua trái cây."

Tần Hạo vừa đi, vừa thản nhiên nói.

Nghe vậy, khán giả chăm chú xem xét kĩ lưỡng, chỉ là nhìn một chút, bọn họ vẫn không thể nào phát hiện ra manh mối.

Bởi vì, đôi mắt của chàng thanh niên kia, giống như đang nhìn chăm chú vào trái cây trên quầy hàng, giống như đánh giá trái cây đó có ngon hay không.

Nhưng anh ta luôn liếc nhìn túi của người chú kia với vẻ thản nhiên.

Chi tiết đây rồi!

Nếu như bọn họ không nhìn chằm chằm vào, bọn họ sẽ không thể nào phát hiện được.

Nếu bạn thấy một phụ nữ xinh đẹp, là một thanh niên, thỉnh thoảng lén nhìn là chuyện bình thường, nhưng một người thanh niên đang nhìn trộm một ông chú 60 tuổi thì sao?

" Tôi hiểu rồi."

" Siêu, quả thực là nói như thần! Không cần so sánh cũng sẽ không thấy sự lợi hại."

" Tôi cảm giác anh Hạo chính là tổ tiên của giới trộm cắp. Lúc xem anh Hạo trộm tiền, nhìn thấy anh ta hành động lưu loát, giống như đang nhìn một bức tranh nghệ thuật, nhưng sau khi nhìn hắn ta, quả thực có chút không thuận mắt."

" Đừng có thổi phồng nữa được không? Tôi thấy xấu hổ cho tất cả các người. Thật sự mà nói, tôi thừa nhận anh Hạo rất lợi hại, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được ai là kẻ trộm, sao anh ta không làm mẹ một bộ phim truyền hình đặc biệt này luôn đi?"

Rất nhanh, trong phòng phát sóng trực tiếp cãi nhau ồn ào.

Có người tin tưởng vào Tần Hạo, cũng có người cảm thấy quá vớ vẩn căn bản không tin.

Nhưng lúc này, người thanh niên giống như xác định được gì đó, đứng tại bên cạnh ông chú.

" Hãy mở to hai mắt ra, nhìn cho kĩ vào và học tập kinh nghiệm cho tốt!"

Tần Hạo cười cười, sau đó đứng bên cạnh ông chú, động tác so với người thanh niên còn tự nhiên hơn.

Người thanh niên không ngờ sẽ có người đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Hạo, anh ta cũng không để ý, tiếp tục nhìn về phía quầy trái cây, lòng bàn tay phía sau chậm rãi hướng về túi quần của ông chú.

Điều anh không biết chính là những hành động của anh đã được máy bay không người lái cách đó ở không xa quay lại một cách rõ ràng.

" Má nó, thật không ngờ, xã hội hiện thực lại hung hăng dạy cho tôi một bài học sâu sắc!"

" Thành thật mà nói, tuy tôi rất ủng hộ anh Hạo, nhưng sau khi nghe anh Hạo nói xong, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi, nhưng hiện tại xem ra, những gì anh Hạo nói đều chính xác!"

" Thật sự, không bằng cầm thú mà!"

" Anh Hạo, quả nhiên dự đoán như thần.

Bạn đang đọc Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm SSS của Tiểu Hùng Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dumbaxx1994
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 789

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.