Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường học phát thanh.

Phiên bản Dịch · 1702 chữ

"Phanh phanh phanh. ."

Cửa phòng vẫn đang bị zombie đập không ngừng. Đám zombie này tựa hồ quyết định không chết không thôi với đám người Dương Bân, liên tục xông lên, liên tục tấn công vào cửa phòng.

Ba người nhìn cái giường không ngừng rung lắc, vội vã đem một cái khác kéo qua, đến khi cửa phòng tạm dừng rung lắc mới thở phào nhẹ nhõm.

" Ây.... các ngươi có gì ăn không ? Hai ngày nay ta không có gì trong bụng.... " Hồ Văn Lượng ngại ngùng nói.

Hắn trốn trong nhà vệ sinh ngay từ sáng sớm ngày đầu tiên zombie xuất hiện, không ăn không uống thậm chí không dám ngủ cho nên đến bây giờ đã gần như lả người.

" Có ! "

Dương Bân lấy balo xuống, trong đó có không ít đồ ăn thức uống.

" Ngọa tào ! Các ngươi đi ăn cướp à ? Nhiều quá dzậy ? " Hồ Văn Lượng kinh ngạc thốt lên.

" Cứ cho là vậy đi ! Ăn lẹ đi thằng ông nội. "

Hồ Văn Lương không khách khí cầm một ổ bánh mì cùng một chai nước khoáng ăn như đồ chết đói. Thấy vậy Dương Bân mỉm cười, Hồ Văn Lượng đem đến cho hắn kinh hỉ vô cùng lớn. Trong tận thế , thụ thương là không thể tránh khỏi, Dương Bân cùng Trần Hạo thì lại không biết gì về y học, đơn giản băng bó thì còn được, nếu nghiêm trọng thì phiền phức, bệnh viện tìm không ra a. Nhưng có Hồ Văn Lượng ở đây thì chí ít họ có thêm một tầng bảo hộ. Cho nên dị năng của Hồ Văn Lượng trong thời điểm tận thế này quả thực là thần kỹ.

Hồ Văn Lượng ăn no nê , mặt đầy thỏa mãn nói : " Có gì ăn đúng là đã thiệt ! "

" Phải rồi, tận thế như vầy muốn ăn chút gì cũng không dễ dàng. Mấy cái đồ này là chúng ta phải vơ vét nguyên một tầng lầu mới có đó nha. " Trần Hạo ưỡn ngực nói.

" Ngươi được lắm ! " Hồ Văn Lượng bật ngón cái lên.

" Bân ca, giờ chúng ta làm gì ? Đám zombie vẫn chặn cửa như vậy..... giờ muốn ra ngoài cũng không được a. " Trần Hạo lo lắng nói.

" Không sao ! Dù sao tụi nó cũng không vào được. Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã, chờ một hồi cũng sẽ có con bỏ đi. Chờ tới khi zombie còn ít ít lúc đó tìm cách sau."

" Ờ ! "

" Hạo tử, tay ngươi coi bộ bị thương không nhẹ đó nha. Để ta giúp ngươi. " Hồ Văn Lượng nói.

" Dược thôi. " Trần Hạo kéo tay áo lên để lộ vô số vết thương.

" Ngươi nhìn lại mình đi nha. Rõ ràng là hai người các ngươi cùng tới, người ta thì không sao, còn ngươi thì thương tích đầy mình.Xía ! "

" Ta sao mà so với Bân ca được. Nếu ta lợi hại như vậy thì ta đã không kêu hắn là ca. "

" Ngươi.... " Hồ Văn Lượng bó tay.

" Nhưng mà dù sao thì dị năng của ngươi coi như không tệ. Sau này ta không cần lo lắng thụ thương nữa. " Trần Hạo mặt dày mày dạn nói.

Hồ Văn Lượng đang muốn nói gì đó bất chợ hai mắt tối sầm lại cắm đầu xuống đất.

" Sao vậy ?" Trần Hạo kỳ quái nói.

" Ta không biết. Chỉ thấy chóng mặt quá. " Hồ Văn Lượng mơ hồ nói.

" Chắc là do sử dụng dị năng liên tục đó. Nghỉ một chút là được mà. " Dương Bân nói.

" A ? Sử dụng dị năng cũng bị vậy sao ? Hèn gì ta thấy mình đang khỏe mạnh tự nhiên chóng mặt ...."

" Không được rồi Lượng tử. Ngươi vậy là... quá yếu rồi. " Trần Hạo đê tiện nói.

" ........" Hồ Văn Lượng liếc xéo Trần Hạo :" Thì ra ngươi chọn cái chết. "

" Sử dụng dị năng sẽ hao tổn tinh thần rất lớn, chúng ta không thể sử dụng liên tục được. Nhưng mà hình như thực lực ngày càng tăng lên thì sẽ dễ sử dụng dị năng hơn, lâu hơn." Dương Bân ngẫm nghĩ.

" Ừm, ta cũng thấy vậy. " Trần Hạo gật đầu.

" Được rồi, đi ngủ chút đi. Nhất là Lượng tử, ngươi đã hai ngày không ngủ rồi, mắt sưng đỏ lên hết rồi kìa. Chừng nào cần thì chúng ta kêu. "

" Nhưng mà bên ngoài, zombie.... "

" Không sao hết ! Có giường chặn lại rồi, tụi nó không lọt vào được đâu mà lo. Sẵn đó ngươi lên giường nằm luôn đi, tụi nó lắc giường ru ngươi ngủ miễn phí. "

" Được ! Có lý ! Ta ngủ chút đây. "

Hồ Văn Lượng nói chưa dứt lời đã ngã xuống ngủ như chết......

Một nơi khác,

Lầu 7,

" Khôn ca, ngươi thấy đám Dương Bân xuống dưới kia có thể còn sống nổi không ? " Sấu Hầu hỏi.

" Ta không biết.... nhưng mà có lẽ là được... Dương Bân kia rất thông minh. " Triệu Khôn nói.

" Ờ..... Vậy chúng ta tiếp tục đi lầu 6 kiếm đồ ăn nữa không ? Hiện tại thức ăn của chúng ta ráng lắm cũng chỉ được ngày mai nữa thôi. Nếu không kiếm chút gì thì đói là cái chắc. "

" Chỉ có chúng ta thôi thì chắc chắn không được. Trừ phi.... đem bốn tên trong phòng 708 kéo theo. "

" Mấy thằng tệ hại đó chắc chắn là không dám đi. "

" Không sao , đồ ăn của tụi nó cũng không nhiều. Đến lúc đói rã ruột cũng phải đi mà thôi. "

" Ha ha ha... đúng đúng. "

........

Tận thế ngày thứ 2,

Trong ký túc xá có thể thấy được từng bóng người thỉnh thoảng lại xuất hiện ở các tầng lầu.

Đã qua hai ngày, rất nhiều người đã bị đói đến mức không chịu nổi, bí quá hóa liều ra ngoài tìm thức ăn. Nhưng mà trong ký túc xá , khắp nơi đều là zombie, đi tìm đồ ăn mà không cẩn thận thì sẽ trở thành đồ ăn trong miệng zombie.

Đến trưa bất chợt loa phóng thanh của trường vang lên. Zombie vô cùng nhạy cảm với âm thanh nên lập tức ào ào tiến về phía phát ra âm thanh.

Một tên lãnh đạo trường học đã kêu gọi tất cả những người còn sống tìm cách đi đến căn tin chính tập hợp. Trường có bốn cái nhà ăn nhưng căn tin chính thì có sức chứa lên tới 3000 người một lúc cũng là căn tin gần với các dãy lầu nhất.

Đám sinh viên vô cùng kinh hỉ, trường học không bỏ họ.

Căn tin chính thì cách mấy dãy lầu không xa , nhưng mà muốn đến đó cũng không phải là chuyện đơn giản. Rất nhanh, diễn đàn của trường lập tức nhộn nhịp.

" Ký túc xá khu 16 nghe đây, ai còn sống thì trả lời, chúng ta tập hợp lại cùng tới căn tin. "

" Ta tạo một topic, các ngươi tham gia vào thảo luận cách nào đi. "

" Ta ở dãy lầu sát bên, lát nữa tập hợp dưới lầu, người càng nhiều thì càng an toàn. "

Cả đám người xúm lại thảo luận cách nào để đến căn tin. Đồng thời ký túc xá khu 21 cũng có người mở topic.

" Khu 21 còn bao nhiêu người vậy ? Chúng ta thống kê một chút rồi tập hợp lại tới căn tin nào. "

Người ào ào tràn vào bình luận, cuối cùng sơ bộ tổng kết được còn 53 người. Riêng đám người Dương Bân không tham gia. Bình quân một tầng chỉ còn lại khoảng bảy tám người khiến cho mọi người đều trầm mặc.

Chợt có người nói :

" Khu của chúng ta đã có người bắt đầu thanh lý zombie. Zombie tầng 7 toàn bộ đều bị giết, ta nghĩ hay là để hắn dẫn đầu chúng ta đi hả. "

" Thật sao? Còn có mãnh nhân vậy sao ? "

" Thật đó ! Hiện tại lầu 7 không có bóng dáng một con zombie nào. Bọn hắn đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng mà đám người đó rất ác nhơn thất đức, lấy sạch đồ ăn của chúng ta, "

" Sao lại như vậy chứ ? Đồ ăn của đồng học cũng cướp. Quá ác ! "

" Phải đó nha, hiện tại là tận thế, ai cũng thiếu thức ăn. Sao lại cướp thức ăn của người khác chứ ? "

" Loại người này thiệt đáng ghét . Hứ ! Ta hận ! "

Một đám đạo đức bắt đầu phỉ báng, xỉa xói đám người Dương Bân.

Cùng lúc đó, trong phòng có hai tên đang cầm điện thoại đọc tin tức trong diễn đàn,

" Chẳng phải ăn mấy miếng bánh kem thôi sao ? Làm gì mà biến thành tội ác tày trời, tru di cửu tộc vậy chứ ? " Trần Hạo bực bội nói.

" Không cần phải quan tâm làm gì. Một đám đạo đức giả , ăn không được nên dùng đạo đức chỉ trích thôi. Nếu đổi lại là tụi nó thì còn ác hơn chúng ta nhiều. " Dương Bân lắc đầu nói.

" Ờ.. ta cũng thấy vậy. " Trần Hạo đồng tình : " Nhưng mà Bân ca, chúng ta cũng nên đi ra ngoài rồi chứ hả ? Ở ngoài đó zombie cũng đã bớt đi nhiều rồi, với thực lực của chúng ta thì lao ra vô tư. "

" Từ từ đã, cứ nhìn tình hình rồi tính. "

" Ờ... "

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.