Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi lầu 3.

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

" Bân ca, có chắc không đó ? "

Vào cầu thang, Trần Hạo lo lắng hỏi.

" Trong tình hình này thì ai dám nói chắc hay không chứ ? Nhưng mà hai người chúng ta đều có năng lực đặc biệt, thực lực lại tăng lên không ít. Chắc là có thể thử coi sao." Dương Bân nói.

" Hay là để ta ẩn thân đi xuống đó coi sao ? "

" Không cần đâu. Hiện tại ngươi ẩn thân không được bao lâu, hơn nữa phía dưới có bao nhiêu zombie ai mà biết được. Lỡ may không cẩn thận ngươi đụng phải zombie thì xong đời. Hai chúng ta cùng phối hợp mới là vương đạo."

" Được thôi ! "

Hai người cẩn thận đi xuống.

Cầu thang lầu 6 không có zombie, đi tới lầu 5 lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn không muốn thấy.

Trong cầu thang lầu 5 lại xuất hiện ba con zombie đang lắc lư. Với thực lực hai người hiện tại giải quyết ba con zombie này thì vô cùng đơn giản, nhưng một khi động thủ thì sẽ phát ra tiếng động. Lúc đó thu hút một đám zombie tới thì phiền toái.Cho dù lấy thực lực hiện tại thì với số lượng zombie vô số như vậy thì cũng chỉ có đắp chiếu mà htoi6.

" Làm sao bây giờ ? " Trần Hạo nhìn Dương Bân nói.

" Có thể không động thủ thì tận lực không động thủ. Ngươi thử ẩn thân đi xuống dưới coi thử dùng đá dụ tụi nó dẫn đi coi sao. "

" Được ! "

Nói đoạn, Trần Hạo lập tức biến mất.

" Cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng gây tiếng động. "

" Ta biết ! "

Trần Hạo cẩn thận đi tới sau lưng mấy con zombie rồi cầm đá quăng xuống hành lang, mục đích muốn dụ mấy con zombie trên cầu thang bỏ đi nhưng cuối cùng thì ngược lại. Ba con zombie trên cầu thang không đi qua đó mà tiếng động đã thu hút đám zombie trong hành lang chạy tới. Thấy vậy, cả hai đều đen mặt. Trần Hạo không chấp nhận sự thật, lần nữa dùng đá quăng qua một bên khác , kết quả chỗ đó lại chạy tới hai con zombie còn ba con zombie trên cầu thang thì vẫn bình chân như vại. Trần Hạo xụ mặt không dám quăng đá nữa, lỡ may lại dẫn thêm vài cái zombie tới nữa thì ối giối ôi luôn.

Trong tình hình này, trừ khi Trần Hạo có thể đi xuống hẳn dưới hành lang đem cục đá quăng thẳng vào ba con zombie rồi dụ tụi nó xuống hành lang thì được, còn hiện tại thì không thể nào. Nhưng mà ba con zombie đứng hết cầu thang, Trần Hạo muốn đi qua nhất định phải chen qua không khác gì đi trên dây, cầu thang quá chật , zombie lại đi tới đi lui không ngừng, chỉ cần một sơ suất nhỏ lỡ đụng vào zombie thì nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.

Dương Bân đang chuẩn bị kêu Trần Hạo quay lại bàn bạc kỹ hơn thì Trần Hạo lại nghiến răng tiếp tục bước xuống khiến DƯơng Bân giật mình. Giờ gọi Trần Hạo quay lại đã chậm, Dương Bân chỉ có thể cầm chặt ống sắt, một khi có chuyện hắn lập tức xuất thủ.

Trần Hạo chậm rãi bước từng bước một đi xuống..... khoảng cách với zombie ngày càng gần... Dương Bân căng cứng cả người nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, tim đập mạnh như muốn văng ra ngoài.

Trần Hạo lúc này lại vô cùng tỉnh táo, con zombie thứ nhất vừa bước qua, hắn lập tức bước vào rồi từ từ tiến tới gần con zombie thứ hai. Hắn kiên nhẫn đợi cho con zombie này rời đi thì đi theo sau lưng nó rồi lách mình vot qua. Lúc này mấy con zombie lúc nãy bị thu hút tới đột nhiên lắc lư tiến về phía Trần Hạo....

Thời khắc này mặc kệ là Trần Hạo hay Dương Bân đều kinh hoảng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Một khi đám zombie tới nhất định sẽ đụng vào Trần Hạo. Trong lúc nguy cấp, Trần Hạo lấy ra mấy cục đá quăng ra sau lưng đám zombie. Đám zombie nghe động quay đầu nhìn lại rồi vô cùng nghi hoặc đi tới.

" Phù... "

Hai người thở ra một hơi nhẹ nhõm.Nếu không phải Trần Hạo đã quen với việc dẫn dụ zombie thì lúc nãy tuyệt đối là tử lộ.

Đám zombie rời đi, con zombie cuối cùng cũng rời đi, Trần Hạo lập tức áp sát vào tường rồi đi tới góc tường. Hắn lấy ra một cục đá quăng về phía hành lang.

Cộc cộc...

Mấy con zombie thành công bị thu hút, còn lại hai con zombie trên cầu thang cũng tò mò đi xuống.

Rất nhanh đám zombie đều rời đi, Trần Hạo vẫy tay ra hiệu, Dương Bân vội chạy xuống rồi hai người lập tức xuống cầu thang lầu 4.

" Hạo tử, lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa." Dương Bân khẽ gắt.

" Yên tâm đi. Ta nắm chắc tình hình mà. " Trần Hạo tự tin nói.

" Nắm chắc con khỉ ! Thiếu chút nữa là ngươi hôn môi zombie còn gì. " Dương Bân liếc xéo Trần Hạo.

"Ẹc.... cái đó... là ngoài ý muốn. " Trần Hạo lúng túng nói.

" Lần sau mấy chuyện như vậy phải thương lượng với ta trước nha. " Dương Bân nghiêm nghị nói.

" Ờ ! " Trần Hạo lầm bầm.

Dương Bân không chờ đợi lập tức vận dụng Chân Thị Chi Nhãn nhìn xuống.

Cầu thang lầu 4 không có zombie nhưng trong hành lang chỗ chân cầu thang lại có mấy con zombie. Tình cảnh này không thể làm khó được Dương Bân với Trần Hạo. Chỉ trong phút chốc Trần Hạo đã dụ đám zombie rời khỏi chân cầu thang chỉ bằng vài cục đá.

Hai người nhanh chóng xuống lầu. Vừa tới hành lang, đang chuẩn bị xuống dưới thì Dương Bân chợt khựng lại.

" Sao vậy ?" Trần Hạo thì thào .

" Một đám ! " Dương Bân đen mặt nói.

" Hử ? Đều trên cầu thang ? " Trần Hạo hỏi.

" Ừ ! Đang ăn cơm. "

" Ăn cơm ? " Trần Hào ngớ người.

" Phải ! Đôi chân dài, da trắng.... chắc là cái nương nương ở phòng 312 kia." Dương Bân tỉnh bơ nói.

......

" Ăn người ???? " Trần Hạo kém chút thì hét lên.

" Zombie không ăn thịt người chả lẽ ăn cơm ? "

Trần Hạo im lặng một hồi rồi nói :

" Bân ca, ta phát hiện ngươi càng lúc càng biến thái ! "

" Có gì mà biến thái chư ? Cảnh tượng như vậy chẳng phải là thấy nhiều rồi sao ? "

" Không phải là vậy. Ngươi là rất nghiêm túc nhìn chằm chằm, chỉ bằng một cái chân thì có thể nhận ra là ai. "

" Bình thường thôi ! Nếu một ngày nào đó ngươi bị ăn, ta có thể chỉ nhìn một khúc xương cũng có thể nhân ra ngươi. "

" ........." Trần Hạo hết nói nổi.

" Thôi thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Hiện tại phiền phức rồi đây. Đám zombie này đang ăn rất ngon lành, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không đi khỏi đây. " Dương Bân cau mày nói.

" Hay là chúng ta đợi ? " Trần Hạo nói.

" Chờ con khỉ ! Chúng ta ở đây quá nguy hiểm. Một chút nữa đám zombie lầu 4 mò tới thì chết chắc, Ngươi có thể ẩn thân trốn đi chứ ta không được a. "

" Vậy làm sao đây ? "

" Lao xuống ! Một đường chạy tới phòng chúng ta. " Dương Bân nghiến răng nói.

" Ồ yeah ! Quá mạo hiểm ! Lỡ may ở dưới đó là một đám zombie tụ tập thì chẳng phải chúng ta gặp bi kịch sao ? "

" Hết cách rồi ! Nếu ở đây chờ tới khi đám zombie tới thì bị bao vậy mới gọi là bi kịch. "

" Được thôi ! Vậy nghe ngươi ! "

" Ok ! Chút nữa ngươi theo sát ta. Với thực lực của chúng ta thì tiến lên cũng không khó. "

" Ngon lành ! "

Dương Bân cầm chặt ống sắt nhìn chằm chằm vào đám zombie đang ăn. Thấy đám zombie không thấy mình, Dương Bân lao thẳng xuống rồi nhảy lên giẫm lên đầu một con zombie lấy đà nhảy qua một đám zombie đang ăn. Trần Hạo theo sát sau đít, ngay lúc con zombie bị đạp đầu chưa kịp định thần thì hắn giẫm ngay lên vai nó rồi nhảy qua.

Graoooo

Một đám zombie nhìn thấy hai người sống lập tức bỏ cơm chạy theo.

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.