Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1452 chữ

Nhìn thấy Dương Bân bị zombie rượt vòng vòng nguy cơ sớm tối, đám người vô cùng lo lắng. Nếu Dương Bân bị zombie giết vậy thì những người còn lại cũng không thoát khỏi số mệnh. Triệu Khôn nhìn bốn phía muốn tìm thử có gì đó để sử dụng được thì chợt trông thấy cái thang nằm chỏng chơ trên mặt đất, hắn suy nghĩ một chút rồi nói :

" Ta có cách ! Chúng ta hai người một đầu cầm cái thang đẩy con zombie nằm xuống rồi khống chế nó."

" Biện pháp này có vẻ được. " Trần Hạo mừng rỡ nói.

Đám người lập tức lao đến cầm thang, khí thế ngất trời lao tới.

" Bân ca, ngồi xuống ! " Trần Hạo hét lên.

Dương Bân phản ứng cực nhanh, vừa nghe tiếng Trần Hạo lập tức lăn một vòng trên mặt đất.

Ầm !

Zombie bị bốn người cầm thang đập thẳng vào, té ngửa ra đất. Ngay lập tức bốn người thuận thế nằm đè lên thang khống chế zombie lại. Zombie không ngừng dãy dụa nhưng vẫn không cách nào thoát ra được.

" Được lắm ! " Dương Bân tán thưởng.

Rắc...

Đám người chưa kịp cao hứng thì một tiếng nứt gãy vang lên.

Cái thang không chịu nổi sức mạnh của con zombie đã bị tét ra ngay giữa. Dương Bân giật mình, con ngươi co rút lại trong thoáng chốc rồi không do dự lao tới, tuýp sắt trong tay điên cuồng đập mạnh xuống đầu zombie.

Bành ... Bốp .... Bụp...

Tiếng va đập vang lên ghê rợn. Mỗi một cây đập xuống Dương Bân đều dùng toàn lực, chính xác ngay đầu. Không biết đập bao nhiêu lần, đầu zombie rốt cuộc cũng chảy máu nhưng lại càng nó điên cuồng thêm, dãy dụa càng thêm mãnh liệt khiến vết nứt trên thang ngày càng to hơn. Trong lúc bốn người dùng toàn lực đè cái thang xuống, lo lắng không yên thì Dương Bân vẫn điên cuồng đập đầu zombie nhưng hắn lại không đập lung tung mà tập trung vào một chỗ mặc kệ máu me văng tứ tung dính đầy mặt mũi. Tuýp sắt cũng đã cong veo không còn hình dạng nhưng Dương Bân vẫn không ngừng lại dù chỉ một chút, tiếng tuýp sắt đập vào sọ não vô cùng nặng nề khiến người nghe phải rùng mình khiếp vía.

Cuối cùng cũng không biết bao lâu, zombie vùng vẫy yếu dần rồi nằm yên. Lúc này tuýp sắt cơ hồ đã hư hỏng hoàn toàn, Dương Bân thì cơ hồ hư thoát ngồi bệch xuống đất thở hồng hộc, cả người dính đầy máu me trộn lẫn não tủy như mới bước ra từ địa ngục khiến cho đám người ngoại trừ Trần Hạo nhìn hắn đầy sợ hãi. Cảnh tượng Dương Bân điên cuồng đập nát đầu zombie đã lưu lại một bóng ma tâm lý vô cùng lớn trong lòng mấy người Triệu Khôn, mặc dù Dương Bân là trong tình trạng cùng đường, đứng giữa lằn răn sinh tử hắn mới điên cuồng như vậy.

Nằm thở một lúc lâu, Dương Bân đột nhiên cảm giác đau rát trên người khiến hắn sầm mặt lại. Trên người hắn có rất nhiều vết trầy xước, có vết thương khá sâu rõ ràng là do zombie lúc giãy dụa đã cào trúng. Đám người nhìn thấy vậy lập tức biến sắc.

" Bân ca.... ngươi không sao chứ ? " Trần Hạo e dè hỏi.

Dương Bân không nói gì lẳng lặng dùng Chân Thị Chi Nhãn nhìn chằm chằm vào vết thương. Ở đó năng lượng màu xám lại xuất hiện không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn, đồng thời trong người hắn cũng có một luồng năng lượng đang tràn ra ngăn cản năng lượng màu xám. Dương Bân lập tức thở ra một hơi, xem ra hắn với Trần Hạo đều có thể chống lại virus zombie, chỉ có điều là không biết năng lượng này là từ đâu ra. Bị zombie cắn hoặc cào trúng thì sẽ bị biến thành zombie là sự thật, nhưng hắn cùng Trần Hạo lại bình yên vô sự khiến cho Dương Bân không khỏi kỳ quái. Suy tư một lúc , Dương Bân nói :

" Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này ? "

" Bân ca, ngươi nói gì đi. Đừng có hù ta à nghen. " Trần Hạo hốt hoảng.

Dương Bân lắc đầu cười :" Không có gì. Ngươi còn không sao thì ta sao có thể bị gì được chứ ? "

" Phù..... " Trần Hạo vỗ ngực thở cái ào :" Vậy thì quá tốt rồi. Ngươi làm ta sợ muốn chết . "

" Ngươi xác định không sao ? " Triệu Khôn xen vào.

" Sao hả ? Các ngươi vẫn muốn đẩy ta xuống dưới sao ? " Dương Bân nheo mắt lại nhìn.

" Ẹc... không phải là vậy. Chúng ta chỉ quan tâm một chút thôi. " Triệu Khôn lúng túng nói.

Đùa sao chứ ? Cái thứ điên cuồng này ngay cả đầu còn thể đập nát bét thì ai mà dám đẩy hắn xuống chứ ?

" Bân ca, con zombie này sao lại mạnh như vậy chứ ? " Trần Hạo vẫn còn sợ hãi nói.

" Ta cũng không biết ! " Dương Bân lắc đầu.

Nói đoạn, Dương Bân mở ra Chân Thị Chi Nhãn nhìn vào thi thể zombie, hắn cũng rất tò mò muốn biết zombie này có gì lạ. Sau khi nhìn một lúc từ đầu đến đuôi, hắn phát hiện trên đầu zombie có một tinh thể nhỏ như hột gạo. DƯơng Bân tò mò liền đi tới bên cạnh thi thể zombie, cố nén cảm giác dạ dày nhộn nhạo đưa tay vào bãi nhầy nhụa nát bét chỗ đầu con zombie mò mẫm một lúc.

" Ọe ! "

Đám người Triệu Khôn vốn dĩ đang cố nén gặp cảnh này lập tức phun ra như thác. Chỉ là trong bụng cũng chẳng có gì nên phun ra toàn dịch.

" Bân ca chơi vậy.... thiệt là biến thái a. " Trần Hạo tái mặt phun nước miếng lầm bầm, lòng do dự không biết có nên đi qua đó hay không.

Rất nhanh Dương Bân rút tay ra, trên tay hắn lại xuất hiện một tinh thể nhỏ bằng hạt gạo màu đỏ.

" Bân ca, cái gì thế ? " Trần Hạo bước tới hỏi.

Dương Bân lắc đầu, tiếp tục mở ra Chân Thị Chi Nhãn.

Tiểu tinh thạch này là được tạo thành từ vô số năng lượng ngưng tụ lại, hoàn toàn tinh khiết không có chút tạp chất nào. Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà hắn lại có cảm giác cơ thể của hắn rất khao khát tinh thạch này. Suy tư một lúc, Dương Bân cắn răng chùi sơ tinh thạch rồi hả miệng bỏ vào.

Ực !

Ọe.... ọc ọc ọc...

Trần Hạo một mực gắng gượng chịu đựng giờ phút này không chịu nổi nữa gục xuống ói. Thật sự là biến thái ! Không thể chịu đựng nổi mà !

Đám người Triệu Khôn vừa ngừng ói thì lại thấy cảnh này, tiếp tục ói đến mật xanh mật vàng.

Dương Bân không thèm quan tâm đến đám người kia, hiện tại hắn đang cảm thụ biến hóa trong thể nội.

Tinh thạch sau khi nuốt vào lập tức biến thành năng lượng tinh thuần dung nhập toàn thân hắn. Dương Bân có cảm giác toàn thân vô cùng sảng khoái, mỗi một tấc trên cơ thể đều đang không ngừng cường hóa. Cho đến khi năng lượng được hấp thu toàn bộ, Dương Bân cảm giác được thân thể của hắn giờ đây mạnh hơn trước nhiều lần, còn năng lượng màu xám kia thì hoàn toàn biến mất. Dương Bân lóe lên sự vui mừng trong ánh mắt, chợt hắn cảm giác trong đầu xuất hiện cái gì đó.

Hắn nhắm mắt lại cảm thụ một chút liền phát hiện một bức Bắc Đấu Cửu Tinh Đồ, trong đó có chín viên tinh thần thì viên thứ nhất đã sáng lên.

Dương Bân kinh hãi nhớ lại đó chính là bức tinh đồ mà tối qua hắn nhìn thấy trên bầu trời. Nguyên bản còn cho rằng lúc đó là uống say hoa mắt, nhưng hiện tại thì mọi thứ y chang nhau.

" Là trùng hợp hay là nhân quả ? " Dương Bân lâm vào trầm tư.

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.