Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Cơ (2)

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Chương 60: Tâm Cơ (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trong tay Can Nô là một khẩu súng ổ quay thô kệch, đường kính họng súng lớn hơn loại thông thường. Ổ quay cũng lớn hơn một chút. Bắn ra một viên khiến chân của Yến Minh bị gãy ngay lập tức.

- Các ngươi không giữ lời hứa.

Sắc mặt của Yến Minh trở nên trắng bệch, hơi thở dồn dập.

Lang Ti rút một cây thương còn cắm trên mắt đất. Hắn tiến lại gần dùng mũi thương chỉ vào cằm của cô rồi nói:

- Lời hứa gì? Có ăn được không?

Yến Minh cười rộ lên:

- Ta cũng nói cho bọn khốn các ngươi biết, thuốc giải trong chiếc hộp đó cũng là giả!

Lang Ti giận dữ, hắn hung hăng tát Yến Minh một cái:

- Mẹ! Con khốn, đưa thuốc giải ra đây.

- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao? Giao ra cuối cùng cũng bị các ngươi giết.

Yến Minh cười rộ lên.

Khuôn mặt đang cười bỗng trở nên nhăn nhó, hiện rõ vẻ đau đớn. Lang Ti dùng cây thương của mình ghim chặt bàn tay của Yến Minh xuống mặt đất. Hắn đưa tay sờ mó, lục lọi khắp người của cô, vừa nói khẽ:

- Đừng vội mừng, ngươi tưởng ta không biết tìm sao

- Ngươi cho rằng ta giấu nó ở trên người sao? Ngớ ngẩn!

Yến Minh nhổ vào mặt gã một ngụm máu.

Quả nhiên dù Lang Ti đưa tay sờ mó khắp cơ thể, ngay cả mấy chỗ kín đáo của con gái cũng không buông tha nhưng tìm mãi không thấy đồ vật nào khả nghi.

Khuôn mặt Yến Minh vẫn còn vương lại sự đắc ý.

Can Nô đi đến bên cạnh, chĩa súng ngay trước trán của cô, Lang Ti đưa tay hạ họng súng xuống, lạnh lùng nói:

- Yến Minh, ngươi không nên trêu chọc chúng ta. Ngươi muốn chết thì quá đơn giản nhưng bọn ta lại muốn ngươi sống không bằng chết.

Nói xong hắn dùng mũi thương đánh gãy chân, tay của thiếu nữ . Yến Minh mở to hai mắt:

- Các ngươi muốn làm gì?

- Ta sẽ để ngươi ở lại đây.

Lang Ti vỗ vỗ khuôn mặt của cô và nói:

- Hãy biết ơn sự nhân từ của chúng ta vì đã không giết ngươi. Ngươi không đi được, vậy thì hãy chịu khó chết dần chết mòn ở trong này đi. Hoặc cầu Chúa đưa một con ác thú đến tiễn ngươi lên đường thật sớm.

- Không? Các ngươi không thể làm như vậy!

Yến Minh hét ầm lên, so với loại tra tấn này thì được chết còn có thể tính là một ân huệ.

Can Nô và Lang Ti rời đi không để ý đến cô nữa, hai người đi theo hướng Tây mà Yến Minh đã chỉ dẫn. Chờ hai người đi khuất Alan mới từ trên cây trèo xuống, sau đo tiến lại gần chỗ của Yến Minh.

Vừa nhìn thấy Alan, Yến Minh bỗng chốc giật mình, sau đó khuôn mặt lại trở nên vô cùng bình tĩnh:

- Người nghe thấy hết rồi phải không?

Alan chỉ gật đầu không nói.

- Mau cứu ta, ta sẽ đưa thuốc giải thực sự cho ngươi. Ta đã dấu nó ở một gốc cây gần đây, ngươi dẫn ta đi thì ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.

Yến Minh như người chết đuối vớ được cọc, ngồi dậy cầu xin.

Alan ngồi xuống nói:

- Cho ta vị trí, ta sẽ tự đi lấy.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, vẻ mặt Yến Minh bỗng biến đổi, cuối cùng cười khổ một tiếng:

- Được rồi! Ta gạt ngươi đấy.

Alan gật đầu, đứng lên quay người rời đi. Yến Minh ở phía sau hét lớn:

- Chờ một chút, chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta sao?

- Ta thấy, cách làm của hai gã không tệ, ngươi xứng đáng với cái chết như vậy.

Alan nói thật lòng.

- Không không không, ta không muốn chết như vậy. Alan, ngươi muốn cứu Lộ Thiến đúng không? Ta cho ngươi thuốc giải, chỉ xin ngươi giết ta đi.

Yến Minh kêu lên trong tuyệt vọng, cô rất rõ nếu như Alan không bỏ qua cho mình. Thì chỉ có chết mới là lối thoát duy nhất.

- Ngươi nghĩ, ta còn tin lời ngươi sao?

Alan nhíu mày.

-Lần này là thật. Thuốc giải được ta dấu bên trong dao găm, phần chuôi dao có thể mở được.

Yến Minh kêu lên.

Hai mắt của Alan di chuyển ánh nhìn lên con dao găm bên cạnh thiếu nữ. Hắn vội nhặt lên kiểm tra. Quả nhiên bên trong chuôi dao tuột ra một ống thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh lam. Ánh sáng màu xanh phản chiếu khuôn mặt của thiếu nữ.

Yến Minh nói:

- Thấy chưa? Ta không lừa ngươi chứ! còn chờ gì nữa mà không cho ta chết một cách nhẹ nhàng đi. Ta cầu xin ngươi đấy Alan!

Cất thuốc giải vào trong người, Alan ngồi xuống, đặt tay lên cổ của thiếu nữ rồi lắc đầu nói:

- Lẽ ra ngay từ đầu ngươi không nên làm như vậy.

Yến Minh mỉm cười:

- Ngươi không hiểu đâu Alan. Ta hi vọng sẽ sống sót đến cuối cùng, nhưng có thời điểm ngươi sẽ nhận ra, được chết ngay từ đầu đã là một kết quả không tệ.

Thanh âm vừa dứt cũng là lúc Alan bóp gãy cổ của Yến Minh. Trên khuôn mặt còn lưu lại một sự thoải mái, có lẽ cô ấy nói không sai, ở chiến trường tàn khốc này, kẻ còn sống chưa chắc đã hạnh phúc hơn người đã chết.

Thế nhưng phải sống sót mới có hi vọng.

Alan sẽ không từ bỏ hy vọng, hắn không chỉ cần sống sót, mà còn phải trở thành người chiến thắng.

Còn việc phân định sống chết với Lộ Thiến như thế nào thì hắn chưa có nghĩ tới. Lộ Thiến là người bạn đầu tiên của hắn, ở cô ấy hắn nhìn thấy ánh nắng soi sáng tâm hồn của mình. Nếu như có thể thì hắn muốn ánh nắng đó không bao giờ vụt tắt. Nhưng hiện giờ hắn cũng không thể quên những trận chiến đẫm máu.

Đôi mắt của Bạch Phương, chiếc nhẫn của mẹ luôn ở bên nhắc nhở hắn phải làm gì. Nếu bất đắc dĩ phải lựa chọn, Alan biết mình phải lựa chọn như thế nào.

Vẫn còn may mắn, hiện tại chưa phải lúc đưa ra quyết định. Alan đột nhiên cảm thấy biết ơn Lang Ti và Can Nô vô cùng, nhờ có bọn họ mà hắn mới có thời gian rảnh mà suy nghĩ mấy chuyện đau đầu.

Hai thiếu niên này đã nằm trong danh sách cần phải thanh trừng của hắn, và bản danh sách này còn rất dài. Không những thế, Lộ Thiến cũng nằm trong đó, Alan còn rất nhiều việc phải làm.

Nhiều lúc hắn không dám đối diện, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp loại bỏ Lộ Thiến ra khỏi bản danh sách tử vong của mình.

Điều này giống như một nút thắt không thể nào gỡ ra.

Cánh rừng rậm rạp, rộng lớn không thấy lối ra.

Những tán cây rợp bóng chỉ chừa lại chút khe hở khiêm tốn cho từng tia nắng chiếu rọi qua, dưới mặt đất là những chiếc rễ cây đan xen, cuốn lấy đất đá như những cây cầu làm từ thiên nhiên bạt ngàn giữa biển rừng.

Trong không gian phảng phất mùi rêu xanh pha lẫn với lá cây mục rữa, càng vào sâu mùi vị lại càng đậm.

Dẫm một chân lên tảng đá ẩm ướt phủ đầy rêu xanh, Can Nô trượt ngã úp cả mặt xuống đất, thiếu niên da đen bực bội, lấy ra khẩu súng lục suýt chút nữa xả súng liên tục lên hòn đá cho hả giận.

Một cây thương kim loại khẽ chắn ngang ép lên tay của Can Nô. Mũi thương lạnh buốt làm lửa giận trong Can Nô có hơi hạ xuống.

Lang Ti điềm tĩnh nói:

- Đừng làm loạn nữa, chẳng lẽ người muốn Lộ Thiến biết chúng ta đang tới hay sao?

- Lang Ti, biết đâu con khốn kia lừa gạt chúng ta, nó không phải lần đầu tiên nói láo.

Can Nô thu hồi khẩu súng lục, chưa hết giận, hắn dùng chân đạp mấy cái lên hòn đá xanh.

Lang Ti lắc đầu:

- Ta không nghĩ thế, chiến lực của Yến Minh không mạnh, người cũng thấy rồi đấy. Cô ta bị chúng ta đánh ngã hai ba lần. Bản thân cô ta không có khả năng tự bảo vệ mình lại cứ khăng khăng đi theo hướng này chắc chắn là muốn hội ngộ cùng Lộ Thiến, cho nên…

Đang nói, khóe mắt của Lang Ti có vật gì đó lướt qua. Cảm thấy điểm này rất khả nghi, hắn quay đầu nhìn lại theo hướng đó.

Một bụi cây thấp bé bất chợt rung động, Lang Ti đánh mắt với Can Nô, hai người hơi khom người lặng lẽ vòng ra sau bụi cây.

-------

Đủ 2000 KP sẽ bắt đầu phát code giảm giá

Mỗi ngày từ 2-5 chương

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.