Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột Nhập 2

Phiên bản Dịch · 1535 chữ

Chương 375: Đột Nhập 2

Dù cho nhận được sự tăng lên vô dùng ít ỏi.

Sau khi phần tinh huyết trong tâm thất toàn bộ bị Ác Ma Lễ Tán hút sạch sẽ, Alan rút dao găm ra, lại khảy ấn đường gã Đao Ma một phát, quả nhiên tìm được một viên Nguyên ngọc. Nguyên ngọc của Thiên phu trưởng có chứa rất nhiều sợi tơ hoa văn màu máu. Mũi dao Ác Ma Lễ Tán ngân vang, biểu thị vô cùng khát khao viên Nguyên ngọc này.

Ngày trước, thanh Nguyên khí này đã từng có tiền lệ hấp thu Nguyên ngọc, chỉ có điều, bây giờ từ Bách phu trưởng đổi thành Thiên phu trưởng mà thôi. Alan chỉ thấy Ác Ma Lễ Tán như con ngựa hoang muốn giật phăng dây cương mà chạy, hắn cười khổ trong lòng, đành thôi giữ nó nữa. Lập tức, ánh sáng trên viên bảo thạch của dao găm phát ra hào quang rực rỡ, nồng đậm đến mức như thật sự có máu tươi quay cuồng bên trong. Vài sợi hồng quang từ trong dao găm vươn ra, giống như xúc tu bò lên Nguyên ngọc Đao Ma.

Tiếng vù vù vang lên, cả viên Nguyên ngọc Đao Ma phát sáng, mỗi hoa văn màu máu phân bố bên trong đỏ đến chói mắt. Mảng sáng đỏ lòm chiếu khắp gương mặt Alan, trong mơ hồ, Alan dường như có thể thấy được một gương mặt nhỏ từ trong Nguyên ngọc bay lên. Đó là gương mặt Đao Ma, nó mang theo thần sắc bảy phần phẫn nộ, ba phần sợ hãi, rít gào nhưng không hề thành tiếng. Gương mặt chợt tiêu tán, mà từng tia máu bên trong Nguyên ngọc cũng đã bị hút sạch, bồi bổ cho Ác Ma Lễ Tán.

Mỗi một tơ máu biến mất, viên bảo thạch trên Nguyên khí lại sáng thêm một chút. Sau khi toàn bộ hoa văn trong Nguyên ngọc mất đi, viên Nguyên ngọc liền mất hết ánh sáng, một tiếng rắc nhẹ vang lên, nát thành một đám bột phấn màu xám, chảy xuống từ giữa ngón tay Alan. Viên bảo thạch trên Ác Ma Lễ Tán đỏ rực, Alan có thể cảm nhận được, tinh tuý hấp thu được từ trong Nguyên ngọc nồng đậm hơn nhiều so với huyết khí đơn thuần. Nếu tính huyết khí là một đơn vị, thì Nguyên ngọc đến tận mười thậm chí một trăm đơn vị.

Thanh Nguyên khí được một bữa no nê, trả về một đạo huyết khí vô cùng tinh thuần. Khi huyết khí tiến vào trong cơ thể, Alan vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng la thét của Ma Nhân, tiếp đến lớp da khắp người ngứa ngáy, cảm giác này chỉ trong chốc lát. Khi Alan nhìn lại cánh tay mình, trên lớp da có một tia sáng bóng loáng chạy qua, độ cứng cỏi của nó liền như vậy tăng lên một chút.

Bình nguyên tuyết chấn động.

Alan thu dao găm về, cùng Lộ Thiến nhìn sang ngọn nguồn cơn chấn. Đó là quả cầu kim loại đã mở kia đang dần thu lại, boong tàu nghiêng trên mặt đất đang dâng lên, Alan kéo Lộ Thiến, hai người nhanh như bay chạy về phía quả cầu. Trong nháy mắt, boong tàu đã dâng lên hơn nửa, ngoài đường biên bắt đầu có mảnh kim loại tiếp nối nhô ra, bọn chúng tự tiến hành tổ hợp, muốn khép lại thành một quả cầu kín.

-Đưa tay cho anh.

Alan la to, giơ tay bắt lấy bàn tay đang duỗi tới của Lộ Thiến, hét lớn một tiếng, quăng cả người Lộ Thiến lên trên. Lộ Thiến thả lỏng cơ thể, tuỳ ý để cho lực ném tạo thành một đường parabol, từ điểm cao nhất vượt qua boong tàu bên dưới, rồi lại rơi xuống.

Alan cũng bắt đầu tăng tốc, chạy nhanh đến gần cái bệ rồi dùng sức nhảy lên. Cả người bật cao đến tận bảy tám mét, giơ tay chụp một phát, vừa lúc bắt được mép boong tàu. Alan dùng sức kéo, rồi chuyển người nhảy xuống. Vừa chạm đất, bóng đen trên đầu không ngừng lớn dần. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là những cấu kiện của quả cầu đang tổ hợp. Tốc độ khép lại rất nhanh, chỉ qua mấy hơi thở, bên trong đã trở nên tối đen như mực.

Trước khi hoàn toàn không cách nào thấy được gì nữa, Alan đã giơ tay nắm lấy Lộ Thiến, tránh việc hai người bị lạc nhau trong bóng tối. Nhưng hắn đã lo lắng thừa rồi, hai mắt vừa tối sầm lại, thì trên mặt đất đã có những ánh vàng sáng lên. Ánh vàng di chuyển trên mặt đất kim loại như du long qua qua lại lại, hợp thành hoa văn bên ngoài thưa thớt bên trong dày đặc, tất cả hoa văn đều hướng đến cái thang máy ở vùng trung tâm kia, hai bên của nó đang từ từ khép lại.

-Đi mau!

Alan la lớn, kéo Lộ Thiến chạy về phía thang máy.

Nhưng cánh cửa của khối lập phương lại khép lại nhanh hơn bọn họ một bước, tiếp đó liền trượt xuống phía dưới. Alan và Lộ Thiến nhìn nhau, cùng gật mạnh đầu, rồi thét lên, cùng nhau nhảy vào giữa miệng hố thang máy lập phương kia. Hai người vừa xuống tới sàn, lỗ hở trên đầu lập tức đóng lại, kín kẽ chặt chẽ, căn bản nhìn không ra bất cứ dấu vết nào.

-Không sao chứ?

Trong hố thang máy, Alan đang nắm lấy một cây trụ kim loại bên vách hố. Bên hông hai vách, từ trên xuống dưới có nguồn sáng khảm ở bên trong đang loé lên, giúp họ không khó thấy được, hố thang máy này ít nhất sâu tầm mười mấy hai mươi mét.

Lộ Thiến cũng bắt lấy một cây trụ khác, hít vào một hơi:

-Xem ra chúng ta phải trượt xuống rồi.

Khối lập phương trông như thang máy này không giống với những cái khác, có chuỗi dây thừng thả xuống. Bốn vách trong hố thang máy, trên mỗi vách đều có lỗ khảm kim loại, hai bên lỗ khảm đều có một số linh kiện đang hoạt động. Xem tình hình này, việc lên xuống của nó được dẫn động bởi sự cắn nhả của linh kiện bên trong lỗ khảm. Hai người trong hố thang máy không có dây để tuột xuống, chỉ đành dùng tay tự leo. Alan rút một sợi dây thừng trong balo ra, cột lên trên Thiên Quân, rồi đem Thiên Quân cắm vào vách tường, sau đó cùng Lộ Thiến mượn dây thừng tuột xuống.

May mà độ dài của dây thừng vừa đủ, giúp hai người tới được nóc trên của khối lập phương kia. Nhảy lên khối lập phương, Alan rút mạnh dây thừng, kéo Thiên Quân ra khỏi vách tường. Thiên Quân vù vù rơi xuống, Alan đưa tay đón lấy. Ngoài cảm giác hơi nặng tay, cũng không thấy cần dùng phương pháp giảm lực nào khác.

Sau khi hấp thu lượng lớn máu tươi từ Đao Ma trên bình nguyên tuyết, lực lượng cơ sở của Alan lại tăng lên không ít.

-Chỗ này có lỗ thoát khí.

Lộ Thiến nói, cô tháo lưới lọc không khí xuống, lộ ra một con đường đen sì.

Alan đi qua, từ balo lôi ra một cây gậy huỳnh quang chiếu vào bên trong. Ống thoát khí kéo dài ra phía trước ba bốn mét, thì xuất hiện một ngã rẽ. Hắn nói:

-Đây căn bản không giống di tích gì cả, mà giống như một căn cứ quân sự.

Vừa nói vừa đỡ Lộ Thiến lên, để thiếu nữ chui vào trước. Alan theo sau, bò dọc theo đường ống thoát khí, Lộ Thiến ở đằng trước lên tiếng:

-Còn nhớ năm đó chúng ta đi nhìn lén Ái Toa không? Cũng bò trong cái loại ống thoát này nè.

Alan nghe vậy bật cười:

-Còn không phải chủ ý của em à, anh cá là lúc đó Ái Toa nhất định đã phát hiện ra chúng ta.

-Phát hiện thì sao, ý. Đừng nói nữa, ở đây có lối ra.

Lộ Thiến ngừng lại, thiếu nữ gỡ tấm lưới lọc trước mặt ra, thò đầu liếc nhìn, rồi lùi về sau:

-Bên dưới có một đường đi, hơi tối, em không nhìn rõ được nó thông đến đâu.

-Anh xuống trước.

Alan nói.

Lộ Thiến lùi sang một bên để Alan chui ra ngoài, hắn chân tay nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ngó trái nhìn phải, quả thật có một lối đi. Dựa theo phương hướng của ống thoát khí ban nãy, đằng sau bọn họ hẳn là lối ra thông đến cửa vào của khối lập phương, còn ở đằng trước thì khó nói lắm. Trên trần nhà của lối đi này, cứ cách ba mét là có một ánh sáng đỏ nhàn nhạt, nhìn qua rất giống lối thoát hiểm khẩn cấp.

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.