Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lửa Bỏ Tay Người 1

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Chương 355: Gặp Lửa Bỏ Tay Người 1

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

-Thật không dám tin chúng ta giết được cường nhân cấp hai mươi mấy, xem còn ai dám coi thường chúng ta nữa…

Uy Lợi Khắc khua nắm tay, đáng tiếc Liệt Hỏa Quyền Sáo của anh ta bị tướng quân Đao Ma làm vỡ nát, lúc này bị anh ta khua cho mảnh vụn rơi đầy đất.

Alan lắc đầu:

-Chúng ta là được lợi, đối phương bản thân đã trọng thương, chúng ta lại thắng một cách chật vật như vậy, nếu gã trong trạng thái hoàn hảo thì chúng ta chỉ có nước tháo thân.

Tuy nói vậy nhưng trên mặt hắn cũng khó giấu ý cười.

Bố Lạc Y thiết thực nhất, đã chạy đến bên cạnh tướng quân Đao Ma, lấy nguyên ngọc trong cơ thể gã ra. Đó là một viên tinh thạch màu vàng nâu to bằng nắm tay, hoa văn tinh thạch rõ ràng, bên trong có thể nhìn thấy Nguyên lực như chất lỏng đang không ngừng lưu động. Anh ta đưa cho Alan, Alan nghĩ một lát:

-Vẫn nên giao cho căn cứ đi.

Lộ Thiến nói:

-Vậy chẳng phải hời cho họ sao?

-Giống như trước đó tôi nói, chúng ta chỉ là kiếm lợi của Thiếu tá Lư Đạt mà thôi.

Alan nói:

-Đây là nguyên nhân thứ nhất, thứ hai, cho dù chúng ta cầm thì cũng không có thiết bị phân chia nguyên ngọc đẳng cấp này. Cuối cùng, cho dù có thể phân chia thì tôi cũng không có kỹ thuật vận dụng nguyên ngọc cao cấp này. So với việc lãng phí trong tay tôi thì không bằng để quân đội dùng vào nơi cần dùng.

Hắn còn có nguyên nhân khác không nói ra. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tử Vong Truyện Bá, tùy tiện cầm nguyên ngọc cấp tướng quân này có khả năng mang đến những rắc rối không cần thiết cho mấy người bọn hắn.

Thấy Alan đã có quyết định, những người khác cũng không phản đối. Lúc này ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên tối lại, Alan tưởng lại có kẻ địch đánh úp, nhưng lại thấy một quân hạm Liên bang bay qua đỉnh đầu, sau đó là mấy phi hạm cấp bậc tinh hạm lần lượt xuất hiện. Trên những tinh hạm này có ký hiệu hoa hồng màu vàng, đó là huy chương của quân đoàn Hoàng hậu Mân Côi.

Quân đoàn tinh anh này cuối cùng cũng đến Minh Vực Tinh!

Cùng với sự xuất hiện của các tinh hạm, từng phi hạm một người lái không ngừng bay ra từ trong khoang, đồng thời tạo trận thế nghênh đón quân đội của Đao Ma. Nhất thời bầu trời dày đặc các phi hạm chiến đấu của Hoàng hậu Mân Côi. Có sự gia nhập của bọn họ, quân đội Đao Ma lập tức có xu thế tan tác.

Trong đó một tinh hạm lơ lửng trên bãi đậu máy bay, có sàn tàu lên xuống từ phần đuôi thân hạm hạ xuống, dưới tác dụng của chùm tia kéo, vững vàng dừng trên bãi đậu.

Trong tháp chỉ huy, nhìn thấy những phi hạm này, Lỗ Sâm hừ một tiếng:

-Đúng là biết chọn thời gian, sớm không tới muộn không tới, lại vừa hay đến đúng lúc này. Hắc!

Mấy người Alan đều bị sự xuất hiện của mấy phi hạm thu hút sự chú ý, không ai nhìn thấy Thiếu tá Lư Đạt bên kia đã bò dậy. Lư Đạt nhìn Alan ánh mắt chuyển động. Vừa rồi y tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của Tiên Huyết Tán Ca, trong đầu Lư Đạt nhất thời rống to: ta dám đánh cược đây chắc chắn là một món Nguyên khí. Tiểu quỷ này của nhà Bối Tư Kha Đức không ngờ lại sở hữu một món Nguyên khí.

Y đương nhiên biết một món Nguyên khí có ý nghĩa gì. Lư Đạt đỏ cả mắt, ra hiệu bằng tay với binh sĩ gần đó, kéo tới hai ba mươi chiến sĩ của Tử Vong Truyện Bá. Lư Đạt bắt đầu bước về phía mấy người Alan.

-Xem ra không còn chuyện của chúng ta nữa rồi.

Uy Lợi Khắc huýt sáo.

Alan gật đầu. Hoàng hậu Mân Côi đã gia nhập chiến trường, kết quả đã có thể đoán trước. Trừ phi mười bộ lạc Đao Ma dốc sức, nếu không tuyệt đối không thể thắng được sự tác chiến liên hợp của hai đội quân tinh anh.

-Chúng ta đi xử lý miệng vết thương trước đã.

Alan nói.

Không ngờ một giọng nói vang lên:

-Khoan đã.

Alan dừng lại, nhìn thấy Thiếu tá Lư Đạt dẫn theo binh sĩ bao vây mấy người bọn hắn lại. Hắn cau mày:

-Thiếu tá, có chuyện gì vậy?

-Có chuyện gì à? Hắc, Trung sĩ Alan, giao dao găm của ngươi ra đây!

Lư Đạt chỉ về phía Ác Ma Lễ Tán của Alan, hưng phấn nói:

-Ta nhìn thấy hết rồi, Trung sĩ. Ta nghi ngờ đó là một món Nguyên khí, nếu không chỉ dựa vào mấy người các ngươi làm sao có thể giết được một tướng quân Đao Ma.

Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y hiển nhiên chưa từng nghe nói Nguyên khí là cái gì, đều không hiểu đầu cua tai nheo. Lộ Thiến thì biết, cau mày:

-Thiếu tá Lư Đạt, cho dù trên tay Alan là một món Nguyên khí thì dựa vào đâu anh ấy phải giao ra?

-Điện hạ tôn kính, chuyện này không liên quan gì đến người. Đây là chuyện nội bộ của Liên bang Địa Cầu, mong người đừng nhúng tay vào.

Lư Đạt đứng thẳng người:

-Hiện giờ Tử Vong Truyện Bá đang đối đầu với bộ lạc Ma Nhân của Minh Vực Tinh, đang lúc thời khắc quan trọng này, mỗi phần sức mạnh chúng ta đều phải trưng dụng, huống chi là Nguyên khí đủ để thay đổi sức mạnh trận doanh. Thứ cho ta nói thẳng, nếu Nguyên khí nằm trong tay Trung sĩ Alan, Trung sĩ căn bản không thể phát huy sức mạnh của nó, chỉ là phí phạm nhân tài, không bằng giao ra, ta nghĩ để tướng quân Lỗ Sâm hoặc hai Thiếu tướng khác sử dụng, chắc chắn uy lực bất phàm.

Lư Đạt lại thay kiểu nói khác:

-Ta thấy vừa rồi Trung sĩ Alan lấy quân đội làm trọng, cho dù nguyên ngọc của tướng quân Đao Ma ở trước mắt cũng không động đến, đúng là khiến người ta cảm động, vì vậy chắc hẳn Trung sĩ Alan cũng sẽ chịu nhường Nguyên khí để người thích hợp hơn sử dụng đúng không?

Không ngờ Alan không chút do dự nói:

-Tôi từ chối!

-Trước tiên không nói đây là đồ mẹ tôi tặng tôi, cho dù không phải thì tôi cũng không có thói quen chắp tay dâng đồ của mình cho người khác.

Alan lạnh nhạt:

-Nguyên ngọc Ma Nhân là do Thiếu tá trọng thương đánh địch trước, bọn tôi chỉ là kiếm hời, nên tôi cảm thấy nên giao cho quân đội xử lý. Nhưng hiện giờ Thiếu tá lại đề cập đến đồ cá nhân của tôi, đây là hai chuyện khác nhau, không thể lẫn lộn được.

Lư Đạt biến sắc:

-Vậy Trung sĩ Alan, ta rất tiếc, hiện giờ ta chỉ có thể dùng tội kháng lệnh để bắt ngươi!

Alan cười lạnh:

-Anh đừng lầm, Thiếu tá. Bọn tôi vẫn là thành viên biên chế của Thiên Lang Tinh, cấp trên của tôi không phải anh, cũng không phải tướng quân Lỗ Sâm, vì vậy anh không phải cấp trên, lấy đâu ra kiểu nói kháng lệnh vậy?

Lư Đạt bị hắn nói cho á khẩu. Alan nói không sai, hắn hiện giờ vẫn là biên chế của Thiên Lang Tinh, về lý trong pháo đài này không ai là cấp trên của hắn, đã không phải cấp trên thì lấy đâu ra kháng lệnh. Y cắn răng, dứt khoát làm càn, chỉ về phía Alan:

-Bắt hết cho ta.

Mấy người Alan đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, vì vậy ai nấy bày ra tư thế tấn công. Thấy dáng vẻ không chịu khuất phục, Lư Đạt vận động Nguyên lực, định cưỡng ép cướp Nguyên khí của Alan thì một tràng vỗ tay vang lên phía sau bọn họ, có người nói:

-Ta nghe người ta nói Tử Vong Truyện Bá luôn hống hách, ta còn tưởng là phóng đại, hôm nay vừa gặp mới biết là thật.

Lư Đạt thầm chửi một tiếng, quay đầu hung hăng:

-Nếu biết đây là chuyện của Tử Vong Truyện Bá thì Mân Côi các ngươi…

Những lời tiếp theo không thốt ra được nữa.

Phía sau bọn họ, một người phụ nữ toàn thân giáp bạc, lưng đeo kiếm lớn đang cười như không cười nhìn Lư Đạt. Người phụ nữ này có một mái tóc dài màu đỏ rực, trên mặt có vết sẹo mờ. Thượng tướng Mai Lâm là tướng lĩnh cao cấp của Liên bang, đoàn trưởng của quân đoàn Hoàng hậu Mân Côi, sắc đẹp và thực lực đều xuất chúng, Lư Đạt không có lý nào không biết.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.