Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạm Bẫy

Phiên bản Dịch · 1634 chữ

Chương 344: Cạm Bẫy

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Ở trên lầu chính treo cờ xí của bộ lạc, có thể đoán được nơi này tất cả đều thuộc về bộ lạc Thiết Đề.

Vấn đề duy nhất là Đao Ma bên trong binh trạm đã đi đâu rồi?

Alan làm thủ hiệu, ba người tách ra xâm nhập vào binh trạm. Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y chui vào nhà trệt hai bên trái phải, một lát sau chạy ra lắc đầu. Uy Lợi Khắc nói:

- Rất kỳ quái, bên trong ngay cả quỷ ảnh cũng không có.

- Nhưng trên mặt đất có dấu chân, xem ra, hai chi quân đội này mới rời khỏi binh trạm.

Alan ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lấy tay gảy cát đá của doanh địa, có thể phân biệt được dấu chân của mỗi người Đao Ma.

Chợt sinh cảnh giác.

Alan chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh đi, không kịp nghĩ thêm, người lăn một vòng sang trái. Doanh trại trong sương mù chợt có một chùm sáng đánh tới ngay vị trí trước đó của Alan, nổ thành một quả cầu lửa. Trong ngọn lửa, Alan lăn ra mấy thước. Vừa mới đứng lên, phía sau đã có công kích đánh tới. Hắn nghiêng người xoay về phía trước, Tiêm Nha trong tay, vừa hay nhìn thấy trong sương mù lại có vài chùm sáng bắn tới.

Tiêm Nha mang theo Nguyên lực chém ra, cách không chém nổ chùm sáng. Nương theo đợt nổ, Alan lui về phía sau, quát:

- Đây là cạm bẫy, mau vào lầu chính.

Mấy tòa nhà có thể làm nơi ẩn thân, ba người Alan chạy thục mạng về phía lầu chính. Phía sau chùm sáng nhiều lần bắn ra, không ngừng nổ tung trong doanh địa, cát bay đá chạy ầm ầm. Cuối cùng, có một chùm sáng nổ ngay gót chân của ba người, nổ tới mức cơ thể bọn họ bay thẳng vào lầu chính. Alan và Uy Lợi Khắc chạm đất, lập tức lẩn sang hai bên. Bố Lạc Y thì bắn lên trên, vung búa lên khép cửa của lầu chính lại.

Cửa chính vừa mới đóng, từng tiếng trầm đục liên miên vang lên, từng mũi tên sắc bén ghim vào cửa lớn. Alan ở bên cạnh cửa sổ thò đầu ra, chỉ thấy ngoài lớp sương mù của binh trạm xuất hiện mấy thân ảnh, một đám Đao Ma tới từ bốn phía, nhìn dáng vẻ thì đã bao vây binh trạm lại rồi.

Bọn họ đã như cá trong chậu, trừ phi sau lưng mọc cánh, nếu không tuyệt đối khó thoát được.

Đao Ma đánh từ cửa chính binh trạm, phía trước có năm sáu người cầm trong tay một loại súng ống hình thù quái lạ. Đầu súng như sọ thú, từ trong hàm răng lòi nòng súng ra, phía sau có ống dẫn thô to nối với một trang bị phía sau, nhìn qua hẳn là nguồn năng lượng của loại binh khí này. Chùm sáng năng lượng trước đó hẳn là xuất phát từ tay súng Đao Ma này. Còn một vài tên chiến sĩ khác trên bả vai đặt nòng pháo cùng ổ quay cơ pháo và một loại nỏ pháo cơ giới loại nhỏ, phía sau có chiến sĩ khác chuyển động trục quay, mũi tên sắc bén trong nỏ pháo sẽ bắn liên hồi, kình lực phi phàm đủ để xuyên thấu động đá.

Số lượng nỏ pháo đó rõ ràng lớn hơn nhiều, bọn họ ở ngoài binh trạm đẩy họng pháo về hướng lầu chính, tiếp đó đồng loạt bắn ra, mũi tên sắc bén xé gió bay tới.

Alan vội vàng cúi đầu, mấy người Uy Lợi Khắc dán ở góc tường, co thân tự bảo vệ mình. Từng chùm mũi tên thép bén nhọn từ cửa chính, cửa sổ thậm chí vách tường bay vào. Sau khi bắn xong một đợt, cửa chính của lầu chính bị sập nát, vách tường, mặt đất cũng cắm đầy mũi tên. Mặc dù ba người tránh theo góc độ khiến nhiều mũi tên bắn trượt nhưng mỗi người cũng bị một số vết thương nhỏ.

Lúc này, ngoài binh trạm có một gã Đao Ma chợt kêu to. Alan hơi thăm dò, trên người tên Đao Ma kia khoác một bộ khôi giáp hoàn mỹ, sau lưng cắm cờ xí của bộ lạc, có phần giống Bách phu trưởng trước đó Alan gặp phải, nhưng khí tức Nguyên lực lại hùng hậu hơn nhiều, ít nhất cũng có cấp 15 đến 16. Gã ta cầm đoản kích chỉ về lầu chính, không ngừng kêu.

Hai người Uy Lợi Khắc nghe không hiểu, Alan đã kịp sử dụng máy phiên dịch, nghe khá rõ.

Đao Ma kia nói như này:

- Tấn công! Tấn công! Kia là lính trinh sát của nhân loại, một đội nhân mã của chúng ta đã chết trong tay bọn chúng. Hiện tại phải vây mấy sinh vật đáng giận này ở đây, nếu không kế hoạch của Đa Lôi đại nhân sẽ thất bại.

Hoá ra bọn họ đã nhận ra hành tung của ba người Alan.

Alan thầm nghĩ, chắc chắn là đám Đao Ma này có phương thức liên lạc mà người khác không biết được, nếu không sao lại biết chi tiểu đội kia gặp chuyện không may, chứ đừng nói đến việc bố trí cạm bẫy trước như thế này. Cố ý dùng binh trạm không một bóng người khiến ba người dâng lên sự hiếu kỳ, sau khi tiến vào binh trạm liền bao vây từ bên ngoài để đảm bảo mấy người mình không thể chạy trốn được, do đó không có cách nào mang tin tình báo quay lại trạm canh gác được.

Còn một vấn đề còn lại là kế hoạch của người tên là Đa Lôi đại nhân kia là gì?

Lại là một vòng bắn hàng loạt, lầu chính lung lay muốn sập, từng vết từng vết nứt to tướng lan ra khắp vách tường, cát bụi ùn ùn rơi xuống.

Thấy không thể bức mấy người Alan ra, chiến sĩ Đao Ma bắt đầu vượt qua tường phòng ngự tiến vào trạm binh, hướng tới gần lầu chính.

Tình huống nguy cấp.

-Cấp mười lăm, hẳn là Thiên phu trưởng của Đao Ma, tương đương với thực lực Thiếu uý của Liên bang.

Uy Lợi Khắc rụt đầu trở về từ cửa sổ, mấy mũi tên thép lập tức bắn dính lên bốn phía xung quanh:

-Ngoài ra, còn có hơn trăm gã Đao Ma, tình huống không hay ho rồi, lão đại.

Alan nói:

-Chúng ta đánh ra từ hướng chính diện đi.

-Lão đại, cậu điên rồi hả?

Uy Lợi Khắc hỏi lại.

Bố Lạc Y rung cây trọng phủ lên:

-Tôi tán thành, nghênh địch phía chính diện mới là đàn ông.

-Bây giờ không phải là lúc thảo luận loại chuyện này, có được không, muốn làm anh hùng cũng phải coi thời điểm chứ!

Uy Lợi Khắc bất đắc dĩ.

-Tôi không điên, cũng chẳng muốn tỏ vẻ anh hùng. Nghe này, vòng vây của đối phương chủ yếu là bên trái, phải và sau lưng, đó là vì phòng ngừa chúng ta chạy ra từ các hướng. Còn về phần phía trước, vũ khí trong tay của những Đao Ma đó cùng loại với súng ma năng, lực bắn mạnh nhất. Nhưng đồng thời, binh lực cũng là yếu nhất. Đó sẽ là cơ hội chạy thoát duy nhất của chúng ta.

Alan vội vàng:

-Lúc chúng ta liều chết xông ra, trọng phủ của Bố Lạc Y công kiên, anh chính là mũi nhọn sắc bén của chúng tôi. Anh chẳng cần quản điều gì hết, chỉ cần xông lên trước. Kẻ địch bên trái, phải và phía sau giao cho tôi cùng với Uy Lợi Khắc, nếu tên Thiên phu trưởng kia ra tay, thì đổi lại tôi sẽ lên trước.

Đao pháp của Alan tàn nhẫn, trong vài đao liền phân ra sống chết. Chỉ cần cấp bậc hai bên không chênh lệch quá xa, Alan hoàn toàn có tư cách xử gọn đối phương. Việc phân phối trước mắt đã xong, Alan vỗ vỗ Tiêm Nha rồi cười:

-Đi thôi các anh em, mấy gã Đao Ma này còn chưa có tư cách lấy mạng của chúng ta.

Dứt lời liền lăn khỏi lầu chính, Tiêm Nha đỡ trái chắn phải, đánh bật mấy mũi tên thép bắn tới từ hai bên.

Mũi tên của kẻ thù đã không còn bao nhiêu nữa.

Bố Lạc Y và Uy Lợi Khắc nhân cơ hội lao ra lầu chính, vừa ra, Bố Lạc Y liền hét lớn, khắc ấn trên trán hiện lên, đồng thời kích hoạt năng lực chuyên chú. Đơn thân độc mã, lôi cây búa lao nhanh, phối hợp với từng vết sẹo lồ lộ nửa thân trên, hình tượng uy mãnh tuyệt luân, khí thế vô song.

Alan và Uy Lợi Khắc tụt về sau một chút, phân ra hai bên Bố Lạc Y, tạo thành trận thế hình tam giác, bắt đầu tiến vào doanh địa trạm binh.

Ở phía sau, trụ đỡ lầu chính sụp đổ, tiếng uỳnh uỳnh vang lên, đã không chống đỡ nổi nữa, bắt đầu từ lầu dưới sụp dần xuống, thuận thế đè sập cả hai căn nhà trệt bên trái, phải. Đá rớt như mưa, cát đá bay lên mù mịt, trong lúc nhất thời làm nhiễu loạn đám chiến sĩ Đao Ma đang đóng quân ở phía sau.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.