Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trinh Sát Đoàn

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Chương 340: Trinh Sát Đoàn

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trên mặt Lư Đạt bắt đầu đổ mồ hôi hột, nói:

- Chuyện này, chuyện này... tôi...

- Nói mau!

Lỗ Sâm chợt quát, chấn động tới mức đau nhức màng tai của hai người Khắc Lâm và Lư Đạt.

Thiếu tá vội nói:

- Tôi mấy lần muốn vào xưởng Tự Liệt dò hỏi nhưng vì hạng mục này thuộc cơ mật của Thiên Lang Tinh, bởi vì hạn chế thân phận nên tôi bị từ chối ngoài cửa. Tuy nhiên theo tin tức tôi nghe được thì báo cáo trước đó cũng không chênh lệch quá lớn. Không biết...

- Vậy anh có tận mắt nhìn thấy cảnh thực chiến của “súng trường Hung Hỏa” hay không?

Lỗ Sâm ngắt lời gã.

Lư Đạt lắc đầu:

- Bọn họ đều tiến hành thực chiến ở bên ngoài. Tôi có tâm đi theo nhưng khi xin đi đều bị Thượng tá Bối Lý từ chối.

- Nói cách khác, dưới tình huống anh không tận mắt nhìn thấy đã đưa vài tin vỉa hè gọi là tình báo về rồi à! Thiếu tá Lư Đạt, nhìn tình huống trước mắt thì “súng trường Hung Hỏa” chưa chắc hữu dụng như anh nói. Còn tài năng của tên Alan này cũng bình thường thôi. Nếu muốn khai thác, phát triển loại binh khí trình độ này thì chỉ cần một mình Khắc Lâm tiên sinh là đủ rồi, sao ta phải mạo hiểm đối đầu với cô nàng Ôn Toa Bối Lạc kia cùng và việc bất chấp vào nơi nguy hiểm với Thiên Lang Tinh để cướp người về đây!

Lỗ Sâm lắc lắc đầu, nói:

- Xem ra là do ta quá tín nhiệm anh, vậy mà anh lại làm ta quá thất vọng!

- Tướng quân, hãy nghe tôi nói...

Lư Đạt tiến lên, miệng lại bị một tay Lỗ Sâm che lại.

Năm ngón tay của Tướng quân không ngừng thu hẹp, Lư Đạt đừng nói là mở miệng nói, cho dù muốn giãy ra cũng không được. Gã gần như nghe được xương đầu của mình đang vang lên tiếng răng rắc, dường như ngay sau đó sẽ bị Tướng quân bóp vỡ. May là Lỗ Sâm chợt thả lỏng tay, trầm giọng nói:

- Cút ra ngoài cho ta!

Lư Đạt không dám nói thêm nửa câu nào nữa, xám xịt rời đi. Vẻ mặt gã chật vật, so với lúc tới tưởng như hai người.

- Tướng quân, vị Trung sĩ này có cần để hắn tiếp tục khai thác phát triển Tự Liệt mới không?

Khải Lâm thử hỏi.

- Đã là vật liệu tầm thường, dùng tiếp có lợi ích gì!

Lỗ Sâm lắc lắc đầu, khua tay nói:

- Ông đi bận việc đi, Khắc Lâm tiên sinh. Về phần Alan, ta có kế hoạch khác rồi.

- Vâng, Tướng quân.

Khải Lâm cúi đầu, trên mặt là nụ cười.

Một núi sao có thể cho phép có hai hổ được?

Cho dù Alan không động tay trong Tự Liệt thì Khải Lâm cũng sẽ làm thấp giá trị của nó đi, đá Alan đi có khả năng uy hiếp vị trí của ông ta. Tâm tư này của ông, Lỗ Sâm không biết. Huống chi Alan cố ý sửa đổi số liệu khiến “súng trường Hung Hỏa” nhìn qua vô cùng không có tác dụng, không cần Khải Lâm thêm mắm muối gì nữa, ngược lại tránh tốn không ít công sức.

Khải Lâm đi rồi, Lỗ Sâm đi qua đi lại trong phòng làm việc. Sau một lúc lâu như thế mới ấn lên một cái nút. Cửa tự động mở ra, một cô gái tóc vàng đi tới. Cô ta là thư ký của Lỗ Sâm, Tướng quân ngẩng đầu lên nói:

- Đi gọi Thiếu tướng Khải Sắt Lâm tới.

Một lát sau Khải Sắt Lâm tới, lúc đi vào thì thấy Lỗ Sâm khoanh tay đứng ở bên cửa sổ. Tướng quân vốn có thân hình cao lớn, lại là kẻ mạnh ai cũng biết trong Liên bang. Khi không ở trong trạng thái lâm chiến thì khí thế cả người thu lại, nhưng ngay cả chỉ là một cái bóng cũng làm người ta cảm thấy bí hiểm. Thời gian Khải Sắt Lâm đi theo lão ta cũng không phải ngắn, nhưng nếu phải nghiêm túc suy nghĩ thì cũng không rõ được lão là một người như thế nào.

Người ở bên ngoài nhìn vào thì Lỗ Sâm tàn bạo hiếu sát, chỉ thích tranh đấu không chút ôn hòa. Cho dù hiện giờ tuổi tác đã lớn, ấn tượng đó vẫn như ban đầu. Nhưng Khải Sắt Lâm biết, nếu thật sự Lỗ Sâm là người như vậy, lão ta cũng không thể ngồi ở vị trí hiện tại, đừng nói tới việc một thân Nguyên lực mạnh mẽ này, chỉ dưới cực ít người mà thôi.

Lão ta thật sự là một trong bốn vị Thượng tướng đứng đầu Liên bang, vẻn vẹn chỉ bên dưới hai vị Nguyên soái và mấy người nữa mà thôi.

Rèn luyện Nguyên lực là một quá trình nội cầu, ở giai đoạn đầu, do tâm tính của con người khác nhau mà phát triển ra khắc ấn và Nguyên lực có thuộc tính khác nhau. Nhưng khi mức độ Nguyên lực tăng lên thì sẽ càng tiếp xúc sâu hơn trong tâm linh của mình, cùng với việc cảm nhận được hình dạng căn nguyên có đủ màu sắc của ngọn nguồn gen. Loại kinh nghiệm này so với quyền lợi của thế giới vật chất, tiền, vàng, thậm chí là việc hoan ái nam nữ còn phấn khích hơn vạn phần.

Thường thì cường giả cao cấp đối với nhu cầu vật chất và chiếm hữu đã không còn tràn đầy ham muốn như trước. Chỉ có điều thường thường những người này có trách nhiệm và nghĩa vụ riêng, cho nên vẫn phải đứng ở vị trí đó. Nhưng mà người như vậy so với những người có ham muốn rõ ràng đáng sợ hơn nhiều. Những điều dù là nhỏ nhặt do họ làm thường cũng là vì theo đuổi một thứ rất cao siêu.

Ngay như chuyện lần này Lỗ Sâm cưỡng ép đưa Alan đi, ở bề ngoài thì là sự bất hòa giữa hai đảng tân - cựu nhưng Khải Sắt Lâm biết rõ, đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu. “Ích lợi” trong mắt hai người Tạp Phổ La và Lỗ Sâm đã khác xa so với nhận thức của người bình thường, ngay cả Khải Sắt Lâm đã ở cạnh Lỗ Sâm lâu rồi cũng không hiểu được thứ bọn họ thực sự theo đuổi là cái gì.

Khải Sắt Lâm tin Ôn Toa Bối Lạc cũng sẽ không hiểu được, cho dù hai bọn họ về mặt Nguyên lực thì tương đương với nhau nhưng tuổi các cô còn quá trẻ so với Lỗ Sâm.

Thời gian sẽ tích lũy kinh nghiệm, nếu Ôn Toa Bối Lạc không để ý đến điểm này, kết cục có thể không tốt lắm.

Rốt cục Lỗ Sâm cũng xoay người lại, Khải Sắt Lâm cũng trở lại thực tại từ trong suy nghĩ của mình. Hai người đã trầm mặc chừng năm phút trong phòng làm việc, Thiếu tướng mới mở miệng hỏi:

- Ông tìm tôi?

- Vừa rồi ta cứ nghĩ, trước đó Alan và cô đã xảy ra chuyện gì trong ký túc xá?

Lỗ Sâm đột nhiên hỏi.

Thần sắc trong mắt Khải Sắt Lâm như thường:

- Cần tôi làm một báo cáo chi tiết chuyện này không?

- Không cần, nếu ta mới ba mươi, trẻ tuổi thì có lẽ sẽ có hứng thú biết đáp án.

Lỗ Sâm lắc đầu, trên mặt là vẻ ôn hòa bình thường khó gặp. Nhưng nó nhanh chóng biến mất, dường như đây chỉ là một ảo giác. Đảo mắt, ông ta lại biến thành Thống soái quân đoàn ác liệt vô tình:

- Khải Sắt Lâm, cô cảm thấy ta có nên thả Alan trở về không?

Khải Sắt Lâm không hiểu nhìn Tướng quân.

Lỗ Sâm nói:

- Xem ra ta đánh giá quá cao tiểu tử này rồi, cậu ta căn bản không xuất sắc như lời đồn.

Ông ta sờ cằm:

- Khắc Lâm tiên sinh đã xem rồi, Tự Liệt do cậu ta thiết kế hoàn toàn không có giá trị phát triển. Hoặc là cậu ta là một người có tài trí bình thường nhưng có một chuyện ta rất để ý. Cô gái nhỏ Ôn Toa Bối Lạc kia có phải điên rồi hay không, ánh mắt cũng rất độc, nếu Alan vô dụng như vậy, vì sao cô ta lại nhận cậu ta làm học trò?

- Thiên Lang Tinh và Bối Tư Kha Đức đã hợp tác chặt chẽ rồi, Tướng quân.

Khải Sắt Lâm hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

- Ý của cô là Alan chỉ là một quân cờ thúc đẩy sự hợp tác của hai phe đó?

Lỗ Sâm gật đầu:

- Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Chỉ có điều hiện tại người nằm trong tay ta rồi, cậu ta lại không có tài trong việc thiết kế Tự Liệt, ta có giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Có thể nên thả...

- Điều cậu ta tới Trinh Sát đoàn.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.