Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để Anh “Ăn Thịt” Tôi

Phiên bản Dịch · 1556 chữ

Chương 301: Để Anh “Ăn Thịt” Tôi

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Ví dụ như hành tinh cơ giới Áo Mễ Tư Gia.

Mặc dù ở trong cùng một tinh vực, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật giữa người dị tinh lại có sự chênh lệch không đồng đều. Trong đó lạc hậu nhất phải kể đến Đao Phong Ma Nhân và người Già Nạp trên Ám Tinh. Bỏ qua Ám Tinh, chỉ nói riêng Minh Vực Tinh, xem trên nhật ký của Ôn Toa Bối Lạc, trung tâm khoa học kỹ thuật của Đao Ma nắm trong tay của Vương và mười bộ, đây là nguyên nhân mà họ trường thịnh bất suy.

Còn về các bộ lạc khác, chỉ là hoặc ít hoặc nhiều có được một chút kỹ thuật râu ria từ mười bộ, sau đó tự phát triển mà thôi. Văn minh của loại bộ lạc Đao Ma này, khiếm khuyết lớn nhất nằm ở sự truyền thừa tri thức. Khoa học kỹ thuật quan trọng nhất nắm trong tay của mười bộ, hơn nữa do bộ lạc cường thịnh, có thể khiến tri thức được đời đời kế thừa. Còn các bộ lạc khác, một khi bị các bộ lạc khác thôn tính hoặc bị hủy diệt điêu linh trong cuộc chiến tranh với nhân loài, tri thức mà họ nắm được cũng tan theo mây khói.

Căn cứ Huyết Ưng nằm ở đại hậu phương của cả chiến tuyến, ở đây tiếp xúc đến cũng chỉ là những bộ lạc nhỏ và vừa, do đó cái Alan nhìn thấy, gần như là mặt nguyên sử nhất của Đao Ma.

Trong nhật ký của Ôn Toa Bối Lạc có chỉ ra, Liên bang nghi ngờ kỹ thuật của Đao Ma đến từ sự truyền thừa sâu xa nào đó. Do trong hơn trăm năm giao chiến với họ, kỹ thuật của Đao ma không hề xuất hiện bất cứ sự tân tiến nào, điều này khiến người ta nghi ngờ những kỹ thuật chiến tranh và du hành vũ trụ của họ là đến từ sự ban cho của khoa học kỹ thuật cổ đại nào đó, chứ không phải là tự sáng chế ra.

Có lẽ ngay bản thân Đao Ma cũng không hiểu được những nguyên lý kỹ thuật này, do đó không có cách nào cách tân, chỉ có thể sao nguyên* sử dụng. Như vậy nếu quan điểm này được thành lập, vậy là ai đã đánh rơi khoa học kỹ thuật cổ đại ở hành tinh này. Hoặc có thể nói, có lẽ tổ tiên của Đao Phong Ma Nhân không hề tàn bạo khát máu như bây giờ, họ cũng từng phát triển nên một nền văn minh khoa học kỹ thuật rực rỡ?

*sao chép y nguyên

Đương nhiên, những đáp án này đã bị vùi sâu trong dòng chảy thời gian, không ai biết được chân tướng là gì.

Alan phải ngâm mình tròn hai mươi tư tiếng đồng hồ trong máng phục hồi cơ thể mới được ra ngoài, còn về hai người Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y phải mất ba tiếng nữa mới hoàn thành cả liệu trình phục hồi. Lộ Thiến là người duy nhất trong bốn người không cần bước vào máng phục hồi, cô chỉ bị thương nhẹ, gần như có thể bỏ qua.

-Khí lực của Trung sĩ rất tốt, vết thương của cậu còn nặng hơn h, nhưng tốc độ khôi phục lại nhanh hơn khá nhiều. Tôi đã kiểm tra cơ thể cậu, Trung sĩ dường như đã xuất hiện dấu hiệu tiến hóa, cấu tạo của bộ phận cơ thịt khác với người thường, tiềm lực cực lớn đấy.

Một bác sĩ đưa đồng phục mới cho Alan.

Alan gật đầu cảm ơn, hắn đã hấp thu máu của vương xà, tốc độ tiến hóa vượt xa người đồng cấp, điểm này thì không cần nói rõ với bác sĩ.

Ra khỏi phòng phục hồi, cửa tự động vừa mở hắn đã thấy Lộ Thiến đứng quay lưng lại mà ngắm nhìn hoàng hôn ở thao trường của căn cứ. Nghe thấy tiếng cửa mở, thiếu nữ quay đầu lại, sau đó lao người lên ôm chặt lấy Alan.

Ngửi mùi hương phát ra từ người thiếu nữ, cảm nhận tư vị động lòng người từ cơ thể trẻ trung đầy sức sống đang dán chặt lấy mình, Alan đột nhiên nhớ đến ước hẹn ngày trước của hai người. Hắn cúi đầu xuống, nói bên tai Lộ Thiến:

-Có còn nhớ hồi ở Lôi Đài Tử Vong, cô đã đồng ý với tôi điều gì không?

-Cái gì?

-Cô nói sau khi Lôi Đài Tử Vong kết thúc, nếu chúng ta còn sống sẽ để tôi ăn thịt cô.

Alan thổi một hơi vào tai cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Thiến đỏ bừng lên, trông vô cùng thu hút người nhìn. Cô nàng dùng sức đẩy Alan ra, chống tay vào hông:

-Đừng vớ vẩn, ta nhớ rõ ràng là nói, đến khi đó có lẽ chúng ta có thể phát sinh gì đó. Còn về phát sinh cái gì, ai mà biết được chứ. Tóm lại chắc chắn không phải là cái gì mà để anh ăn thịt ta!

Alan cười ha ha, sống sót sau hoạn nạn, giữ lại được tính mạng, cảm giác này vô cùng cảm động lòng người. Nếu không sống được, sao lúc này có thể thỏa chí cười nói với thiếu nữ xinh đẹp trước mặt. Lộ Thiến nháy mắt, hai tay vò góc áo:

-Thật ra để cho anh ăn cũng được nhưng anh phải làm được một chuyện mới được.

-Chuyện gì?

Alan thuận mồm hỏi.

-Đó chính là đánh bại ông già đáng ghét nhà ta.

Lộ Thiến cười vô cùng rạng rỡ.

Alan lắc đầu cười khổ, cha của Lộ Thiến là đại đế Áo Pháp Tây Tư của Ngải Đạt Hoa Tinh, cường giả danh giá top một ở tinh vực Gia Đặc. so với ông, Alan giống như là người phàm đối diện dãy núi vậy, tồn tại những thứ khó có thể vượt qua.

Lộ Thiến đi lại, khoác tay hắn:

-Sao vậy, sợ rồi sao?

-Thế thì chưa chắc, dù sao thì tôi còn trẻ, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội vươn lên tầm cao như đại đế.

Alan nghiêm túc nói, hắn không bao giờ đánh giá cao mình, cũng không coi thường tiềm năng của mình.

Huống hồ không ai biết được tương lai sẽ như thế nào, nó tràn ngập biến số vô tận và vô số khả năng, đây chính là chỗ chỗ động lòng người của sinh mạng, chỉ khi còn sống anh mới cảm nhận được.

-Anh có lòng tin gớm.

Lộ Thiến vỗ nhẹ vào lồng ngực hắn, sau đó nhón chân lên, nói nhỏ bên tai hắn:

-Yên tâm, nếu có một ngày anh chịu vì ta mà khiêu chiến đại đế, ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để ông già nhà ta bị thua.

Alan bật cười:

-Cô đúng là con gái tốt của ông.

-Vậy còn phải nói.

Lộ Thiến cười hì hì, buông hắn ra rồi người lùi ra sau, vẫy tay:

-Hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước đây.

-Ngày mai gặp.

Về đến ký túc, mở cổng ra Alan thấy bên trong cổng chỉ có Nạp Tư và một binh sĩ khác đang nói chuyện. Thấy Alan về, hai người vội đứng thẳng chào. Alan phất phất tay, Nạp Tư tiến lên trước:

-Trưởng quan, cậu không sao chứ?

-Đã gần khỏi rồi.

Alan gật đầu nói, hắn bị thương khá nhiều nhưng dưới tác dụng của dung dịch phục hồi và máu vương xà, cơ thể đã khôi phục gần như cơ bản. Sức khỏe không có vấn đề gì, thế nhưng nhìn ký túc xá trống trơn, Alan không khỏi thở dài.

Cuộc chiến lần này khiến quân số giảm nặng, đội của Alan còn đỡ, chỉ hy sinh mất năm binh sĩ, còn các tiểu đội khác thì có đội còn ngay cả sĩ quan cũng tử trận cùng, có đội thì chỉ còn lại mình sĩ quan, không thể biên chế được. Một cảm giác không nói nên bằng lời cứ vắt ngang trong lòng, đây là lần đầu tiên Alan nếm mùi mất đi thuộc hạ, hắn không nói gì. Vỗ cánh tay Nạp Tư rồi đi vào phòng của mình.

Trước kia luôn nghe thấy người khác nói chiến trường ngoại vực tàn khốc nhưng khi tự mình đối mặt thì lại là một chuyện khác. Alan biết cuộc chiến như thế này chỉ là khai vị, cuộc chiến mà tấn công vào cửa ải trọng yếu của kẻ địch như Kha Kiệt Tư từng nói mới thực sự là núi xác biển máu. Mặc dù như vậy, nhìn thấy thuộc hạ bình thường cùng huấn luyện, cùng chấp hành nhiệm vụ cứ như vậy không bao giờ quay lại nữa, Alan vẫn cảm thấy khó chịu.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.