Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Ma Lễ Tán

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Chương 3: Ác Ma Lễ Tán

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Nghe được thanh âm của mẹ, đứa bé biểu lộ có chút tập trung. Tiếp lấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đã sinh ra mình. Cuối cùng, đôi môi nhếch lên một đường cong.

Bé cười.

Nhìn nụ cười non nớt của ngóc, người mẹ cảm thấy lửa giận trong người mình giảm đi không ít.

Rạng Đông lịch, tháng 6 năm 423 là lúc Alan chào đời, hình ảnh đầu tiên hắn nhớ là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ và mệt mỏi của mẹ. Mọi người thì đã quên hắn vừa sinh ra liền không khóc.

Bởi vì, Alan, vừa chào đời đã có ký ức!

Thế giới vẫn chuyển động về phía trước với tốc độ của riêng mình, thời gian giống một chiếc bánh răng cứ thế quay tròn chuyển động. Người dân trên Babylon vẫn vui vẻ tiệc tùng, Mobbit, Tổng thống đương nhiệm vừa kết thúc bữa tiệc chúc mừng, tại một góc nhỏ trên trái đất, một sinh mệnh phi thường lặng lẽ chào đời.

Số phận luôn thích để lại bất ngờ nho nhỏ khi mọi người ít quan tâm tới nó.

……

Rạng Đông lịch năm 428, thứ 7 cuối cùng của mùa Thu, thanh âm leng keng leng keng ở trong thị trấn nhỏ vang lên.

Đó là âm thanh kêu gọi mọi người tập hợp lại, mua sắm vật liệu cần thiết cho mùa đông. Một người phụ nữ bước vào một con hẻm nhỏ với một túi thức ăn lớn, vài người đàn ông ngồi ở góc đường nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó đi theo người phụ nữ tiến vào hẻm nhỏ.

Trời ngả về chiều, màn đêm dần buông xuống.

Trong hẻm nhỏ, người phụ nữ phát hiện sau lưng mình có người theo dõi, bước chân nàng vội vã tăng tốc về phía trước. Mấy nam nhân vừa muốn động thủ, lúc này ở một nơi hẻo lánh trong bóng tối có một thanh súng shotgun hai nòng đột nhiên xuất hiện, hóng súng đen nhánh vừa xuất hiện lập tức để đám người ổn định lại.

Không khác gì năm năm trước, Ôn Linh vẫn là một thân trang phục cao bồi với thanh súng shotgun hai nòng bước ra từ trong bóng tối. Trên miệng ông ngậm lấy một điếu thuốc lá, đầu thuốc đã sớm tàn. Ôn Linh phun điếu thuốc ra, trầm trọng nói:

“Cút hết cho ta!”

Dưới sự uy hiếp của khẩu súng, mấy nam nhân dầnthối lui, sau đó nhanh chóng biến mất phía ngoài con hẻm.

Lúc này, Ôn Linh mới thu khẩu súng trong tay, hướng về phía nữ nhân kia:

“Ta trở về coi như vừa kịp lúc. Lan Ny!”

Lúc này, nữ nhân mới tháo chiếc khăn trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Nàng thở dài một tiếng:

“Ta lại thiếu ngươi một cái nhân tình.”

“Đừng nói như vậy, ta còn trông cậy những lúc bị thương có thể nhờ ngươi trị liệu miễn phí.”

Ôn Linh dùng họng súng nâng lên mũ cao bồi, trên miệng nở ra một nụ cười, khuôn mặt vốn cứng nhắc trở nên nhu hòa hơn.

“Tới đây, ta giúp ngươi vác, nhìn sơ qua khá là nặng.”

Cao bồi tiếp lấy cái túi từ Lan Ny, đi đến một ngôi nhà trong thị trấn với nàng. Đó là gian nhà lợp tôn vô cùng đơn sơ nhưng cũng rất kín đáo, đủ để ngăn cản băng tuyết và cái lạnh của mùa đông đang đến.

Vừa mới vào nhà, một cái thân ảnh nhỏ đã chạy đến chui vào trong ngực Lan Ny. Lan Ny ngồi xổm xuống, bế bé lên. Dưới ánh đèn là một đứa bé trai năm tuổi, nhưng dáng dấp của nhóc lớn hơn một chút so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Alan có một mái tóc ngắn màu xám nhạt hiếm thấy, ánh sáng chiếu rọi, mái tóc phát sáng rực rỡ như triệu ngôi sao trên bầu trời.

Cậu bé có một gương mặt ngây thơ nhưng góc cạnh sắc như dao, có thể thấy tương lai khi trưởng thành, nhất định là soái ca tiêu chuẩn.

Bất quá lúc này đứa bé có vết bầm nhỏ trên má, điểm này khiến Lan Ny cau mày một cái, nàng hỏi:

“Đây là có chuyện gì?”

Trong mắt cậu bé lướt qua một tia sợ hãi, sau đó ánh mắt nhìn về phía Ôn Linh, bộ dạng như tìm kiếm trợ giúp.

Ôn Linh mỉm cười nhún vai, biểu thị bất lực.

Cậu bé đành phải cắn cắn môi:

“Hôm nay Moss, hàng xóm sát vách nói con là “Bạch Mao Trư”, cho nên con... ”

Bé nhìn một chút Lan Ny, thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình, cậu bé đành phải nói tiếp:

“Vì vậy, con đã đấm vào mũi nó một cái, sau đó nó đẩy con ngã xuống, con không cẩn thận nên bi thương. Nhưng mẹ yên tâm, con đã đập tên kia rồi, sau này khẳng định nó không dám mắng con nữa.”

Ôn Linh huýt sáo một tiếng:

“Làm tốt lắm Alan. Moss tiểu tử kia lớn hơn ngươi một tuổi thì phải. ”

“Chính xác mà nói, nó lớn hơn cháu 13 tháng!”

Cậu bé cải chính.

Lan Ny tức giận liếc nhìn Ôn Linh một cái, khiến hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Lúc này cô mới thở dài, vuốt tóc đứa bé, nhẹ nhàng khuyên bảo:

“Alan, không phải mọi việc đều có thể giải quyết bằng nắm đấm. Lại nói, nếu con đụng phải người không thể đánh thắng, đến lúc đó con phải làm sao? ”

Đôi mắt màu hỏa diễm của cậu bé mở to, đảo một vòng, sau đó thốt lên:

“Con không biết chạy trốn sao, sau đó chờ con lớn hơn một chút, khỏe mạnh hơn một chút, con sẽ quay trở lại cho nó đẹp mặt!”

Nói xong thằng bé lại dương dương tự đắc:

“Như mẹ thấy, từ trước đến giờ không có tiểu tử nào có thể thắng được con. Chú Ôn Linh dạy con những chiêu thức kia rất hữu ích.”

Khi Lan Ny quay lại nhìn, khuôn mặt Ôn Linh liền trở nên vô cùng lúng túng, hắn chỉ biết cười khổ nói:

“Ta chỉ dạy cho hắn một chút chiêu thức bảo hộ, thật đó!”

“Thôi chết, ta đột nhiên nhớ đến Thiên Ma có chút việc muốn tìm ta thương lượng, vậy ta đi trước đây.”

Ôn Linh nói xong đã chạy mất xác, nhìn bóng lưng của nam nhân này Lan Ny có chút thở dài lắc đầu:

“Thôi, chúng ta đi ăn tối.”

Nam hài reo hò một tiếng, không có chuyện gì khiến người ta thoả mãn hơn so với việc ăn cơm.

Lan Ny mở cái túi ra, lấy một ổ bánh mì tròn bình thường từ trong đó. Nó không có kẹp thêm bất kì một thành phần nào khác, nếu đặt ở trên Phù Không đảo thì đây là nhóm thực phẩm mà giới quý tộc chẳng ai thèm ngó tới.

Nhưng nếu ở trên mặt đất thì nó lại là đồ ăn vô cùng quý giá. Bởi vì nó không có phóng xạ, lại mang theo mùi hương từ lúa mạch.

Lúa mì, trên mặt đất nó là vật chỉ có trong truyền thuyết. Theo những gì Lan Ny biết, chỉ có căn cứ phong bế thức ăn nông nghiệp trên Phù Không Đảo mới có thể bồi dưỡng ra loại lúa hoàn toàn không nhiễm chất phóng xạ này.

Nhìn vẻ mặt của đứa bé như tín đồ nhận lễ vật của thần linh, sau đó lại cẩn thận bẻ một khối bánh mì nhỏ bỏ vào miệng, thậm chí ngay cả váng dầu dính trên ngón tay cũng cẩn thận liếm sạch sẽ, trong lòng Lan Ny bổng chua xót, nếu như không phải do nàng kiên trì vào việc kia,có lẽ cuộc sống bây giờ của đứa trẻ này sẽ tốt hơn một chút.

Thế nhưng, tất cả đều đã không thể quay trở lài.

Sau khi chua xót là lửa giận bộc phát nồng đậm. Nếu như không phải vì nam nhân kia, hôm nay sẽ không giống như bây giờ, nghĩ tới đây, Lan Ny nắm thật chặt nắm đấm mảnh khảnh của nàng.

Nàng móc một thanh chuỷ thủ từ trong ngực ra, dao găm này được bọc bằng một lớp vải da màu đen phủ bên ngoài. Lan Ny khe khẽ rút lưỡi dao ra, trên lưng lưỡi đao có một vòng hoa văn màu vàng kim. Tạo hình của nó rất đơn giản, chỉ có điểm nhấn là ở cuối tay cầm có trang trí 1 viên đá quý màu đỏ. Đá quý được điêu khắc thành chân dung một Ác ma, cho nên cây chủy thủ này còn có một danh tự mười phần chuẩn xác.

*chuỷ thủ = dao găm

Ác ma Lễ Tán!

Một căn phòng nhỏ.

Mấy tấm ván gỗ được đóng thành giường, một cái chăn lông được vá chằng chịt nhưng cũng sạch sẽ, đây là tất cả những gì có trong phòng.

Từ trên giường nhảy xuống đã ra tới cửa, nói là một gian phòng thì chẳng bằng nói là một cái khoang.

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 865

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.