Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Tình Nguyện Chịu Phạt

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Chương 277: Tôi Tình Nguyện Chịu Phạt

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Bên kia, sói Cuồng Giác ngã trên mặt đất lần nữa bò dậy, đồng thời hung hăng lao đến. Khi cách đám người Nạp Tư sáu bảy mét, con sói đột nhiên vồ lên, men theo một đường cong rơi vào đám lính. Nhưng còn đang giữa đường thì chợt có tiếng súng vang lên, liền thấy một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên ghim vào đầu sói, bắn gãy cái sừng của nó, mở một cái lỗ đạn trước trán.

Phía sau, Lộ Thiến đang trong tư thế quỳ một gối xuống đất, giơ súng bắn. Khẩu súng lục tự động màu vàng kia, hoa văn hình tường vi trên thân súng còn chưa biến mất.

Hung quang trong mắt sói còn chưa tắt, khi ngã trên mặt đất đã thành một thi thể không còn sức sống. Xác sói trượt qua mặt đất, bị một chân giẫm cho ngừng lại. Alan dừng xác sói lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn về địa huyệt, dùng sức khẽ chống, nhấc Tiêm Đao đã nhảy về khoảng không trên địa huyệt. Nhìn xuống, một kỵ sĩ Cuồng Lang khác đang dẫn sói từ trong thông đạo nhảy lên.

Nguyên lực gào thét, khắc ấn hiện lên, cốt đao Tiêm Nha hô một tiếng được quấn quanh bởi ngọn lửa nhiệt độ cao. Alan hạ đao thấp xuống, kéo ra một vòng Viêm Nguyệt hừng hực. Kỵ sĩ trên sói thét chói tai, hai cánh tay giao nhau, Viêm Nguyệt hạ xuống, nổ tung. Sóng xung kích hình tròn mang theo ngọn lửa tứ tán rơi xuống dưới, Đao Ma và xác sói mắt mũi cùng phun máu, trên người vẫn quấn ngọn lửa Nguyên lực, ngã xuống mặt đất chết ngay tại chỗ.

Alan rơi xuống đất, trong thông đạo tiếng gió lại nổi, tên kỵ sĩ Cuồng Lang thứ ba nhảy lên đánh tới. Hắn kêu một tiếng trầm đục, người trượt về phía trước, Tiêm Nha mang theo ngọn lửa chém ra, trên đường đi bắn ra trăm ngàn mưa lửa. Nhất thời Đao Ma và sói không nhìn thấy Alan đang ở đâu, đao khí kích động, mưa lửa bắn ra, yết hầu sói và kỵ sĩ đồng thời ớn lạnh liền bị cốt đao rạch vào cổ họng, máu phun ra không ngừng.

Chém liên tục hai tên, Alan không dám ham chiến, mũi chân điểm đất, người như trượt trên băng lùi trở lại. Lúc này, mấy chiến đội đã thay thế công việc của họ, dưới mệnh lệnh của các sĩ quan, các binh sĩ thiết lập lưới hỏa lực mạnh mẽ, ép các kỵ sĩ Cuồng Lang trong thông đạo đang muốn nhảy lên kia phải lùi về, rồi vứt thủ lôi hoặc phun thêm lửa nóng, khiến kẻ địch bị thiêu chết hoặc nổ chết trong đó.

Cuộc chiến sau nửa tiếng thì chấm dứt, hơn mười kỵ sĩ cưỡi cuồng lang tấn công căn cứ lần này không kẻ nào sống sót. Xe công trình đang lấp thông đạo, Alan và các binh sĩ xếp thành hàng đứng ở một góc thao trường. Kha Kiệt Tư sắc mặt không tốt, nhìn bọn họ:

-Xem ra chương trình học của ta vẫn chưa đủ sâu sắc, các ngươi làm trái với mệnh lệnh!

-Trung sĩ Alan!

Kha Kiệt Tư gọi lớn.

Alan chắp tay bước ra khỏi hàng.

-Cậu thân là chỉ huy tiểu đội mà vô dụng, ta phải trừng phạt!

Kha Kiệt Tư mặt không cảm xúc.

Nạp Tư vừa nghe, lập tức kêu lên:

-Báo cáo trưởng quan, chuyện này không liên quan đến Trung sĩ, đều là bọn tôi không nghe mệnh lệnh, nếu muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt bọn tôi.

Các binh sĩ khác đều tỏ ý tình nguyện chịu phạt.

Kha Kiệt Tư chợt quát:

-Câm miệng! Ta làm vậy là muốn để các ngươi biết, khi binh sĩ dưới tay không phục tùng chỉ huy, thân là quan chỉ huy thì phải chịu trách nhiệm!

Alan cũng giơ tay:

-Không cần nói nữa, tôi tình nguyện chịu phạt.

Tiện tay chỉ về một trại lính gần đó, Kha Kiệt Tư nói:

-Hôm nay cậu phải một mình quét dọn sạch sẽ, tốt nhất là hoàn thành trước khi mặt trời lặn.

Alan gật đầu, nói với những người khác:

-Đừng gây chuyện, làm tốt công việc bổn phận của mình đi.

Sau đó mới rời đi.

Kha Kiệt Tư lại nói:

-Được rồi, hiện giờ tất cả trở về cho ta, hy vọng các ngươi nhớ bài học ngày hôm nay. Trên chiến trường, tất cả mọi hành động đều phải nghe mệnh lệnh của quan chỉ huy.

Sau khi các binh sĩ cúi đầu rời đi, một chiếc xe việt dã dừng bên cạnh Kha Kiệt Tư, Thượng tá Bối Lý nhảy xuống, trầm giọng:

-Là kỵ sĩ Cuồng Lang sao?

Kha Kiệt Tư gật đầu, hít sâu một cái:

-Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra. Thượng tá, chỉ sợ căn cứ này đã bị bộ lạc nào đó nhắm đến.

-Có thể huấn luyện kỵ sĩ Cuồng Lang thì ít nhất phải là bộ lạc cỡ trung cấp ngàn người. Chuyện này hơi khó giải quyết.

Bối Lý nhìn mấy xe công trình đang làm việc:

-Không khéo còn có mấy bộ lạc liên minh với nhau, tóm lại chuyện này chúng ta không thể xem nhẹ. Ta đã báo cáo chuyện này cho quân đoàn tiền tuyến nhưng chúng ta cũng phải làm tốt công tác loại trừ nguy hiểm.

-Đúng rồi, đám người Alan có chuyện gì vậy?

Bối Lý thuận miệng hỏi.

Kha Kiệt Tư phát ra một tràng cười khó nghe:

-Một đám tiểu tử rất giỏi, đặc biệt là Alan. Hắc, cậu ta vừa chém liên tiếp hai kỵ sĩ Cuồng Lang, hơn nữa còn có vẻ rất thành thạo. Những người cậu ta đem đến cũng có sở trường riêng, đến cô gái tên Lộ Thiến kia cũng một súng bắn chết sói Cuồng Giác. Nếu tôi nhớ không nhầm, mật độ xương cốt ở đầu sói rất lớn, đó là nơi phòng ngự mạnh nhất của chúng, vậy mà không chịu nổi một viên đạn. Tôi không biết súng lục tự động kiểu gì mà lại có uy lực như vậy?

-Cô gái kia lai lịch cũng không đơn giản, tóm lại, cậu hướng dẫn cẩn thận bọn họ. Con mắt của nguyên soái sẽ không nhìn nhầm người, cậu chỉ cần nghĩ trong tay mình có thể sẽ có một Thượng tướng hoặc Nguyên soái, Kha Kiệt Tư cậu cũng đủ ngậm cười nơi chín suối rồi.

Kha Kiệt Tư gật đầu:

-Tôi thiên phú hữu hạn, hơn nữa hiện giờ bị phế một tay, nếu kinh nghiệm của tôi có thể bồi dưỡng mấy nhân tài cho quân đội thì cũng coi như không nhận lương suông của quân đội. Hơn nữa, cường giả nhân loại chẳng phải càng nhiều càng tốt sao?

-Nhưng vị tướng quân tương lai của chúng ta hiện đang bị phạt.

Kha Kiệt Tư nhìn về phía trại lính.

Alan đang dùng máy hút bụi dọn dẹp một hành lang. Lúc này, đại đa số binh sĩ đang tập luyện bên ngoài, trại lính rất yên tĩnh, không ai làm phiền. Alan dọn xong hành lang này, đang định đến chỗ tiếp theo thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Hắn nhíu mày.

Trước mắt bỗng nhiên có thêm mấy người, người dẫn đầu chính là Cáp Bột. Ba người đi cùng Cáp Bột quân hàm không phải Trung sĩ thì cũng là Hạ sĩ. Mấy sĩ quan xuất hiện lúc này, Alan liền biết không có ý tốt.

-Ơ, đây chẳng phải là Trung sĩ Alan sao?

Cáp Bột nói cợt nhả, đồng thời vòng ra phía sau Alan:

-Còn nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy Trung sĩ, Trung sĩ uy phong lắm cơ mà. Sao hiện giờ lại một thân một mình làm việc ở đây? À đúng rồi, ta nghe nói ngươi bị Thiếu tá Kha Kiệt Tư phạt.

Alan thản nhiên:

-Chuyện này không liên quan đến anh, tránh ra, tôi còn phải làm việc.

Cáp Bột cười cười, bĩu môi với Alan, mấy tên sĩ quan còn lại chắn đường đi của hắn.

-Mong là các anh biết mình đang làm gì.

Alan trầm giọng.

-Ta biết chứ, ta còn biết lai lịch của ngươi cơ.

Cáp Bột nhướn mày nháy mắt:

-Các anh em, mọi người nghe cho kĩ đây. Trung sĩ Alan này chính là học sinh của nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc chúng ta, khó trách lại uy phong như vậy, không thèm để chúng ta vào mắt. Nhìn đi, cậu ta còn trẻ như vậy, hoàn toàn có thể nói là tương lai sáng lạn.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.