Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha Xứ Mễ La

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

Chương 256: Cha Xứ Mễ La

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Ông già râu tóc bạc trắng chỉ về giáo đường nho nhỏ, bề ngoài đen sì ở xa xa thị trấn.

Alan ngẩng đầu nhìn qua, gác chuông trên tòa giáo đường kia đã sớm không còn tiếng chuông ngân, chỉ có dàn giáo trống không.

Giáo đường cũng không lớn, chỉ có một vòng lan can gỗ cao thấp vây quanh một mảnh đất trống.

Bên trái khu đất trống đặt một chiếc ô tô cũ nát.

Thiếu úy trở lại xe, lái xe đến bên ngoài giáo đường cùng Alan bước vào.

Vượt qua một đài phun không biết đã khô cạn bao lâu không còn phun ra một tia nước, hai người bước lên mấy bậc đá nứt vỡ lỗ chỗ.

Thiếu úy cau mày đẩy cửa giáo đường ra, bên trong cánh cửa mang theo mùi cồn nồng nặc xộc vào lỗ mũi anh ta.

Thiếu úy hắt hơi một cái.

Alan nhìn về phía trong giáo đường, mấy hàng ghế gỗ thưa thớt có mấy người dân trên trấn đang ngồi rải rác, đều là những người già có tuổi.

Khi nghe thấy Thiếu úy hắt hơi, mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Trên những gương mặt già nua kia, từng đôi mắt vẩn đục hiện ánh mắt khó hiểu.

Alan lướt qua những người này, nhìn thấy vị cha xứ kia đang giảng đạo trên bục.

Ông ta một tay cầm bình rượu một tay kia lật kinh thánh trên bục.

Tất cả giống như trong bức ảnh La Ân gửi tới, Alan có thể khẳng định người mình cần tìm chính là vị cha xứ này.

Cha xứ Mễ La ngẩng đầu nhìn hai người Alan một cái:

-Muốn nghe giảng thì ngồi vào một bên, đừng ảnh hưởng đến giáo dân của tôi. Nếu cần xưng tội thì… ừm, tôi phải thu thêm phí.

Thiếu úy không kiên nhẫn:

-Ông là cha xứ Mễ La?

-Nếu trên trấn không có Mễ La thứ hai thì tôi nghĩ chính là tôi đấy.

Cha xứ xòe tay.

-Tốt lắm, người này là thiếu gia Alan. Cậu ấy là khách quý đến từ Babylon, đề nghị của tôi là ông nhanh chóng kết thúc buổi giảng đạo, vì thiếu gia Alan có mấy câu hỏi muốn hỏi ông.

Cha xứ Mễ La nghiêm mặt:

-Giảng đạo mỗi tuần là sự thần thánh không thể xâm phạm, cho dù là thiếu gia tôn quý đến từ đảo bay cũng không thể cắt ngang. Đương nhiên, Thượng đế sẽ luôn dẫn lối cho mỗi con chiên lạc đường khiến chúng đến được bến bờ chân lý, vì vậy thân là người phát ngôn của Người ở nhân gian, tôi rất sẵn lòng cởi bỏ nghi hoặc cho vị thiếu gia này. Nếu vị thiếu gia khảng khái này cho tôi và những giáo dân đang nghe giảng ở đây chút bồi thường thì...

Thiếu úy hừ một tiếng, đang định phát tác Alan mới nhẹ nhàng kéo anh ta, gật đầu:

-Điều này thì tôi sẽ cho ông một con số hài lòng.

-Vậy thì được.

Cha xứ Mễ La lúc này bước xuống bục cao, nói với mấy ông lão tuổi đã cổ lai hi:

-Mọi người trở về đi, lão Hanh Lợi với lão Kiệt Khắc, mấy lão già các ông vài ngày tới hãy đến.

-Mễ La, ông từng nói sẽ cầu nguyện cho chúng tôi mà.

Một bà lão lải nhải.

Cha xứ đỡ bà dậy, đẩy bà ra bên ngoài:

-Thượng đế ở trên, Lỵ Lỵ thân mến, tôi đảm bảo trước khi bà lên thiên đường sẽ cầu nguyện cho bà nhưng không phải là hiện giờ.

Cuối cùng trong giáo đường chỉ còn lại ba người cha xứ, Thiếu úy và Alan.

-Thiếu úy, anh có thể chờ tôi bên ngoài không?

Alan nói.

Thiếu úy hành lễ rồi nhìn Mễ La một cái rồi rời khỏi giáo đường.

Cha xứ Mễ La bước lên bục cao:

-Được rồi, hiện giờ cậu có phiền phức gì cứ nói với tôi. Vị thiếu gia tôn quý này, xem ra Babylon quả thực không phải nơi tốt đẹp gì, đến một cha xứ vĩ đại lắng nghe những phiền não của thế nhân cũng không có sao? Nhưng cậu yên tâm, Mễ La là người có lòng kiên nhẫn nhất, đặc biệt là...

-A Cơ Mễ Đức.

Alan cắt lời:

-Nói cho tôi biết tất cả mọi thứ về A Cơ Mễ Đức, cha xứ!

Thân thể cha xứ sững lại, sau đó xoay người khẽ mỉm cười:

-Đương nhiên, nếu cậu chịu thảo luận với tôi về cha đẻ của lực học Hy Lạp cổ vĩ đại này.

-Cha xứ, ông biết không phải là A Cơ Mễ Đức đó.

Alan trầm giọng.

-Tôi nói là người kia, có lẽ trước kia ông từng gặp ông ấy.

-Được rồi, là một A Cơ Mễ Đức khác.

Cha xứ Mễ La mỉm cười, điều này khiến đám râu dưới cằm ông ta thoạt nhìn như một đám đay rối.

Ông ta vân vê ngón tay trên đầu:

-Cậu cũng biết tôi tuy không được coi là già lắm nhưng ở nơi đến phân chim cũng không có này lâu như vậy, người cũng trở nên chậm chạp. Vì vậy về vị A Cơ Mễ Đức này, tôi nghĩ tôi cần thời gian nhớ lại mới có thể trả lời câu hỏi của cậu được.

-Một ngàn đồng, nếu điều này có thể giúp ông nhớ lại.

Alan lắc đầu.

-Cảm ơn sự hào phóng của cậu. À tôi nhớ ra rồi, đó là một người đàn ông đặc biệt, luôn u buồn, rõ ràng tuổi không lớn lắm nhưng đôi mắt kia dường như ôm trọn bể dâu, tích tụ thời gian lâu dài mới có thể lắng đọng được kinh nghiệm và trí tuệ.

Cha xứ Mễ La lập tức sửa lời.

Lại là một kẻ thấy tiền liền sáng mắt, Alan thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:

-Xin ông nói tỉ mỉ hơn.

Cha xứ Mễ La há miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng nửa ngày cũng không phun ra một chữ.

Ông ta nhún vai:

-Không biết vị thiếu gia này muốn biết chuyện về phương diện nào của ông ấy?

Trong đầu Alan hiện lên gương mặt xinh đẹp thê lương của mẹ hắn Lan Ny, hắn nắm tay:

-A Cơ Mễ Đức kia có từng nói mình yêu ai chưa?

-Phụ nữ sao?

-Ông cứ nói đi!

-Được rồi, được rồi, đừng trách ta lắm miệng, dù sao bây giờ ai chẳng có chút sở thích kỳ quái.

Cha xứ Mễ La dùng tay nắm nắm đống tóc không khác tổ chim trên đầu, ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên:

-Có, ông ta quả thực từng yêu một người phụ nữ. Tôi nghĩ đó đại khái là chuyện của 12 năm trước. Đúng vậy, chính là năm đó, tôi nhớ rất rõ ràng, lợn của nhà lão Hanh Lợi ủi hết đám rau đáng thương trồng trong sân Lỵ Lỵ. Đương nhiên, cậu cũng biết môi trường ở đây, những thứ trồng được đều không thể ăn.

-Cha xứ, nói vào chuyện chính đi!

Alan đau đầu.

…..

-Thật xin lỗi, vị thiếu gia này, tôi không cố ý lãng phí thời gian đâu.

Cha sứ Mễ La vỗ vỗ đầu mình nói:

-Dù sao những chuyện này quá lâu rồi, cũng cần có một số thứ gì đó khác để chúng liên hệ với nhau. Được rồi, theo như cậu nói, chúng ta vào thẳng vấn đề đi.

-Ngày đó, lão Hanh Lợi và Ly Ly làm loạn tới không thể tách ra được liền tìm tôi tới phân xử. Tôi xử lý xong chuyện của bọn họ đã là buổi tối rồi, về tới nhà thờ liền gặp được anh ta, không sai, chính là A Cơ Mễ Đức.

Cha sứ Mễ La chỉ vào hàng ghế thứ hai ở bên trái:

-Lúc ấy anh ta ngồi ở chỗ này, bộ dạng có chút uể oải. Khi tôi hỏi anh ta có gì phiền não, anh ta đã kéo tôi đi uống rượu.

-Anh ta uống rất nhiều, ánh mắt u buồn, tựa như trong lòng có nút thắt không thể tháo gỡ. Anh ta nói mình đã yêu một cô gái, tôi hỏi anh ta yêu nhường nào, anh ta nói rằng yêu hơn cả tính mạng của mình…

Mễ La đột nhiên toàn thân run rẩy, nhiệt độ trong nhà thờ như giảm xuống hai độ.

Ý lạnh từ dưới chân bốc lên khiến ông ta giật mình.

Alan cúi đầu, ngọn đèn trong nhà thờ khiến nửa mặt trên của hắn không thấy được.

Trong cái bóng đen kia, cha sứ Mễ La đột nhiên nhìn thấy có hai điểm đỏ sáng lên, giống như cửa của Luyện ngục được mở ra, ác ma vực sâu đang mở to hai con mắt máu tanh kia.

*Cám ơn bạn rikka05 đã đẩy 20 KP, hôm nay sẽ lên 5 chương nhoa! <3

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.