Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp Tác Hay Không?

Phiên bản Dịch · 2056 chữ

Chương 249: Hợp Tác Hay Không?

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Thỉnh thoảng kiếm thế khựng lại liền thấy mấy đường hoa văn duyên dáng trên thân kiếm, hiển nhiên, đây là một kiện võ khí ma năng.

Nghe tiếng bước chân Vi Bá ngừng lại.

Thấy là Alan, chân mày anh ta nhíu chặt:

-Cậu có việc gì ư?

-Về việc tiến công vào núi Uy Nhĩ Đốn, tôi nghĩ rằng chúng ta cần bàn bạc một chút.

Alan nói.

-Bàn cái gì?

Vi Bá lắc đầu:

-Hiện tại, chúng ta có quan hệ cạnh tranh, ta không thấy có cái gì cần bàn bạc cả. Chẳng lẽ cậu định dựa vào lời nói của ta, để dò la ra bố trí chiến lược của ta sao?

Alan buông tay cười:

-Xem ra chúng ta quả thật không có gì có thể bàn được rồi. Tuy nhiên Vi Bá, chúng ta đúng thật là quan hệ cạnh tranh nhưng ngày mai cũng vẫn là một cuộc chiến thực sự. Có lẽ chúng ta ngoài việc cạnh tranh nhau, còn có thể tiến hành hợp tác ở nhiều phương diện khác. Kết nối hợp tác lẫn nhau, chẳng phải là một trong những năng lực mà Nguyên soái khảo hạch chúng ta sao?

-Nói vậy đi Alan à, ta có lòng tin tuyệt đối với chính mình.

Vi Bá giơ giơ trường kiếm trong tay lên, mỉm cười:

-Vì thế, ta cảm thấy không cần phải hợp tác với cậu, cậu thấy sao?

-Tôi cho rằng bây giờ tôi nên về lều ngủ rồi, chúc chúng ta đều gặp may mắn vậy, ngủ ngon.

Alan cười nhẹ cáo lui.

Ngày hôm sau, hai chi đội ngũ nhổ trại rời khỏi.

Xe tải thì đậu lại bên hồ chờ bọn họ trở về, về phần Ôn Toa Bối Lạc đã đi đâu, lại dùng cách nào để quan sát toàn bộ quá trình thực chiến của bọn họ, thì không ai biết được.

Sau một ngày dài bôn ba, cuối cùng khi màn đêm buông xuống, Alan đã thấy được vùng núi Uy Nhĩ Đốn, dãy núi liên miên phía xa kia đã lưu lại dưới bầu trời đêm một đường cắt sẫm màu.

Ở một nơi phía tây nam của đường cắt ấy, có ánh lửa mập mờ, có lẽ đó chính là cứ điểm của quân Thanh Tài.

….

Một bản đồ 3D được chức năng hình chiếu của máy trí não tạo ra xuất hiện trong mắt của Alan và các binh sĩ.

Không khó có thể thấy được từ trong bản đồ 3D, cứ điểm của quân Thánh Tài là một hình chữ nhật không theo quy tắc nào cả.

Lưng dựa vào vách núi, ba mặt khác thì được vây bởi tường cao bằng bê tông, được xây nhấp nhô theo địa hình cao thấp của mặt đất vùng này.

Ở mỗi điểm tiếp nối giữa hai bức tường phòng ngự đều có một tháp canh, bên ngoài cửa lớn chính diện thì được đào mấy đường chiến hào, thiết lập hai ám bảo, để đảm bảo phạm vi hoả lực của quân Thánh Tài có thể bao trùm cả đường đi uốn lượn nối với chân núi.

Bên trong cứ điểm, trái phải là một toà lầu đất cao ba tầng, đây là kiến trúc cao nhất của cứ điểm.

Trong cả ba tầng lầu đều có ban công hướng ra phía ngoài, trên đó có trang bị súng máy hạng nặng, sức bắn có thể bao trùm quảng trường nhỏ đằng trước toà lầu.

Lầu đất cùng với quảng trường nhỏ được bao quanh bởi một bức tường cao, phân tách hẳn với bên ngoài, một bên của tường vây là quảng trường luyện binh và bãi đậu xe, tầm nhìn trống trải.

Phía sau chúng là trại lính thấp bé.

Trại lính không phải xếp thành ngay hàng thẳng lối, mà trông như từng bao tải rớt lung tung dưới đất vậy, đường đi giữa trại lính nhỏ hẹp và phức tạp.

Có thể thấy được, thiết kế này có lợi cho chiến đấu đường phố, có lẽ là suy tính đến việc sau khi cứ điểm bị công kích, có thể lùi về đây để tiến hành cuộc chiến cuối cùng.

Ở phía cuối trại lính, là một kho vũ khí, nơi đó gần như là nơi an toàn nhất của cả cứ điểm.

Khi xây dựng cứ điểm này, người thiết kế đã suy xét rất tỉ mỉ.

Người này nếu không phải là thủ lĩnh bọn bạo phỉ thì cũng là người quan trọng cận thân.

Chính vì có tác phong nghiêm túc cẩn thận như vậy, quân Thành Tài mới có thể kiên trì đến tận giờ.

Bản đồ 3D này do Alan căn cứ tình báo mà La Ân cung cấp để nhờ người ta chế tác, tư liệu tình báo có hạn, bản đồ không thể đạt tới độ chính xác trăm phần trăm, nhưng cũng đủ dùng để tiến hành suy luận chiến thuật.

Alan chỉ vào toà lầu cao ba tầng trong bản đồ:

-Đây hẳn là lầu chính của cứ điểm cũng là nơi sinh hoạt chủ yếu của gã thủ lĩnh phía kẻ địch. Bên trái của cứ điểm là một dãy núi có địa thế đa phần không khác nhau bao nhiêu, không cách nào hành quân, vì vậy cứ điểm mới thiết lập ở phương hướng này, theo suy tính, phương hướng này sẽ khó bị công kích.

-Vậy ý của thiếu gia Alan, là chúng ta ngược lại đột phá từ phương hướng này?

Lam Kỳ hỏi.

-Đúng vậy, nếu lựa chọn công vào từ cửa chính hoặc cửa bên, đều sẽ bị lượng lớn binh lính chặn lại. Tôi đã nói qua, mục tiêu chủ yếu trong lần hành động này của chúng ta là gã thủ lĩnh quân địch, không cần thiết giằng co cùng quân đội của họ. Đột phá từ bên trái, là chiến thuật lý tưởng nhất, địa hình bên này quả thật không cách nào hành quân quy mô, nhưng tôi nghĩ, vẫn không làm khó được chúng ta.

Alan hướng mắt nhìn về các binh sĩ khác.

Các binh sĩ ai nấy đều gật gật đầu.

-Thời điểm chúng ta tấn công, cần đội trưởng Lam Kỳ xử gọn điểm canh bắn của họ. Sau khi tiến vào quảng trường nhỏ, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy lầu đất. Đội trưởng Tiếu Đốn và những người khác phụ trách thủ vững toà lầu, còn về thủ lĩnh của bọn chúng thì do ta phụ trách. Đội trưởng Lam Kỳ sẽ viện trợ chúng ta từ xa, chủ yếu nhắm vào những thân vệ muốn đánh vào lầu đất hoặc hoả lực hạng nặng của đối phương.

Sau khi Alan giải thích xong chiến thuật của mình, xác nhận mọi người đều không còn vấn đề gì khác, liền thu hổi máy trí não:

-Như vậy, hành động thôi.

Đội ngũ khác do Vi Bá dẫn dắt thì đã sớm đi xa, hiển nhiên, anh ta không có ý định hợp tác với Alan.

Alan dẫn theo người của mình, men theo mép rừng tiềm nhập vào vùng núi Uy Nhĩ Đốn, khi nhìn thấy tháp canh, đã là ba giờ sáng.

Màn đêm buông xuống, ánh lửa bên trong cứ điểm vô cùng mỏng manh.

Xa xa trên tháp canh, có thể nhìn thấy một tên lính đang run rẩy chà xát hai tay, sau khi tuỳ ý đưa mắt nhìn nhìn liền ôm súng tiến vào sâu bên trong tháp canh để tránh gió, sưởi ấm.

Alan nhìn về toà lầu, trên ban công ba tầng đều có súng máy hạng nặng, còn về tay súng phòng vệ thì không thấy tung tích.

Ngược lại, như thế cũng giúp giảm được một viên đạn của Lam Kỳ, hiện tại, chỉ cần hạ gục binh sĩ trên tháp canh, đội ngũ liền có thể bình yên đột phá vào.

Nhìn đội ngũ sau lưng mình, Lam Kỳ đã rời khỏi, tự mình đi tìm chỗ cao để tiện chi viện cho đám người Alan.

Alan ra dấu tay, để Tiếu Đốn và binh sĩ đợi lệnh tại chỗ, còn mình thì vác theo Tiêm Nha, cong lưng hóp bụng men theo những vật che đậy xuyên vào.

Bóng mờ của hắn dán vào sườn núi nhanh chóng tiến lên, đảo mắt đã đến dưới chân tường cao.

Tường bê tông cao chừng năm, sáu mét, so với ngày trước, khi không có bất kỳ công cụ gì phối hợp, Alan muốn trèo lên cũng rất khó khăn.

Tình huống hiện tại thì khác, sau khi hấp thu máu của Vương Xà, phương diện sức bật và lực nhảy đều được tăng lên rất nhiều.

Cả người Alan ép xuống mặt đất, hai chân giẫm mạnh, cả người bắn thẳng lên như đạn pháo, lưu lại một bóng đen nhàn nhạt giữa không trung.

Trong chớp mắt đã nhảy đến trên tường cao, Alan phủ phục dưới mặt tường, cúi người chạy vội, chui vào trong tháp canh nhanh như tia chớp.

Trong tháp canh, gã binh sĩ đang ngồi dựa vào vách tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng động, gã mơ hồ mở mắt ra.

Bỗng trước mắt hoa lên, Alan đã cuộn người sát đất lăn đến cạnh gã.

Chân quét một vòng đá văng cây súng trường gã đang đặt dưới đất, cả người nhào tới, tay trái bịt lấy miệng gã binh sĩ, tay phải cắm thanh Ác Ma Lễ Tán đã sớm ra khỏi vỏ vào lồng ngực gã binh sĩ.

Ác Ma Lễ Tán uống máu no nê, ánh mắt của gã binh sĩ thì từ kinh hãi, đến tuyệt vọng, cuối cùng biến thành trống rỗng.

Alan đỡ đầu gã, buông nhẹ thi thể xuống, rút dao găm ra.

Vết máu trên Ác Ma Lễ Tán nhanh chóng biến mất, Alan mang theo nó tuột xuống từ trên tháp canh.

Bên cạnh tháp canh là một cánh cửa phụ, cạnh cửa có hai tên lính gác.

Thời tiết rét lạnh, bọn lính trùm một tấm chăn lông tựa vào bên tường tránh gió.

Alan hiện thân từ trong bóng râm, tay vừa động, Ác Ma Lễ Tán mang theo hàn quang cắm vào cổ họng gã binh sĩ bên trái cánh cửa.

Tên lính còn lại vừa kịp phản ứng, nhấc cây súng trường lên định nổ súng và phát động cảnh báo, thì Alan đã nhào tới, một quyền đánh thẳng vào cổ họng, khiến tiếng la cảnh báo của hắn nuốt ngược vào bụng, sau đó hai tay ôm lấy đầu gã vặn mạnh, rắc một tiếng, cổ đã gãy, tên binh sĩ chết không nhắm mắt.

Kéo hai thi thể vào góc khuất dưới chân tường xong, Alan thu hồi dao găm, mở cửa phụ ra.

Tiếu Đốn đang ẩn nấp nhìn thấy, lập tức mang binh lính lặng yên chui vào sau cửa.

Alan cất thanh Ác Ma Lễ Tán, tháo Tiêm Nha xuống.

Hắn nâng thanh cốt đao, mang theo đám người Tiếu Đốn men theo bóng râm dưới chân tường rồi băng qua, trong chốc lát liền tới toà lầu chính của căn cứ.

Trên bậc thang tòa nhà chính có hai tên lính gác, trong lúc Alan đang nghĩ xem phải làm sao để tiếp cận ám sát chúng, bỗng phía xa bên phải cứ điểm vang lên tiếng súng.

Chắc là đội ngũ của Vi Bá đã xảy ra xung đột với kẻ địch.

Tiếng súng làm binh lính trong căn cứ giật mình thức tỉnh, tiếng người lớn dần.

Alan thầm mắng, không thể tiếp tục ẩn núp được nữa, liền mạnh mẽ từ nơi ẩn náu vọt ra, cầm đao xông nhanh lên.

Gã binh sĩ kinh hô, giơ súng muốn bắn.

Trong đó có một tên trên trán bỗng loé lên ánh sáng âm u, bị Tiếu Đốn dùng Tật Phong Xạ Thủ ngắm bắn chính xác lấy mất mạng.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.