Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Cao Địa

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Chương 241: Người Cao Địa

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Á Sắt nói:

-Tôi mới từ tinh vực Lỗ Sâm trở về, nghe nói chuyện anh trai làm với cậu, tôi và cha đều cảm thấy rất khiếp sợ. Không ngờ anh tôi muốn mưu sát anh em của mình, thực sự rất không nên.

-Cậu đã chinh chiến ở ngoại vực? Nhưng tuổi của cậu…

Lần này đến lượt Lai Ngang kinh ngạc.

Á Sắt cười nhẹ nhàng:

-Đừng nhìn vẻ ngoài của tôi, thực ra tôi đã 15 tuổi, cũng xin gia tộc viễn chinh trước. Lần này vì chuyện của anh tôi, cha tôi khẩn cấp điều tôi về. Vốn nên sớm thay cha tôi xin lỗi Alan nhưng sau khi về tôi phải xử lý khá nhiều việc. Ví dụ như tang lễ của anh trai, những ảnh hưởng xấu anh trai mang đến cho chi bọn tôi đều cần tôi giúp cha giải quyết, vì vậy kéo dài đến hiện giờ, quả thực vô cùng xin lỗi Alan.

Kim Liên Thành đột nhiên hừ lạnh:

-Hiện giờ cũng xin lỗi rồi, anh có thể đi.

Á Sắt cười híp mắt nói với Alan:

-Kim thiếu gia nói đúng, hiện giờ Alan chắc chắn vẫn có khúc mắc với bọn tôi. Nhưng tôi tin chúng tôi có thể bù đắp những tổn thất mà anh trai gây cho Alan. Ví dụ như năm triệu kia chính là nghĩa cử nho nhỏ đầu tiên.

Alan “ồ” một tiếng:

-Hóa ra năm triệu kia là do anh góp vào.

-Tôi cũng biết chừng đó không đủ, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, quyền hạn tôi nhất thời có thể vận dụng được cũng chỉ có chút tiền này, cũng may có Kim thiếu gia ra mặt.

Á Sắt oán hận:

-Gia tộc Uy Liêm quả thực đáng ghét, tuy là hào môn nhưng Bối Tư Kha Đức tôi là người mà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt sao? Alan cậu yên tâm, hành vi tối nay của Tạp Tu chúng ta tất sẽ báo thù.

Alan lãnh đạm:

-Cảm ơn, nhưng việc này tôi đương nhiên sẽ xử lý.

Á Sắt khẽ mỉm cười:

-Nếu cậu đã nói vậy thì tôi đương nhiên tôn trọng ý kiến của cậu. Lần này tôi đến là để chào hỏi mấy người, tôi đi trước nhé.

-Khoan đã, năm triệu kia anh cầm về đi.

Alan cau mày:

-Nói tôi biết tài khoản ngân hàng của anh.

Á Sắt cười khổ:

-Đó chỉ là chút tâm ý của tôi.

-Không, anh trai của anh đã tự sát, ân oán giữa tôi và anh ta cũng được xóa bỏ, vì vậy, bất kể là anh hay chú Hải Đức Lý Khắc cũng không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi gì cả, càng không cần tặng cho tôi một khoản tiền lớn.

Alan quả quyết.

-Được rồi, hôm nay muộn quá, ngày mai tôi cho người đem tài khoản ngân hàng qua.

Á Sắt đi tới bên cửa, mỉm cười:

-Chúc mọi người buổi tối chơi vui vẻ.

Cửa phòng đóng lại, thiếu niên rời khỏi, Kim Liên Thành chợt đứng dậy, lủi tới cạnh cửa, mở một khe hở nhìn xung quanh bên ngoài, gật đầu:

-Quả thực đi rồi.

Lai Ngang nhìn Alan:

-Cậu thấy người anh em này thế nào?

-Đau đầu.

Alan lắc đầu cười khổ:

-Anh ta khó chơi hơn Khoa Đa Phu nhiều. Mọi người cũng nhìn thấy dáng vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt của anh ta, rất khó khiến người khác trách cứ được điều gì. Hơn nữa anh ta cũng chẳng có gì để tôi phải trách cả. Đừng quên, người ta vừa từ ngoại vực về, nghe được hành vi của Khoa Đa Phu cũng vô cùng khiếp sợ, lẽ nào tôi có thể trách anh ta tự chủ trương gửi năm triệu vào tài khoản của tôi sao?

Kim Liên Thành bước trở lại:

-Tôi dám khẳng định khi nãy gã chỉ làm bộ làm tịch thôi.

-Chỉ cần không mù là có thể nhìn ra được.

Lai Ngang thở dài:

-Vừa rồi Liên Thành cố ý kích gã mà gã cũng không tức giận, tâm cơ này khá sâu. Alan, người anh em này khi qua lại nhớ phải cẩn thận.

Alan gật đầu:

-Tôi biết mà, nhưng hiện giờ bên phía Hải Đức Lý Khắc không cần lo lắng. Khoa Đa Phu vừa gây ra chuyện, trong vòng một hai năm bọn họ không dám có chủ ý gì với tôi đâu.

-Nhưng gia tộc cậu không chỉ có mỗi chi của Hải Đức Lý Khắc, cậu có tận bốn người chú đấy.

Lai Ngang nhắc nhở.

Kim Liên Thành nắm ngón tay đếm:

-Hiện giờ người đáng để Alan chú ý cũng chỉ có mấy người, Khoa Đa Phu đã “hy sinh”, hiện giờ lại thêm một Á Sắt. Về phần con trưởng Lô Nạp của La Địch thì đi ngoại vực, còn lại cũng chỉ có Lôi Kiệt Tư. Nghe nói tiểu quỷ này tuổi còn nhỏ nhưng dùng kiếm rất lợi hại.

-Lôi Kiệt Tư sẽ không gây bất lợi gì cho tôi.

Alan quả quyết lắc đầu.

Lai Ngang ngạc nhiên:

-Cậu lấy đâu ra tự tin vậy? Cha cậu ta là Bối Nhĩ, về phần Bối Nhĩ, tôi nghe nói hồi còn trẻ ông ta và mẹ cậu Lan Ny cũng không được vui vẻ với nhau.

Alan nhún vai:

-Tôi nghĩ chuyện của đời trước sẽ không ảnh hưởng đến Lôi Kiệt Tư đâu. Nếu anh gặp cậu ta sẽ biết cậu ấy là một người rất đơn thuần. Tôi từng giao thủ với cậu ấy mấy lần, kiếm kỹ của cậu ấy quang minh chính đại, vì vậy chắc chắn sẽ không phải là người làm chuyện xấu sau lưng.

-Nếu Alan có lòng tin như vậy thì chúng ta cũng không cần lo lắng gì cả.

Kim Liên Thành tay vỗ bả vai hắn:

-Mùa đông vừa qua thì Lai Ngang phải đi ngoại vực rồi. Nếu cậu có gì cần giúp thì nhớ còn có người bạn là tôi. Kim gia tôi tuy không uy phong quyền quý như nhà Uy Liêm nhưng cũng được coi là giao du rộng khắp, bất kể chuyện gì thì tôi nghĩ cũng có thể giúp được một hai.

Lai Ngang gật đầu:

-Liên Thành ở Babylon trước nay nổi tiếng phong lưu, cậu ta giao du rất rộng nhưng đa phần là tiểu thư quý tộc, điều này Alan cậu cũng phải nhớ đấy.

Kim Liên Thành cả giận:

-Biến, đừng ở đây nói xấu tôi nữa.

Căn phòng yên tĩnh, lát sau ba người cười đến chảy nước mắt.

A Đại Nhi gối trên đùi Alan đang ngủ say bị ba người đánh thức, tức giận:

-Ba tiểu tử này im hết miệng cho tôi, có để người khác ngủ hay không vậy?

Lai Ngang cười chỉ A Đại Nhi:

-Hóa ra đại tiểu thư đã sớm tỉnh rồi, lại còn giả vờ ngủ chiếm đùi tiểu Alan của chúng ta không chịu dậy.

-Ha ha, Lai Ngang anh ngứa da đúng không?

Trong phòng lập tức truyền ra tiếng cười mắng huyên náo của mấy người trẻ tuổi.

Tới sáng hôm sau, Alan trực tiếp quay về lâu đài Ô Gia Lặc.

Trên xe còn có thêm Bố Lạc Y, giống như Uy Lợi Khắc, Alan tạm thời đưa anh ta vào biên chế hộ vệ gia tộc.

Chờ khi viễn chinh ngoại vực hắn mới chuyển anh ta thành người của mình.

Thủ tục tiếp nhận Bố Lạc Y tự có Hải Tân thu xếp, Alan thì được thông báo đến thư phòng gặp Hoắc Ân.

Khi bước vào thư phòng, Hoắc Ân bên cửa sổ xoay người lại, mỉm cười:

-Người cháu mang đến là người Cao Địa?

-Sao ông biết?

-Đặc trưng bề ngoài của họ thường rất rõ ràng, ví dụ như chòm râu được tết thành bím. Tổ tiên của người Cao Địa là người Duy Kinh, trong thời kỳ đen tối trước cuộc chiến Rạng Đông, một thế hệ người Duy Kinh vốn sinh sống ở Na Uy, Đan Mạch trốn vào thâm sơn và rừng rậm nguyên thủy. Sau cuộc chiến Rạng Đông, bọn họ mới xuất hiện trở lại trước mắt người đời. Tuy nhiên, trong giai đoạn này người Duy Kinh tử thương rất nhiều, thậm chí sự kế thừa văn minh của họ cũng xuất hiện đứt đoạn, quay trở về trạng thái nguyên thủy.

Hoắc Ân lấy ra một quyển sách thống kê nhân chủng Liên bang, vỗ vỗ bìa:

-Sau đó, bọn họ liền đổi tên là người Cao Địa, bởi vì bọn họ chủ yếu sống ở dải đất cao Tổ Tạp. Huyết mạch người Cao Địa vẫn chảy dòng máu của người Duy Kinh. Bọn họ là những chiến sĩ dũng mãnh, môi trường tàn khốc của cao địa khiến mỗi chiến sĩ Cao Địa đều có thực lực mạnh mẽ lấy một chọi một trăm. Chính quyền Liên bang từng nghĩ đến việc chiêu mộ bọn họ vào quân đội, đáng tiếc người Cao Địa thờ phụng Áo Đinh không chịu bất cứ quản thúc nào.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.