Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Tươi Nuốt Sống

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Chương 212: Ăn Tươi Nuốt Sống

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Vương xà mới trườn lên trên sáu bảy mét, thân cây đã không chịu được sức nặng, rắc một tiếng gãy giữa, nghiêng về bên phải.

Vương xà mạnh mẽ chui lên, mở cái miệng lớn như chậu máu cắn về phía Alan.

Alan thừa cơ nhảy lên, khó khăn lắm vương xà mới táp được miếng, cắn trúng không khí dưới chân hắn.

Hai mắt Alan sáng rực, khắc ấn phù sinh, trực đao bốc lên ngọn lửa gào thét.

Mũi đao khẽ run bổ ra, một luồng lực như trụ thiên hỏa, mạnh mẽ đánh vào đầu vương xà.

Ngọn lửa bùng nổ, đầu tiên là một vòng tròn lửa khuếch tán rồi nổ thành những đốm lửa đầy trời rơi xuống.

Vương xà kêu lên một tiếng, loạng choạng cắm đầu xuống đất, chấn động khiến đống tuyết dưới đất bay mù mịt.

Gan bàn tay của Alan thì đau nhức, một đao vừa rồi như chém vào tấm thép hợp kim, lực phản lại lớn đến mức hắn suýt nữa không nắm được đao.

Lại nhìn vương xà, trừ mấy vảy tràn ra tơ máu thì dường như không có gì đáng ngại.

Thể vững như núi!

Alan rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên trước mắt tối sầm không kịp suy nghĩ.

Hắn lùi mạnh về sau, đồng thời co người ôm đầu, vừa làm xong các động tác bảo vệ, lúc này cả người chấn động mạnh bị thứ gì đó chụp bay ra ngoài.

Miệng và mũi Alan đầy máu, Nguyên lực trong cơ thể bốc lên, khung xương toàn thân như muốn vỡ tan.

Hai mắt hắn đầu tiên tối sầm, sau đó mới có thể nhìn thấy mọi vật, vì vậy hắn nhìn thấy một con rắn đang thu đuôi v, mà vương xà trong đất tuyết đang lần nữa ngóc đầu dậy.

Miệng rắn thè lưỡi, Hắc Mộ Vương Xà không có hảo ý nhìn về phía Alan.

Alan lúc này mới ngã xuống đất, nhất thời không thể động đậy.

Chợt thấy mắt rắn sáng lên, còn tưởng con cự xà này muốn thôi miên hắn, không ngờ lần này bị ảnh hưởng không phải là tâm linh của hắn mà là tri giác.

Chỉ thấy gai xương sau lưng vương xà chớp động, tri giác của Alan bị chặt đứt.

Trong đó rõ ràng nhất là cảm giác khoảng cách.

Hắn vươn tay ra phía trước nhìn, khoảng cách tay trong mắt dường như cực gần lại dường như cực xa, hoàn toàn không thể phán đoán.

Cảm giác khoảng cách một khi bị đứt đoạn, đối với Alan chính là một chuyện trí mạng.

Phải biết rằng công kích nào của Alan cũng đều xác định dựa vào khoảng cách với đối thủ mới có thể đưa ra hành động thích hợp nhất.

Nếu như ngay cả khoảng cách giữa mình và đối thủ cũng không phán đoán được thì còn nói gì đến tấn công?

Trong lúc tình hình đối với Alan không thể nào xấu hơn, bỗng nhiên phía núi tuyết Toàn Vân mơ hồ vang lên một trận rít gào.

Trận rít gào kia vô cùng dã tính càng chứa ý khiêu khích.

Vương xà đột nhiên bỏ lại Alan, quay mạnh đầu nhìn về phía núi tuyết.

Alan vừa thở phào nhẹ nhõm thì vương xà lại nhìn mạnh trở về, hai mắt lại sáng lên.

Lần này tri giác lại hoàn toàn khác biệt, một luồng dị lực tinh thần thô bạo như một chiếc chùy lớn đánh mạnh vào ý thức của Alan.

Trong đầu Alan ầm vang một tiếng, cả người trở nên choáng váng nặng nề.

Trong lúc mơ hồ hắn nhìn thấy vương xà đang trườn lại gần, há cái miệng khổng lồ chụp xuống, sau đó Alan không nhìn thấy gì nữa.

Dường như một lúc lâu sau, lại dường như vừa trải qua một thế kỷ dằng dặc, Alan lại khôi phục ý thức.

Hắn giơ tay tiếp xúc phải thứ gì đó sền sệt trơn trượt, còn chưa rõ người đang ở đâu thì nơi hắn ngồi đột nhiên chấn động mạnh, Alan bị thứ gì đó ép vào sâu hơn.

Trực Đao Ám Hủy không còn trong tay, cũng may Ác Ma Lễ Tán ở bên hông vẫn còn.

Hắn vội vàng rút dao găm ra, lập tức cũng không nghĩ được nhiều, một đao đâm xuống chỗ mềm mại cổ quái kia mới không khiến bản thân tiếp tục trượt xuống.

Sau đó Nguyên lực bắt đầu khởi động, theo hào quang Nguyên lực màu cam, Alan phát hiện hắn đang ở trong một khoang thịt rất lớn, hai bên trên dưới đều là vách thịt đang phập phồng, chúng phân bố đầy dịch sền sệt khiến Alan khó mà dùng lực.

Hắn lập tức tỉnh ngộ, không ngờ hắn lại bị vương xà một miếng nuốt trọn.

Hắc Mộ Vương Xà đang chuyển động như bay giữa đất tuyết trong khu rừng.

Ở trong cơ thể Vương xà, Alan chỉ có thể sống chết hai tay bám lấy Ác Ma Lễ Tán mới không bị vách thịt liên tục lay động của Vương xà ép vào sâu hơn trong cơ thể của nó.

Hắn ngẩng đầu có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt, lúc này hẳn là trong thực quản Vương xà, cách khoang miệng không xa, vì vậy, khi Vương xà thỉnh thoảng mở miệng mới có ánh sáng bạc lóe lên.

Alan cảm thấy may mắn vì Vương xà không có thói quen nhai thức ăn mà nuốt hẳn thức ăn vào trong bụng như các loài rắn khác rồi nhờ dịch vị dạ dày tiêu hóa.

Nếu không, khi Alan bị dị lực tinh thần của Vương xà làm choáng váng đã sớm biến thành một viên thịt rồi.

Hiện giờ còn có hy vọng tìm được đường sống nhưng Vương xà đang di chuyển, Alan ở trong người Vương xà vô cùng khó chịu.

Mỗi lần lắc lư kịch liệt lại khiến hắn không khỏi trượt xuống dưới một chút, cứ như vậy cho dù có Ác Ma Lễ Tán cũng trượt vào dạ dày của Vương xà.

Alan khốn khổ kiên trì vẫn bị trượt xuống từng chút một.

Thời gian vào lúc này hoàn toàn mất đi ý nghĩa, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Vương xà cũng dừng lại.

Alan nhìn lên không còn thấy ánh trăng nữa, chẳng biết có phải đã trượt sâu vào trong người Vương xà bao nhiêu.

Đương nhiên hắn không cam tâm cứ vậy trở thành đồ ăn của Vương xà, dứt khoát dùng lực đâm Ác Ma Lễ Tán xuống, đến khi lút cán lại một xoay một khoét, lập tức vách thịt Vương xà rách toạc, thứ máu rắn tanh tưởi phọt ra ngoài.

Bảo thạch của Ác Ma Lễ Tán lúc này hơi áng lên ánh sáng đỏ, dao găm sâu bên trong đang tham lam hấp thu máu huyết con rắn lớn.

Alan không biết những điều này, sau khi dùng dao găm khoét một vết thương nhỏ, một tay hắn cắm vào, mượn vết thương này làm điểm mượn lực để chống đỡ cơ thể.

Rồi lại rút dao găm ra, dùng sức đâm vào phía trên.

Alan như một người leo núi, đào mấy vết thương trên vách thịt vương xà, đồng thời mượn lực từ đó để bò lên phía trước trong thực quản sền sệt trơn ướt.

Trong lúc đó, hắn không cẩn thận uống chút máu rắn, chỉ cảm thấy vừa đắng vừa chát.

Máu rắn sau khi theo thực quản chảy vào dạ dày khiến bên trong cơ thể Alan như có ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng cao.

Hắn không biết có phải liên quan đến máu rắn hay không, chỉ lo leo về phía trước.

Thân thể Hắc Mộ Vương Xà rất lớn, Ác Ma Lễ Tán đối với nó chỉ như cây tăm.

Trước đó Alan chỉ dùng nó cố định, đâm vào vách thịt đối với loài nguy hiểm này cũng giống như đâm cái gai nhỏ xuống, Vương xà căn bản không thèm quan tâm.

Nhưng hiện giờ Alan đào từng vết thương ở vách thực quản của nó lại là chuyện khác.

Vương xà phát ra tiếng kêu tức giận, vách thực quản đột nhiên chuyển động dữ dội, từ sâu trong thực quản đột nhiên phun ra một luồng chất lỏng như súng bắn nước khiến Alan không tự chủ bị đẩy lên trên.

Trong bóng đêm rạch qua một luồng ánh sáng, bỗng nhiên Alan cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt hạ, sau đó người bay giữa không trung, theo chất lỏng Vương xà phun ra mà ngã trên mặt đất.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.