Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Mã Lợi Thản Bỏ Trốn

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Chương 178: Người Mã Lợi Thản Bỏ Trốn

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Đợi đoàn xe đi qua, hiện trường một mảnh hỗn loạn, Alan tìm mãi cũng không nhìn thấy đám người Cách Lâm ở đâu.

Trong vô ý đã nhìn thấy một chiếc xe hơi từ bên cạnh chạy qua, ghế sau trong xe, quý phu nhân mua Ái Đức Hoa kia ngồi trong đó, từ trong cửa xe, nói một câu như vậy:

-... Bất kể thế nào, các ngươi phải bắt được tên nô lệ kia cho ta.

Nhìn tình hình, có lẽ người Mã Lợi Thản kia chạy mất rồi.

Nhưng chuyện này không liên quan tới Alan, vấn đề khiến hắn phải đau đầu là làm sao để tìm được đám người Cách Lâm.

Cho dù lúc trước bọn họ nói rõ, một khi chia ra sẽ về quán rượu Lão Tượng Thụ tụ hợp rồi mới cùng rời đi.

Nhưng trời mới biết đường phố của phố Đen phức tạp như vậy, lúc trước có Cách Lâm dẫn đường, Alan không cố gắng chú ý đường đi.

Lần này thì hay rồi, đến đường về quán rượu Lão Tượng Thụ hắn cũng không nắm chắc bao nhiêu phần.

Alan nhẹ nhàng đụng vào sau thắt lưng, Ác Ma Lễ Tán ở đó, cần tới vào bất cứ tình huống nào.

Có kinh nghiệm từ chuyện ở sân bay bị người ta ám sát trước đó không lâu, Alan đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Tại phố Đen người người phức tạp, mang theo một món vũ khí bên mình sẽ an toàn hơn, cho dù mấy người Cách Lâm cũng mang theo một khẩu súng tự đông để làm vũ khí hộ vệ.

Rời khỏi ga ra ngầm, Alan đi vòng quanh mà không thấy mấy người Cách Lâm, nghĩ tới trong trận hỗn loạn lúc trước đã hoàn toàn chia tách.

Không có bất kỳ cột mốc phố phường, Alan thở dài, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào trí nhớ không rõ ràng này mà trở về.

Sau khi vòng qua mấy con phố, Alan đứng ở một ngã ba, do dự không biết nên chọn đi đường nào.

Trong lúc đó tìm mấy người hỏi đường, người qua đường không phải cúi đầu đi nhanh, không rảnh để ý tới thì lại trợn mắt nhìn, miệng phun lời xấu xa.

Cũng có người nghĩ Alan chính là con dê béo, ba đến năm người vây quanh lộ liễu chặn đường cướp bóc, cuối cùng Alan chỉ có thể dùng nắm đấm để nói cho bọn họ biết, hắn không phải dê mà là sói.

Lại là tổ hợp một chiếc xe việt dã và mấy chiếc mô tô như vậy gào thét đi qua, đó hình như là hộ vệ của thương hội Kiệt Minh, đang đi tìm kiếm nô lệ chạy trốn.

Số lần bọn họ xuất hiện nhiều, thậm chí khiến Alan có một loại kích động ngăn bọn họ lại, dùng vũ lực để bắt bọn họ mang mình rời khỏi đây.

Nhưng suy nghĩ tới người có thể vào thương hội bắt nô lệ sao có thể là trái hồng mềm tùy tiện nắn bóp chứ, cho nên đến cuối cùng Alan không hành động như vậy.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tin tưởng vào trực giác của mình, chọn một hướng rời đi.

Không ngờ được càng đi càng hẻo lánh, sau nửa giờ, hắn đã hoàn toàn bị lạc trong con ngõ như mạng nhện ở nơi đây.

Nhìn kiến trúc thấp bé hai bên đường, cùng với mấy ả gái điếm ở trong bóng tối đánh giá khuôn mặt mình hoặc ở dưới đèn đường nháy mắt với mình, Alan than tiếng xui xẻo, ngay cả hiện giờ hắn ở đâu, đường về nhà thế nào cũng không biết nói gì tới đi ra khỏi phố Đen?

Đi ngang qua một con ngõ, trong khóe mắt Alan có thứ gì đó hiện lên.

Hắn quay đầu nhìn, thấy một bóng dáng quen thuộc từ sau thùng rác chui ra.

Mái tóc màu xanh nhạt kia nhẹ nhàng tung bay theo hành động của chủ nhân, giống như biển xanh nổi sóng, cao thấp phập phồng.

Chính là người Mã Lợi Thản đang chạy trốn!

Alan thầm nghĩ, thật sự là nhân sinh có nơi nào không tương phùng.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt của Alan, người Mã Lợi Thản kia đột nhiên toàn thân cứng đờ, sau đó nhanh nhẹn xoay người nhảy về sau, động tác linh hoạt, mang theo một loại phách nhịp giống như âm nhạc.

Trọng tâm cơ thể thấp, hai chân cậu ta đứng đó, trên tay còn nắm một côn sắt rỉ sét loang lổ, hơi gấp khúc, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Alan.

Alan giơ tay nói:

-Đừng lo lắng, tôi không phải tới bắt cậu, chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Nói xong hắn lại lẩm bẩm:

-Quên mất cậu là người dị tinh, đại khái cũng không hiểu tôi đang nói gì.

Không ngờ được người thiếu niên dị tinh tên Ái Đức Hoa này lại dùng ngữ điệu trúc trắc nói:

-Các anh... Địa cầu... Ngôn ngữ, cũng không khó học...

Lúc này ngay cả Alan cũng cảm thấy kinh ngạc, người Mã Lợi Thản này nếu không chỉ nghe hiểu được ngôn ngữ địa cầu, còn biết nói, cho dù không lưu loát lắm.

Thấy người Mã Lợi Thản này hiểu được ngôn ngữ địa cầu, Alan gật đầu:

-Nghe đây, tôi không biết sao cậu lại trốn ra, nếu tôi là cậu, hiện tại đi tìm một nơi trốn đi. Những người đó đang tìm tung tích của cậu, khả năng rất nhanh thôi sẽ lục soát tới bên này.

Đồng tử của thiếu niên dị tinh dưới ánh đèn thu hẹp lại rồi chậm rãi mở ra.

Màu lam nhạt của mắt trước đó lặng lẽ biến thành màu vàng, biến hóa tinh tế khiến người ta bất giác ngạc nhiên thán phục vũ trụ vô ngần, tạo vật thần kỳ.

Cậu ta mở miệng nói chuyện, thanh âm mang theo hương vị như âm nhạc, dễ nghe:

-Anh có thể ....Mang... Rời đi....

Alan dường như có chút thông cảm với thiếu niên dị tinh này.

Hành tinh mẹ bị hủy diệt, lang thang vất vưởng giữa các tinh cầu, hiện tại bị bán làm nô lệ, thật đáng thương.

Khi cậu ta thốt lên câu ‘có thể’, bỗng nhiên giật mình cảm thấy mình không phải người dễ dàng mềm lòng như thế, tại sao đối với người thiếu niên này lại thông cảm đến vậy.

Lại nhìn thấy hai mắt cậu ta biến hóa, lập tức nhớ tới dị năng của người Mã Lợi Thản.

Thiếu niên dị tinh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mình đã thành công thôi miên nhân loại địa cầu trước mắt này, có thể dùng năng lượng của hắn để trốn khỏi thương hội.

Chuyện này đối với cậu ta hoàn toàn không khó, vừa rồi lợi dụng hộ vệ không cẩn thận gỡ tấm che mắt xuống, bị cậu ta nắm được cơ hội thôi miên người phụ cận, do đó thuận lợi chạy ra ngoài.

Hiện tại tuy là giở mánh cũ, mắt thấy thiếu niên tuổi tác không kém mình bao nhiêu kia đồng ý, đôi mắt song diễm hồng sắc kia đột nhiên sáng lên, cực kỳ bắt mắt trong chỗ tối, giống như một ngọn lửa cháy bốc lên, thế giới quay cuồng trong dung nham!

Trong lúc đó, trước mắt thiếu niên dị tinh, ngõ nhỏ, tường vây, đèn đường, kiến trúc đều biến mất.

Thế giới chỉ còn lại thiếu niên kia, hắn dường như đã trở thành trung tâm của vũ trụ. Ở phía sau hắn, có hào quang màu cam đang sôi trào.

Dần dần một vòng lửa hừng hực thiêu đốt tạo thành một vòng trăng tròn dâng lên, uy thế kinh người không thể nói rõ khiến thiếu niên dị tinh không thể động đậy, giống như một thiên địch đánh lên mình, chỉ có thể để mặc không phản kháng!

-Không cần giở chút thủ đoạn này với tôi!

Alan thở sâu, bất giác kích phát đại thế Nguyệt Vẫn, trước khi nó chưa phát ra uy lực thật sự, đã thật cẩn thận mà thu hồi về.

Sau khi thu đại thế về, vạn vật về chỗ cũ, con ngõ kia, đèn kia lại lấp đầy không gian khiến thiếu niên dị tinh tìm lại được tri cảm chứ không giống vừa rồi, đến cả bản thân cũng không cảm thấy được.

Chỉ cảm thấy trong không gian vũ trụ hư vô kia, chỉ có một vòng viêm nguyệt chiếm hết không gian.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.