Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng Cấp (2)

Phiên bản Dịch · 1508 chữ

Chương 171: Thăng Cấp (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Ông ta hô lên, cánh tay gấu khua loạn, năm móng vuốt nhọn hoắt mang theo tiếng xé nát không khí đón lấy Viêm Nguyệt hừng hực đang rơi từ trên trời xuống.

Mắt thấy hai thứ đó chuẩn bị va chạm vào nhau, đột nhiên có một bóng người chạy vào giữa Alan và Trưởng giám ngục.

Quần áo màu trắng tung bay, huy chương trên mũ quân đội dưới ánh lửa ánh lên một đường sáng màu vàng.

Hai tay người đó đánh lên, đầu tiền là vỗ một cái vào thiên hỏa trên chưởng đao của Alan, còn một tay thu năm ngón vào, nắm đấm nhẹ nhàng đấm vào móng vuốt của Trưởng giám ngục.

Lập tức thiên hỏa trên chưởng đao của Alan giống như rơi vào hố đen, bị hút sạch sẽ một cách thần tốc, toàn bộ đều chuyển vào tay của người đó.

Còn về bên Trưởng giám ngục thì là lực lượng va chạm vào nhau một cách thực tế, trong không khí vang lên một tiếng nổ đanh, một vòng xung kích nhìn được bằng mắt thường lan rộng ra xung quanh, chấn động đến mức vách tường và nền nhà xung quanh đồng thời nát vụn.

Trưởng giám ngục bị một quyền đấm lùi ra sau liên tục mười mấy bước vẫn chưa thu được thế, một phát ngồi xuống đất.

Người đó ung dung phẩy tay, liền dập tắt đi thiên hỏa nhận từ Alan.

Thiên hỏa tan đi, lộ ra khuôn mặt mỉm cười của Ôn Toa Bối Lạc.

Alan há hốc mồm, mãi mới lấy lại tinh thần, Ôn Toa Bối Lạc nháy mắt với hắn:

-Hay lắm, nhóc. Cậu lại phóng thích đại thế tự nhiên một lần nữa. Dùng thêm vài lần, đại khái có thể vận dụng một cách tự nhiên hơn. Nhưng xét đến Nguyên lực hiện tại của cậu có chừng đấy thực sự là không đủ, vì vậy không cần thiết thì đừng có tùy tiện phóng thích ra, nếu không, giết địch một nghìn thì mình cũng mất tám trăm.

Lời nói của Ôn Toa Bối Lạc không phải là hù dọa, dù sao đại thế tự nhiên bao hàm một số quy tắc của vũ trụ biến hóa trong đó.

Do đó, khi khởi động nó, thế và kỹ cùng kết hợp như gió trợ thế lửa, uy lực tăng mạnh, tuy nhiên sau khi thế thành cần dưỡng thế, chờ ngày cảm ngộ sâu sắc về nó mới có thể lợi dụng đại thế một cách tự nhiên mà đạt được mục đích thúc thế trợ uy.

Giống như Alan, thành thế chưa lâu, thời gian dưỡng thế còn ít, nếu tùy tiện khởi động thế, đối với một số quy tắc trong đại thế tự nhiên mà mình đạt được còn chưa cảm ngộ sâu sắc dẫn đến có thể phóng mà không thể thu.

Hơn nữa Nguyên lực của Alan mới có cấp mười, nền tảng còn yếu, một khi đại thế nghịch xung, e rằng sẽ thương tổn đến căn bản, tạo thành ám thương cả đời đều không có cách nào khôi phục.

Lúc đó cho dù hắn có thiên phú kinh người cũng đừng hòng có thể đạt đến đỉnh cao nhất của sức mạnh, dẫn đến thương tiếc suốt đời.

Nói ra thì Alan trước sau phóng thích hai lần đại thế Nguyệt Vẫn, lần thứ nhất vừa mới thành thế, uy thế Nguyệt Vẫn mượn được chỉ có chút sơ sài, vì vậy Á Lực bỏ đao, Alan vẫn có thể miễn cưỡng tan đi không đến nỗi đại thế nghịch xung.

Còn về lần trước mắt này, nếu không có sự ra tay của Ôn Toa Bối Lạc, thay Trưởng giám ngục dùng thủ pháp khéo léo đón nhận trảm kích Viêm Nguyệt do Nguyệt Vẫn đại thế chém xuống của Alan, vậy thì người không biết thế là thứ gì như ông ta e rằng sẽ bị một đao của Alan chém chết.

Nhưng Alan cũng sẽ không tốt hơn, hắn có thể phóng mà không thể thu.

Lúc đó đại thế nghịch xung, Alan có thể sống sót đã là tương đối khó rồi.

Hiện tại là kết cục hoàn mỹ nhất, Ôn Toa Bối Lạc dừng sự chênh lệch tuyệt đối nhẹ nhàng hóa giải thế công của hai người, khiến không có ai do đó mà mất mạng.

Chỉ là nhìn thấy nguyên soái Tham Lang đích thân đến đây, đừng nói là Alan, ngay cả khuôn mặt của Trưởng giám ngục cũng trở nên khá là cổ quái.

Chuyện gì thế này?

Vấn đề này, đại khái là nghi vấn vắt ngang trong lòng hai người.

….

Màn đêm hạ xuống, một vầng trăng treo cao cuối chân trời, mấy đám mây phiêu du bay qua, khiến ánh trăng thoát ẩn thoát hiện sau đám mây.

Ở thị trấn nhỏ La Đa Tư cách ngục giam không xa, quán bar duy nhất trong thị trấn đang vang vọng tiếng nhạc mang phong cách địa phương, cùng với tiếng huyên náo khó được nghe đến trong mấy ngày qua.

Hơn nửa tháng trước, thị trấn nhỏ La Đa Tư bị cướp, quá nửa cư dân bị chết thảm.

Kể từ đó thị trấn nhỏ luôn chìm trong không khí u sầu buồn bã.

Quán bar trên thị trấn cũng gần mười ngày nay chưa kinh doanh, tối nay là để chiêu đãi một nhóm khách đặc biệt.

-Nào, uống rượu uống rượu.

Ôn Toa Bối Lạc vừa rời khỏi Babylon là y như bị sâu rượu nhập vào người, cầm chai rượu liên tục tìm người uống cùng, hoàn toàn không còn hình tượng trước đó khi đặt chân đến Babylon.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Ôn Toa Bối Lạc, Alan không kìm nổi mà nhớ đến Hưu Đốn, mặc dù hai người bất kể là dung mạo hay tính cách đều khác một trời một vực.

Đúng như Alan suy đoán trước đó, vòng khảo hạch thứ hai của Ôn Toa Bối Lạc không phải thực chiến gì đó mà đánh ngất họ vứt vào trong ngục giam để khảo hạch về phản ứng và năng lực hành động của họ.

Trong cả quá trình này, ngay cả Trưởng giám ngục cũng bị che giấu, hung thủ tàn sát thị trấn nhỏ La Đa Tư đúng là có người này nhưng đã bị Ôn Toa Bối Lạc đánh tráo, còn về hung thủ thực sự đã bị giết chết.

Đề thi lần này, Ôn Toa Bối Lạc không nêu rõ, chỉ có nhân tài vượt ngục thành công mới có thể có được tư cách thăng cấp.

Hiển nhiên, trong cả quá trình, Nại Lệ là người đầu tiên mất đi tư cách, mới vào ngục ngày thứ hai, tâm lý của cô gái này đã gần như sụp đổ.

Vì vậy hiện tại mặc dù cũng ngồi ở bàn rượu nhưng chỉ im lặng không nói.

Một người khác mất đi tư cách là Bì Tư, thiếu niên này cuối cùng bị hai hộ vệ của Trưởng giám ngục đuổi theo đánh cho gần chết.

Nếu không phải phó quan của Ôn Toa Bối Lạc, một chàng trai anh tuấn tên là Mễ Luân đã ra tay cứu Bì Tư, e rằng Bì Tư thiếu gia đã tự nhiên tự lành chết đi trong ngục giam không có tiếng tăm gì của mặt đất.

Cuối cùng có được tư cách thăng cấp là Alan và Vi Bá.

Mặc dù cuộc chiến giữa Alan và Trưởng giám ngục bị Ôn Toa Bối Lạc cắt ngang, nhưng nđể mặc thủ đao đó của Alan chém xuống, dù Alan sau đó do đại thế nghịch xung mà trọng thương, Trưởng giám ngục chắc chắn sẽ bị mất mạng tại trận.

Ép thế mà kích, không phải thứ chênh lệch ba cấp Nguyên lực có thể lấp bù được.

Do đó, Ôn Toan Bối Lạc đương nhiên phán định Alan đạt tiêu chuẩn.

Còn về Vi Bá, anh ta không có gì nghi ngờ là người nhẹ nhàng nhất.

Trên thực tế, lúc đó anh ta hoàn toàn chưa dùng hết toàn sức, hơn nữa còn giả vờ ngất.

Khi Alan và Trưởng giám ngục quyết chiến, anh ta đã lén lút trốn ra khỏi ngục giam và gặp Ôn Toa Bối Lạc.

Mặc dù Vi Bá khéo léo, hơn nữa né chiến giả ngất, mà Ôn Toa Bối Lạc trong vòng thi này không phải thi thực lực chiến kỹ, anh ta dùng kế mà thắng, nữ nguyên soái cũng cho anh ta một tư cách vào vòng trong.

Bởi vậy tối nay, người vui nhất không ai khác chính là Vi Bá.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.