Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Ngục (1)

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Chương 164: Thiết Ngục (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trong lịch sử Liên bang từng mấy lần vây quét tộc ăn thịt, khiến tộc ăn thịt tử thương nghiêm trọng nhưng vẫn có một phần may mắn sống sót tháo chạy đến hoang mạc, vùng núi, thậm chí là những nơi không có hơi người ngoan cường sống tiếp.

Cách vài năm một lần lại nghe được tin tộc ăn thịt tập kích thị trấn nào đó nơi biên thùy, thế nhưng khi quân canh phòng khu vực đó đến nơi thì hung thủ thường đã mất tăm mất tích.

Giống như ngày đó tập kích trấn nhỏ Qua Bích nơi mẹ con Alan ở, sau khi đám ma quỷ kia cướp đoạt đủ tài nguyên, chờ quân đội đến chúng đã sớm chạy xa ngàn dặm.

Điều ở tộc ăn thịt khiến người ta căm ghét thù hận nhất chính là tập tục ăn thịt đồng loại của chúng.

Sau khi cướp bóc người thường, chúng sẽ coi họ như gia cầm mà nuôi, những người này đương nhiên trở thành mỹ thực trên bàn ăn của chúng.

Tuy số lượng của tộc ăn thịt đang không ngừng giảm xuống từng năm, đối với việc vây giết tấn công những ma quỷ này Liên bang vẫn luôn giữ thái độ kiên quyết.

Từ góc độ nào đó mà nói, tộc ăn thịt thậm chí còn khiến người ta đau đầu hơn chủng nguy hiểm cao cấp.

Sau khi rời khỏi văn phòng của viện trưởng An Đức Lỗ, Alan trầm mặc không nói gì.

Bất kể tộc ăn thịt kia có phải là lũ tập kích trấn Qua Bích năm đó hay không, Alan đã quyết định toàn lực đánh giết.

Có những thù hận không thể quên được, nó hằn sâu vào xương tủy, khắc ghi trong linh hồn, giống như trong tấm hình đen trắng cùng với ánh sáng lấp lánh trên chiếc nhẫn màu bạc dường như vẫn luôn thiêu đốt đôi mắt của Alan.

Trở lại lâu đài, Alan lần nữa tiến vào phòng trọng lực.

Nhưng lần này hắn chỉ dùng hai giờ liền đi ra, còn trên bản ghi chép sử dụng của phòng trọng lực hiển thị rõ Alan đã chỉnh trọng lực lên năm lần, đó là cực hạn mà hắn có thể đạt đến.

Năng lượng huấn luyện hai tiếng trong trạng thái cực hạn đã bằng với tiêu hao của một ngày, vì vậy cả buổi chiều hắn chỉ nằm trên giường ở phòng ngủ để thư giãn cơ bắp và thần kinh.

Tới thứ hai, Alan võ trang đầy đủ, Trầm Tịch Thủ Hộ, Trực Đao Ám Hủy và Ác Ma Lễ Tán cũng được hắn trang bị lên người.

Thậm chí một người không sở trường dùng súng như hắn còn lấy hai khẩu súng phiên bản cải tiến trong kho của gia tộc.

Khi đến Lê Minh Chi Nhận, một chiếc phi hạm loại nhỏ quân dụng đã sớm dừng trên bãi cỏ trước học viện.

Alan và ba học sinh khác chui vào cabin phi hạm, phi hạm ma năng liền trực tiếp đưa bọn hắn đến cảng khẩu quân dụng A Thụy Tư.

Trên bãi đáp số 5 của cảng A Thụy Tư, các học sinh từ trong phi hạm cỡ nhỏ bước ra đã nhìn thấy Ôn Toa Bối Lạc cùng một chiếc Mãnh Cầm Hộ Vệ đằng sau cô.

Mãnh Cầm Hộ Vệ là phi hạm ma năng cỡ trung dùng trong tinh cầu, bề ngoài của nó như một pháo đài có thể di động.

Đáy của phi hạm khi cập bến có thể khép lại cố định với mặt đất, còn thân hạm như thân pháo nghiêng về phía trước.

Tốc độ của Mãnh Cầm Hộ Vệ Hạm không bằng Diều Ưng Phi Hạm nhưng được trang bị các nền tảng vũ khí như boom canon, đạn đạo, súng laser ion.

Quan trọng hơn là khi Mãnh Cầm Hộ Vệ Hạm cập bến và cố định trên mặt đất, nó còn có món sát khí là pháo điện tử.

Vì vậy về tốc độ nó không bằng Diều Ưng Phi Hạm nhưng về hỏa lực thì hơn xa.

Ôn Toa Bối Lạc một thân quân trang, lộ rõ tư thế hiên ngang oai hùng.

Áo dài quân trang màu trắng khoác trên vai nhảy múa theo làn gió như áo choàng màu bạc.

Mũ màu trắng đội lệch, quân huy hình sói màu vàng trên mũ phản chiếu ánh mặt trời làm chói mắt các thiếu niên.

Động cơ của Mãnh Cầm Hộ Vệ nằm trong trạng thái chờ, đang phát ra tiếng nổ trầm thấp khiến Ôn Toa Bối Lạc không thể không lớn tiếng:

-Tất cả theo ta, xuất phát thôi!

Các thiếu niên vội vàng lên Hộ Vệ Hạm yên vị trong khoang, cài xong dây an toàn, thân hạm liền lắc nhẹ, cảnh vật hai bên cửa sổ bắt đầu chìm xuống, phi hạm đã khởi động.

Ôn Toa Bối Lạc vẫn đứng như không có chuyện gì, nhận một màn hình thông minh trong tay trợ thủ, cô dùng tay thao tác màn hình, đồng thời nói:

-Viện trưởng An Đức Lỗ chắc đã nói đề tài của lần khảo hạch này cho các ngươi rồi. Đúng vậy, chính là một trấn nhỏ tên Khố Lâm ở khu vực số bảy. Trấn này hiện giờ đã bị tộc ăn thịt chiếm giữ, theo tin tình báo, tộc ăn thịt định biến trấn này thành nơi ở của mình. Đây là chuyện rất hiếm gặp, thường thì mấy tên ghê tởm này thích trốn nơi sơn động hoặc sa mạc, việc nghênh ngang chiếm trấn để ở rất ít thấy.

Ôn Toa Bối Lạc giới thiệu với các thiếu niên mục đích chuyến đi này, bao gồm cả vị trí địa lý, diện tích của trấn nhỏ này, số lượng của tộc ăn thịt.

Cuối cùng là các thông tin chi tiết như số lượng quân đội và trang bị vũ khí được bố trí cho mỗi học sinh.

Các thiếu niên chăm chú lắng nghe nhưng Ôn Toa Bối Lạc cũng vừa nói vừa nhìn phía sau bọn họ.

Alan đang ghi nhớ những lời của nữ Nguyên soái không sót chữ nào, bỗng nhiên đám người Vi Bá ngồi bên cạnh ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.

Khi Alan còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì sau não chấn động mạnh, ý thức cũng dần chìm vào bóng tối.

Có chuyện gì vậy? Trước khi Alan hôn mê, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói này.

Trong bóng tối như mới chỉ trải qua mấy phút, lại như đã trôi qua cả thế kỷ, thời gian vào thời khắc này hoàn toàn vô nghĩa.

Khi Alan bắt đầu khôi phục tri giác, hắn giật mình thấy bản thân đang bị hai người kéo trên mặt đất.

Trước mắt vẫn tối đen nhưng không mất đi thị lực mà là bị thứ gì đó che đi đôi mắt.

Hắn muốn hét lại phát hiện miệng đã bị quấn băng dính, một chữ cũng không kêu được.

Toàn thân vẫn mềm nhũn, Nguyên lực như đã ngủ một thế kỷ đang dần tỉnh lại nhưng vẫn cần một khoảng thời gian mới lưu động tự nhiên được, hiển nhiên đối phương không chuẩn bị cho hắn cơ hội khôi phục Nguyên lực.

Alan nghe thấy tiếng kim loại ma sát như tiếng cánh cửa mở ra, sau đó hắn bị người ta vứt một cái, bay trên không trung rồi rơi xuống mặt đất.

Mặt đất lạnh như băng mang theo không khí mùi vị khác thường xộc vào lỗ mũi hắn.

Mãi một lúc sau, tay chân tê dại của hắn mới khôi phục tri giác.

Khẽ cử động thân thể, hắn biết bản thân không bị bất cứ trói buộc gì, bấy giờ Alan mới từ mặt đất ngồi dậy, tiếp theo vươn tay sờ đỉnh đầu, phía trên chụp một cái mũ giáp.

Hắn lấy nón xuống, trước mắt một mảnh ánh sáng mờ mịt.

Khi mắt thích ứng được với môi trường và nhìn được cảnh vật thì đã là chuyện của mười giây sau.

Alan nhìn thấy mũ giáp trên tay, mặt nạ bảo hộ bị bôi đen, thảo nào ở trong không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Lại xé băng dính ngoài miệng, Alan hoạt động tay chân rồi đứng lên.

Trước tiên hắn nhìn bản thân, Trầm Tịch Thủ Hộ vốn mặc trên người đã bị người ta lấy xuống, đổi thành bộ quần áo tù nhân hai sọc đen trắng, cổ áo thậm chí còn có chút vết máu, trên người cũng mang theo chút hôi chua.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.