Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua Dây Buộc Mình (1)

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Chương 157: Mua Dây Buộc Mình (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Tuổi trẻ dễ ồn ào, lập tức mọi người xúm lại đùa giỡn, mấy nam sinh đang theo đuổi cô ấy tỏa ra địch ý với Alan.

- Hôn đi!

- Hôn đi~

Dưới sự cổ động của đám bạn, Kỳ Kỳ nhắm mắt lại, dáng vẻ sẵn sàng chờ được hôn.

Alan đang không biết làm thế nào với việc này thì bỗng nhiên có một thân ảnh như gió xông tới ghế dài của bọn họ, ra sức hôn vào đôi môi căng mọng của Kỳ Kỳ dẫn tới tiếng kêu sợ hãi của đám thiếu niên.

Kỳ Kỳ vẫn tưởng là Alan hôn mình, cảm thấy ngọt ngào lại nghe thấy mọi người kêu không đúng lắm thì mở mắt ra, cô đã thấy khuôn mặt không có ý tốt của A Đại Nhi nở nụ cười đểu.

Lập tức cô ta hiểu ra cái gì, che miệng khẽ kêu một tiếng.

- Môi của tiểu mỹ nhân hôn quả nhiên không tệ.

A Đại Nhi cười ha hả, đặt mông kế bên Alan.

Nam sinh Luy Đắc ngồi cạnh Alan kích động lùi ra, tránh chạm vào mông của A Đại Nhi.

- Sao em lại tới đây?

Alan nhìn tiểu yêu tinh này, đêm nay A Đại Nhi phá lệ mặc trang phục nữ, vô cùng diễm lệ.

Cô vừa tới đây, Kỳ Kỳ vốn có vài phần sắc đẹp lập tức bị lu mờ.

Hai người giống như trăng sáng và đom đóm lập lòe, hoàn toàn không cân xứng khi so sánh.

Hơn nữa, tính nết phong lưu phóng khoáng của A Đại Nhi làm tăng thêm không ít sức hấp dẫn cho cô ấy.

Trong những cô gái mà Alan từng gặp cũng chỉ có Lộ Thiến là có thể hơn được cô ấy.

Đương nhiên, Ôn Toa Bối lạc cũng có thể nhưng khoảng cách giữa bọn họ và Tham Lang nguyên soái quá xa, căn bản không thể lấy ra so sánh được.

A Đại Nhi vừa đến, tiêu điểm của toàn quán bar liền thuộc về tiểu yêu tinh này.

Đặc biệt là nhìn thấy sự thân thiết giữa cô ấy và Alan càng làm cho mấy nam sinh có ý với Kỳ Kỳ hận tới mức ngứa răng.

Nhưng khó chịu nhất vẫn là Kỳ Kỳ.

Vốn cô ấy mới là nhân vật chính của hôm nay, nhưng hiện tại, yêu tinh của Ma Sâm gia đã giọng khách át giọng chủ, cô ấy lại không làm gì được.

- Vốn tính tới học viện tìm anh, nghe nói anh đang ở Mộ Sắc nên mới tới. Nhìn xem, em tới kịp lúc đấy chứ. Bằng không, anh đã ăn cô gái kia rồi.

A Đại Nhi dùng ngữ khí nghiêm túc nói, hoàn toàn không thèm nghĩ vừa rồi là ai chiếm được lợi lớn.

Danh tiếng cũng cần phải tích lũy mà thành đó!

….

-Có việc nói mau.

Alan ngồi dịch sang bên, nếu không cả người A Đại Nhi sẽ sát vào người hắn.

A Đại Nhi liếc mắt:

-Câu sau có phải là có rắm mau thả?

Alan nhìn cô:

-Hình như em không biết cái gì gọi là thục nữ.

-Nói nhảm, anh thấy em thục nữ bao giờ chưa?

Alan nhớ lại hôm săn bắt Hắc Quả Phụ, A Đại Nhi chỉ một phát súng đã hạ gục một thành viên của đối phương, tư thái bá đạo tuyệt luân đó không hề dính dáng một chút gì đến thục nữ.

Alan lập tức hiểu ý bật cười, A Đại Nhi cũng cười, hai mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, y chang một con tiểu hồ ly.

-Thật ra em muốn nhờ anh giúp một chuyện.

-Chỉ cần không phải bảo anh giúp cô tán gái, chuyện gì cũng dễ nói.

Câu nói của Alan hàm chứa ý gì đó.

Trên mặt Kỳ Kỳ lập tức đỏ ửng lên nhìn A Đại Nhi.

A Đại Nhi bất mãn nói:

-Đừng nói em như kiểu nam nữ đều ăn như vậy, tiểu thư đây là người có nguyên tắc.

-Biết rồi.

Alan nhún vai.

A Đại Nhi hừ mũi:

-Tối mai em phải đi tham gia một yến hội, không từ chối được. Vì vậy em phải tìm bạn nam đi cùng, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn có anh.

-Có thể không đi không.

Alan chau mày, nếu như vậy thì hắn lại phải xin nghỉ một buổi tối với Hưu Đốn.

Thời gian bây giờ đối với hắn không hề dư dả, huống hồ so với việc tham gia dạ tiệc tối mai, hắn thích được đắm mình ở trong căn phòng đó của Hưu Đốn hơn, để nghe lão sâu rượu giảng giải những kiến thức về Ma Phương Tự Liệt đó.

Alan phát hiện ra, sức hấp dẫn của Ma Phương Tự Liệt đối với hắn ngày càng lớn.

Nếu nói ban đầu học tập tri thức về phương diện này,có ý nghĩ về cộng điểm trong khảo hạch gia tộc cho mình.

Vậy thì hiện tại, hắn đã thực sự yêu thích môn học kết hợp giữa khoa học và nghệ thuật này rồi.

Hắn rất hưởng thụ cái quá trình tìm tòi đó, mỗi khi giải quyết một nan đề về mặt kỹ thuật đều mang lại cho Alan cảm giác thành công và mới mẻ không gì sánh được.

Thời gian là có hạn mà đại dương kiến thức lại là vô hạn.

Hắn đã lãng phí một buổi tối lại lãng phí thêm một buổi nữa thực sự khiến hắn đau lòng.

Huống hồ, hoạt động xã giao đối với hắn của hiện tại mà nói, vẫn chưa phải quan trọng lắm, chí ít thì chưa từng quan trọng bằng việc tìm tòi mày mò về kiến thức.

-Em mặc kệ, dù sao Em cũng chỉ có một lựa chọn là anh.

A Đại Nhi dùng thủ đoạn ăn vạ:

-Có người trước đó còn cố tình nói hào phóng như vậy, có tâm sự gì có thể tìm anh giãy bày, chúng ta là bạn bè gì đấy. Mà em còn mới giúp người ta một chuyện lớn, lần này hay thật, người ta ngay cả tâm ý hồi báo lại đôi chút cũng không có. Anh nói xem, trên đời này còn có bạn bè chân chính không chứ?

-Được rồi được rồi.

Alan đau đầu nói, hắn thực sự không tiêu nổi thế công đáng thương của A Đại Nhi, chỉ có thể đồng ý.

A Đại Nhi lập tức như biến thành người khác, nhảy cẫng lên:

-Tối mai tám giờ, em đến học viện tìm anh, không gặp không về.

Nói xong chuồn lẹ không cho Alan có cơ hội hối hận, nháy mắt đã biến mất khỏi hành lang bên ngoài dãy ghế, để lại Alan ở đó lắc đầu liên tục cùng với một đám thiếu niên mắt to nhìn mắt nhỏ.

Ngày hôm sau, Alan thấy A Đại Nhi đích thân đưa đến một bộ lễ phục là biết ngay yến hội tối nay không đơn giản.

Lễ phục gần như là được làm theo số đo của hắn, mặc dù kiểu dáng rất đại chúng nhưng gia công và chất liệu dùng đến mới là giá trí sở tại của bộ lễ phục này.

Alan mặc lễ phục lên người, nhìn hình ảnh mình trong gương, đường thu eo khiến hắn giữ thẳng sóng lưng, cả người như cao thêm hai phân, tinh thần phấn chấn.

Đến tám giờ tối, xa bay mang phù hiệu nhà Văn Sâm đúng giờ dừng lại ở bãi đậu xe học viện.

Alan chui vào xe liền nhìn thấy A Đại Nhi trang điểm lộng lẫy.

Hắn không khỏi sửng sốt, đã nhìn quen dáng vẻ A Đại Nhi nữ cải nam trang, hiện tại khôi phục thân phận con gái, đúng thật là có chút không quen.

A Đại Nhi trực tiếp kéo hắn vào:

-Đừng nói cái gì cả, dạ tiệc tối nay không phải em muốn. Chỉ là ông sống chết không chịu cho em chối từ mà phải mặc thành như thế này.

Alan ngửa tay:

-Em mặc thế này cũng không tệ mà, khá là đẹp.

-Thật không?

A Đại Nhi tươi cười.

Alan ra sức gật đầu.

A Đại Nhi không biết nhớ đến cái gì, hơi nghiêng mặt ra bên nói:

-Đẹp cũng có tác dụng gì chứ, em còn lâu mới làm bình hoa trang trí!

Nghe thấy câu nói bướng bỉnh này của cô, Alan dường như hiểu được đôi chút, vì sao bình thường cô gái này lại luôn mặc đồ nam.

Xe bay cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn của Babylon.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.