Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tri Kỷ

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Chương 126: Tri Kỷ

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Vũ khí có năng lực riêng ở thời đại này cũng không phải hiếm nhưng chỉ giới hạn ở các loại vũ khí ma năng, như thanh Cuồng Đồ Alan từng dùng hoặc Ám Huỷ hiện tại, sau khi đưa Nguyên lực vào kích hoạt Ma Phương Tự Liệt, từ đó khiến võ bị xuất hiện năng lực mang một tính chất nào đó.

Ác Ma Lễ Tán tuyệt đối không phải vũ khí ma năng gì, ngày ở trấn Tang Đạt, Alan rảnh rỗi không có gì làm đã từng kiểm tra cây dao găm này.

Nó không hề giống vũ khí ma năng, có cấu kiện có thể tháo lắp, tự nhiên là sẽ không có Ma Phương Tự Liệt.

Quan trọng hơn là cây dao găm này liền thành một khối, sống dao, chuôi dao, thậm chí là viên bảo thạch ác ma ở cuối thanh dao, Alan không hề tìm ra một khe nối nào, điều này khiến cho thiếu niên không thể tưởng tượng được là nó được đúc tạo như thế nào.

Lại nói về mặt năng lực, lúc ấy Alan liều mạng cùng sát thủ, tinh thần và thể xác đều tập trung chiến đấu.

Bởi vậy rất nhiều tiểu tiết đều tạm thời lờ đi, cho đến khi sát thủ dùng tay bắt lấy Ác Ma Lễ Tán, Alan rõ ràng cảm giác được, khí huyết và Nguyên lực của gã sát thủ bị dao găm hấp thu thông qua một phương thức không rõ nào đó, dẫn một tia Nguyên lực sinh mệnh tinh thuần tiến vào cơ thể hắn.

Đó là một loại lực lượng không có bất kỳ thuộc tính nào, vô hạn tiếp cận với căn nguyên sinh mạng.

Nó tràn đầy sinh cơ, vừa tiến vào cơ thể Alan liền xoa dịu một phần thương thế của hắn.

Loại cảm giác này tựa như Alan trực tiếp dùng thanh dao găm hấp thu lấy lực sinh mệnh của đối phương, tràn đầy mùi vị tà dị.

Dao găm đầy bí ẩn, vậy thân phận người đàn ông tặng Ác Ma Lễ Tán cho mẹ càng là một câu đố cực lớn.

Ông ta rốt cuộc là ai?

Ác Ma Lễ Tán là vật vốn dĩ của ông ta hay ông ta có được từ nơi nào?

Một loạt vấn đề liên tiếp gần như khiến cho đầu óc tiểu Alan bị chèn ép, một cảm giác mỏi mệt ập đến, hắn ngáp một cái, cuối cùng thiếp đi.

Alan ngủ rất sâu, ngoài cửa sổ, màn đêm âm thầm buông xuống, thiếu niên vẫn không hề có chút cảm giác nào.

Trong phòng bệnh, ánh đèn dịu dàng được thắp lên, Ác Ma Lễ Tán yên tĩnh nằm trên cái bàn bên cạnh, cảnh tượng bên trong căn phòng như dừng lại tại cùng một thời điểm, thời gian cứ như không hề trôi đi, mọi thứ không có một chút thay đổi nào.

Cho đến khi viên bảo thạch ở đoạn cuối dao găm bỗng loé lên một hào quang màu đỏ nhạt, cũng ngay lúc này, cửa phòng lặng yên mở ra.

Hoắc Ân bước vào, bước chân lão không một tiếng động.

Mang mũ mềm và quải trượng nhẹ nhàng để sang một bên, lão ngồi trước giường của Alan, nhìn vào một bên mặt của đứa trẻ đang say ngủ trên giường.

Hình dáng mặt bên ấy, khiến cho Hoắc Ân như thấy được cô con gái Lan Ny của mình, vì thế trong lòng chợt không lý do gì mà khẽ đau xót.

Tộc trưởng của gia tộc Bối Tư Kha Đức chỉ ngồi an tĩnh như vậy, cũng không đánh thức Alan.

Alan đột nhiên tỉnh dậy, đợi hắn trở mình ngồi dậy, Hoắc Ân đã rời đi từ sớm.

Ở trên cái bàn cạnh giường có đặt một ly thuỷ tinh, trong ly đổ đầy nước ấm, hơi nóng bốc lên nhàn nhạt, nhìn thấy cái ly, Alan dường như hiểu được chuyện gì.

Trong thời gian nằm viện, người tới thăm Alan không ít.

A Đại Nhi và Lôi Kiệt Tư căn bản là khách quen, A Đại Nhi lúc nào cũng không quên nhắc nhở Alan một pháo của cô nàng bắn kịp lúc thế nào, gã sát thủ khi chết thảm thế nào, cuối cùng sẽ dùng ánh mắt chớp chớp nhìn vào Alan, sau đó chỉ vào một số mặt hàng nào đó trên tạp chí điện tử thời thượng, chứng tỏ mình yêu thích chúng bao nhiêu.

Cho nên đến nay, hoá đơn điện tử của Alan lại nhiều thêm mấy món đồ linh tinh của A Đại Nhi, về phần Lôi Kiệt Tư, cậu ta ngược lại rất quan tâm sức khoẻ của Alan, chỉ là sau khi hỏi han xong, khó tránh khỏi nói thêm mấy câu đại loại như “Thật muốn cùng ngươi lại đánh một trận” khiến cho Alan không khỏi suy đoán hàm nghĩa chân chính đằng sau sự hỏi han và quan tâm ấy.

Trong gia tộc còn có một số người khác đến thăm Alan, số lần đến của Khoa Đa Phu cũng không ít.

Hơn nữa mỗi lần tới, Alan đều để ý thấy mấy cô gái y mang theo đều khác nhau.

Khoa Đa Phu cũng quan tâm sức khoẻ của Alan, chỉ hơi khác với Lôi Kiệt Tư ở chỗ, y luôn bảo rằng:

-Huynh đệ, nhanh khoẻ nào, bộ dáng này của cậu, thật không tiện quen bạn gái à nha.

Đội trưởng hộ vệ Ba Ni cũng đến qua một lần, đó là một lần gặp mặt mang theo không khí ngưng trọng.

Ngày đó, Alan nhận được hai cái bài vị từ Ba Ni, trên đó theo thứ tự là cái tên A Nặc và Địch Mạn.

Ngày tập kích ấy, A Nặc tử vong tại chỗ, Địch Mạn trúng đạn ở ngực, tuy chưa chết ngay nhưng cũng không chống đỡ kịp đến lúc đưa đến bệnh viện, đã chết ở trên đường.

Ba Ni nói với hắn, bên gia tộc đã gửi về gia đình hai người mất một số tiền tử tuất.

Nhưng với hắn, việc mang hai cái bài vị này gửi trả về gia đình mới là việc chân chính khiến hẳn khổ sở.

Ba Ni đi rồi, suốt buổi chiều Alan cũng không nói được câu nào.

Trở lại lâu đài Ô Gia Lặc đã là một tháng sau vụ tập kích.

-Thiếu gia, đồ của cậu tôi để ở đây.

Quản gia Hải Tân sai mấy người hầu nam đem quần áo và rương võ bị đặt ngay ngắn ở phòng khách rồi nói:

-Lão gia bảo tôi chuyển lời với cậu, trong tuần này hãy nghỉ ngơi thật tốt. Tuần sau, cậu sẽ nhận được giấy báo của Lê Minh Chi Nhận, lão gia đã xử lý xong thủ tục nhập học của cậu.

-Tôi biết rồi, cảm ơn ông, Hải Tân tiên sinh.

Alan gật đầu.

-Vậy nếu không còn việc gì, tôi xin lui xuống trước.

-Xin chờ một chút.

Alan gọi ông lại:

-Có thể gọi Ba Ni đến giúp tôi được không?

Hải Tân nhìn hắn, gật đầu nói:

-Mười phút sau, cậu có thể gặp anh ta tại khu huấn luyện.

Đợi đến khi Alan đến khu huấn luyện của gia tộc vẫn chưa thấy Ba Ni, ngược lại là đụng phải Lôi Kiệt Tư.

Lôi Kiệt Tư vừa thấy hắn liền vui mừng kêu lên, chạy qua kéo tay hắn nói:

-Đi, Alan, chúng ta đánh một trận đi, thử xem ngươi nằm viện cả tháng thân thể có nằm đến gỉ sét luôn không.

-Ngày khác đi.

Alan kéo hắn lại:

-Ta đến để tìm Ba Ni.

Lôi Kiệt thấy thế, chỉ đành thả tay ra, nói:

-Vậy ta đành tự tập luyện vậy.

Rời đi được hai bước lại quay đầu bảo:

-Alan, bọn họ là võ sĩ của gia tộc. Thời khắc mỗi một võ sĩ gia nhập gia tộc, đều đã sẵn sàng hy sinh vì gia tộc. Tương ứng, gia tộc sẽ cung cấp cho bọn họ con đường tấn cấp, giúp người nhà của họ có một cuộc sống tốt hơn. Nếu bọn họ chết trận, gia tộc sẽ có trợ cấp tử tuất và chăm sóc cho gia đình họ một cách thích đáng. Cho nên, cậu không cần quá để ý.

Nói xong điều này, Lôi Kiệt Tư mới trực tiếp rời đi.

Alan vì vậy mà cười khổ, sao hắn lại không biết những việc này nhưng đối với Lôi Kiệt Tư, An Nặc và Địch Mạn chỉ là võ sĩ gia tộc, ở thời điểm cần thiết, hy sinh vì chủ nhân là một chuyện đương nhiên, còn với hắn, hắn cuối cùng cũng không phải là người sinh ra từ gia tộc cổ xưa này, không có cách nào có suy nghĩ như Lôi Kiệt Tư được.

Với Alan, đó là một sát cục nhằm vào hắn.

An Nặc và Địch Mạn chính là người vô tội bị liên luỵ vào, cái chết của bọn họ chỉ vì đồng hành cùng mình.

Cho nên với Alan mà, hắn cảm thấy bản thân là người đã gián tiếp hại chết hai chiến sĩ nọ.

-Lôi Kiệt Tư thiếu gia nói đúng.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.