Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số hiệu 007

Phiên bản Dịch · 1641 chữ

Hôm sau, thời tiết âm ‌trầm.

Bầu trời hạ xuống mưa bụi, một thiếu nữ mặc một bộ áo khoác màu đen đi trên đường.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời tối tăm mờ mịt, sau đó vô ý thức xiết chặt cổ ‌họng.

"A, a, a ~ ' ‌

"Vẫn là, không được..."

Nữ tử liên tiếp kêu ba cái âm tiết, âm thanh nàng cực kì khàn khàn, ba cái âm tiết nghe cũng không khác nhau quá nhiều.

Nàng dọc đường về đến nhà đẩy cửa ra, trong phòng bày ‌đầy nhạc cụ, như dương cầm, ghita, đàn violon.

Mà trong một ngóc ngách còn chất đống đủ loại đĩa CD, trên tường dán đủ loại áp phích ca sĩ.

Thiếu nữ cởi áo khoác đi đến trước máy vi tính thử hát lên một ca khúc.

Nhưng mà giọng nói nàng khàn khàn, âm xướng mười phần khó nghe.

Thiếu nữ là ca sĩ đang nổi tiếng trên internet hiện nay, nghệ danh gọi hi.

Giọng nói nàng ưu mỹ biến ảo, mười phần đặc biệt, mặc kệ hát cái gì đều có một loại ý vị mà người khác hát không ra.

Thế nhưng cho đến hai tháng trước, cổ họng thiếu nữ đột nhiên khựng lại.

Bình thường nàng phi thường chú ý bảo vệ cổ họng của mình, đã không dám ăn dầu muối quá nặng hoặc các loại thức ăn kích thích như cay, cũng không hút thuốc lá hoặc đi vào chốn sương khói.

Mới hai tháng trước, cổ họng của nàng không có vấn đề gì, vậy mà đến một ngày hai tháng trước đó, nàng đổ cơn bệnh nặng, không chỉ liên tục phát sốt cao vài ngày, cổ họng còn khô như muốn bốc khói.

Sau khi thiếu nữ mới khỏi bệnh nặng, nàng được mời tham gia một vòng tiết mục trên tivi.

Trong lúc đó nàng còn chưa xảy ra khác thường, nhưng khi nàng lên đài biểu diễn nàng lại trực tiếp mất đi giọng nói.

Cổ họng đặc biệt khàn khàn, khiến thiếu nữ ý thức được thời gian hết thảy đã muộn.

Nàng nhắm mắt lại kiên trì hát xong bài hát kia, lúc đó rất nhiều người vì nàng mà đến, fan hâm mộ ở hiện trường lại càng thất thần.

"Đây chính là... cuống họng được thiên sứ hôn ‌qua sao?"

"Cái này rõ ràng là cổ họng bị cưa điện kéo qua đi?"

Sau hôm đó, thiếu nữ một đêm ngã xuống thần đàn.

Mặc kệ về sau nàng giải thích thế nào, chính mình bởi vì nguyên nhân cảm mạo nóng sốt mà dẫn đến, nhưng không người để ý.

Bọn hắn chỉ để ý, thiếu nữ còn có thể giống như trước kia không, hiện ra giọng hát tuyệt mỹ.

Thiếu nữ mười phần gấp gáp, nhưng mà lão thiên gia giống như nói đùa với nàng, cổ họng của nàng vẫn luôn không thể khôi phục.

Một mực qua một tháng, thiếu nữ cũng chịu không được áp lực của dư luận cùng người quản lý bên kia tham gia một hồi buổi hòa nhạc.

Bởi vì biết rõ giọng nói còn chưa khôi phục, vì lẽ đó lần này thiếu nữ tính toán giả hát.

Chuyện này đã cùng người đại diện kia nói tốt, trước vượt qua sóng gió lần dư luận này lại nghĩ sau.

Mà giả hát lần này không có gì bất ngờ xảy ra là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nàng vậy mà ngay tại trận bị người vạch trần là hát giả!

Việc đã đến nước này, thiếu nữ cũng là đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cứng ngắc tự mình hát.

Sau đó, cái tên hi này sẽ triệt để vụn nát.

Lần giả hát này để đám fan hâm mộ ban đầu vốn còn ủng hộ thiếu nữ cũng phải rung chuyển.

Có thể nói, từ một khắc nàng mất đi giọng nói này bắt đầu nàng đã mất đi hết thảy.

Bởi vì tất cả thứ nàng nắm giữ đều xây dựng bởi giọng nói của nàng.

Về sau, thiếu nữ không xuất hiện trong tầm mắt đại chúng nữa, nàng rất nhanh đã bị lãng quên.

Ký ức Internet thật ngắn ngủi, sự vật mới mẻ không ngừng cọ rửa tầm mắt của mọi người, không có ai sẽ một mực để ý một ca sĩ lừa gạt người hâm mộ.

Cho tới bây giờ, thiếu nữ vẫn không phát ra được thanh âm lúc trước.

Thiếu nữ đeo tai nghe lên nghe thử âm xướng chiếu lại vừa rồi.

Vẫn cứ khó lọt vào tai như vậy.

Một giọt lệ lăn nhanh xuống trên mặt thiếu nữ, nàng cuộn mình ôm lấy đầu gối thấp giọng gào khóc.

Nhưng mà cho dù là tiếng khóc, cũng là khàn khàn như thế.

. . .

Không lâu sau, thiếu nữ lau khô nước mắt đi đến ban công. ‌

Chỗ này là tầng tám.

Thiếu nữ ngơ ngác đi đến ban công một bên, sau đó nhắm mắt lại nhảy xuống.

Tốc độ rơi xuống rất nhanh, không có gọi là cưỡi ngựa xem hoa.

Thiếu nữ vèo một cái liền rơi xuống tầng dưới cùng.

Nhưng mà cảm giác đau đớn trong tưởng tượng cũng không có truyền đến. ‌

Thiếu nữ mở to mắt, liền thấy một vị nam nhân đeo lấy mặt nạ màu trắng dựng ngược trước mặt nàng.

Không, dựng ngược không phải nam nhân, người dựng ngược là thiếu nữ.

Nam nhân một tay tóm lấy mắt cá chân của thiếu nữ, một tay đút trong túi.

Lúc này, thiếu nữ đầu cách mặt đất chỉ chưa đến một cm, tóc của nàng thậm chí đã rủ xuống mặt đất.

Ai?

Thiếu nữ nháy nháy mắt, nam nhân đeo mặt nạ ăn mặc tây trang trước mắt lại đột nhiên buông lỏng tay ra.

Cục!

Đầu thiếu nữ địa chớp mắt nện xuống đất.

Nghe tiếng giòn vang kia liền biết rõ, là đầu khoẻ.

Thiếu nữ đứng dậy hai tay ôm đầu, "Đau đau đau. . . Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Nghe được thiếu nữ nói, nam nhân không hiểu nghiêng đầu sang.

"Ngươi đang làm ‌cái gì?"

"Ngươi không nhìn ra được sao, ta đương nhiên đang tự sát đấy!"

Thiếu nữ ôm đầu vẻ mặt khóc không ra ‌ nước mắt.

"Ta còn tưởng rằng đây là một loại hành vi nghệ thuật đâu."

Trần Diệp nói, cầm ra một tấm vải trắng xoa xoa tay, sau đó quay đầu lại cầm từ trong túi ra một bình dược tề đỏ thẫm như máu.

"Đã muốn tự sát, không bằng trước khi chết hiệp trợ một lần nghiên cứu của ta đi, cũng cho chết có giá trị một chút."

Thiếu nữ một mặt không hiểu nhìn Trần Diệp, "Cái nghiên cứu gì?"

"Nghiên cứu liên quan đến... phương diện sinh mệnh."

Trần Diệp nói, trực tiếp đem thuốc thử số một hấp huyết quỷ giao vào tay thiếu nữ.

"Uống nó."

"Cái này là cái gì?"

"Ngươi ngược lại cũng phải chết, nghĩ nó nhiều làm gì?"

"Vậy ta chí ít muốn chết rõ ràng." Thiếu nữ nói.

Trần Diệp mặt không biểu tình, "Cái này là độc dược."

Độc dược...

Thiếu nữ nhìn lấy dịch thể trong tay trầm tư một lát.

"Có đau không?"

"Ngươi còn muốn chết hay không?"

Trần Diệp hai tay đút túi, mặc dù nói, đi dạo một vòng ngẫu nhiên kiếm được một vật thí nghiệm có giá trị khiến người cao hứng, nhưng mà hắn không yêu thích cục cưng tò mò.

Đối mặt Trần Diệp thúc giục, thiếu nữ hít sâu một hơi, cuối cùng ngửa đầu nuốt xuống dược tề.

Ừng ực.

Dược tề vào miệng rất tanh, giống như máu.

Mà sau khi dược tề xuyên qua yết hầu, thân thể thiếu nữ bắt đầu kịch liệt co quắp.

"Ách ách a..."

Dược hiệu bắt đầu phát tác sao, vậy mà nhanh như vậy?

Thiếu nữ thống khổ co quắp ở trên mặt đất, các chỗ trên thân không ngừng truyền đến đau nhức kịch liệt, thật giống cơ thịt toàn thân đều bị người xé rách ra.

Nhìn xem thiếu nữ thống khổ, Trần Diệp ở một bên bắt đầu ghi chép.

Vật liệu chủ yếu của thuốc thử hấp huyết quỷ số một là, máu nhân loại + dơi + cá cóc + huyết dịch Thâm Tiềm Giả đời thứ hai.

Cùng thuốc thử số hai chỉ khác một vật liệu.

Thuốc thử hấp huyết quỷ số hai không có máu người, vật liệu máu người bị thay thế thành đỉa.

Hai loại vật liệu đều liên quan đến khái niệm máu, Trần Diệp muốn thử một tài liệu nhỏ bé biến hóa sẽ dẫn đến chỉnh thể hiệu quả dược tề phát sinh biến hóa như thế nào.

Rất nhanh, trên thân thiếu nữ mọc ra vảy cá, hai lỗ tai cũng mọc ra vây cá, tóc dài biến thành màu xanh sẫm.

Còn không đợi Trần Diệp phản ứng, chân thiếu nữ đột nhiên rụt lại một hồi, cũng tụ hợp cùng nhau hình thành một đuôi cá.

Cái này là... Mỹ nhân ngư?

Không phải!

Đây là dược tề hấp huyết quỷ mà!

Ngươi cho ta ra cả một mỹ nhân ngư là náo ra cái nào, cái hiệu quả này thật không phải sai lầm một hai điểm đi!

Ai, lần này phiền phức rồi!

Làm không tốt dược tề hấp huyết quỷ muốn đổ đi làm lại.

Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng mà Trần Diệp vẫn đem thiếu nữ trước mắt ghi chép vào hồ sơ trong điện thoại di động.

Số hiệu 007: Siren (Hải Yêu)

...

Bạn đang đọc Ta Sáng Tạo Danh Sách Quái Vật (Dịch) của Thế Nhân Thiên Vạn Tái Nan Ngộ Ngã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0Five
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.