Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Sơn trà nhà cô bán bao nhiêu?

Tiểu thuyết gốc · 4557 chữ

Chiều tà, mặt trời đã chuyển qua sườn tây của núi Lạc Viên, những tia sáng cuối cùng cũng ngả sang màu tịch lam xuyên qua mặt nước trong veo rọi xuống đáy sông thăm thẳm phía dưới.

Dương Vân ngồi trên thuyền, mắt chăm chú vào bàn cờ nhưng tay lại quơ quàng lung tung như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhánh cỏ tươi non mơn mởn bị hắn ngậm trong miệng từ trưa đến giờ cũng đã mềm ẻo dập nát để lại trong khoang miệng một vị đăng đắng.

Hai ngón tay kẹp lấy quân cờ nhấc lên khỏi hộp đựng, Dương Vân đoán thời gian cũng không còn nhiều nên quyết tâm đi một nước cuối để kết thúc ván đầu dài đằng đẵng này.

“A…” Dương Vân đặt quân cờ xuống ngửa đầu nhìn cánh chim bay về trong núi Lạc Viên thở dài, hắn giơ bàn tay lên trời rồi làm động tác nắm lại như thể muốn thu đi toàn bộ sắc trời đẹp đẽ phía trên đỉnh đầu vào lòng tay. Sau đó lại thất thần phát hiện ra bầu trời thật sự cách rất xa, nó có thể bao trọn ấy hắn nhưng hắn chẳng bao giờ có thể chạm tới.

Đôi khi hắn cảm giác bản thân còn thua kém hơn đàn chim đang mỏi cánh chao lượn trong ráng chiều hay không. Ít ra trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, bọn chúng vẫn có khoảnh khắc chạm tới vào đám mây tím hồng, còn hắn chỉ có thể đứng ở mắt đất này ngửa cổ ngắm nhìn.

Dương Vân giật mình hoảng hốt, hắn phát hiện ra bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào trong thế gian này.

“Người lại nhường ta đấy à.” Một giọng rít lên thoát ra khỏi kẽ răng của thiếu niên ngồi đối diện kéo Dương Vân trở về thực tại trên con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên sông.

“Sao cơ?” Dương Vân không ngờ tới Tuyên Thành Phong nói như vậy, thấy sắc mặt của y tối sầm hai mắt đỏ lên thì hắn mới luống cuống nhìn lại vào bàn cờ.

Trong một ván đấu, mỗi người đều có cách nhìn mỗi quân cờ khác nhau. Đối với Dương Vân, quân đen khi nãy của mình là tốt thí cho bước tiếp theo diệt gọn đám quân trắng đang chiếm thế thượng phong ở góc trái cuối bàn cờ. Còn đối với Tuyên Thành Phong đây chẳng khác nào là bước đi tự tìm chết.

Tới lúc này, bọn họ đã đánh tổng cộng năm ván đang phân thắng thua ván thứ tư, Dương Vân đã thắng liên tục ba ván đầu nên thực lực của hắn như thế nào Tuyên Thành Phong không thể không ngờ ngợ nhận ra. Mặc dù không còn phong cách sát phạt diệt giặc như cỏ ở ba ván đầu, nhưng thong thả từ tốn của Dương Vân ở ván thứ tư lại khiến cho Tuyên Thành Phong cảm thấy vô cùng áp lực.

Từ lúc gặp Dương Vân, trong lòng Tuyên Thành Phong đã xuất hiện một mối gút mắc, hắn phát hiện ra bản thân không hề tài giỏi như những gì người xung quanh ca tụng. Hắn có thể giỏi văn giỏi võ nhưng lại chẳng đáng để được xưng là văn thao võ lược xuất chúng nhất thiên hạ.

Trời đất này rộng lớn, con dân dưới chân thiên tử có đến vài trăm vạn người, chỉ mới nắm một tên cử nhân mới từ thi Đình bước ra đã có thể đánh cho y khí thế suy kiệt thì huống hai trăm chín chín con người còn lại. Cho dù họ có thể không giỏi cờ vây nhưng ít ra trong một vài lĩnh vực sẽ vượt trội hơn y.

Giả như tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt Văn Kiệt kia, từ lúc Dương Vân ném cho cây hắn một bút thì gần như nhập tâm phác họa đến mất quên cả mọi chuyện xung quanh. Dùng mặt bàn gỗ làm giấy, dùng nước thay mực vẽ ra một bức tranh hoàn thiện trước khi nước khô lại cũng là một cái tài ít ai khó được. Phác họa cảnh này xong lại tới cảnh khác, từ lúc bắt đầu đã chưa từng có một khắc nghỉ tay, cứ như thể mỗi cảnh vật cho dù nhỏ đến mấy nhưng một khi lọt vào mắt cũng đều tạo cho hắn xúc cảm họa tranh.

Càng đánh Tuyên Thành Phong càng nhận ra sự tán thưởng ca tụng của những người xung quanh đã làm cho y sinh ra cảm giác tự ảo tưởng năng lực của mình hay do vị trí dưới một người trên vạn người khiến cho tất cả sợ hãi không dám dùng hết sức mà đấu. Văn nhân sĩ phu trong kinh thành nhiều năm quen nhìn mặt thiên tử mà sống, khí khái cương trực ngày trẻ đều bị hoàng quyền bào mòn. Chỉ những thư sinh quê mùa chưa trải qua sóng gió triều chính mới có lá gan nói cho y biết bản thân mình tầm thường đến thế nào.

Hóa ra ý của hoàng huynh là vậy, thiên hạ rộng lớn chỉ có con người là nhỏ bé.

Dương Vân quan sát sắc mặt biến hóa liên tục của Tuyên Thành Phong lại liên hệ với nước cờ khi nãy của mình mới chợt hiểu ra vấn đề. Hắn gác tay chống má bốc lấy một quân cờ trắng đang làm tù binh ngắm nghía rồi đặt chồng nó lên một quân cờ trắng khác. Hắn nhìn thằng vào mắt Tuyênn Thành Phong nói.

“Công Đạt nói ta nhường nhưng huynh dám ván này mình thắng chứ?”

Tuyên Thành Phong siết tay nắm lấy mấy quân cờ trắng ở trong hộp, đúng là y đã phục tài Dương Vân nhưng cái bộ dạng tự phụ của hắn làm cho y muốn chém cho một đao.

“Nước cờ vừa nãy của Dương cử nhân chẳng phải muốn dâng hết đám quân ở khu vực Thiên Nguyên.”

Dương Vân ồ lên một tiếng rồi rút trong túi ống tay áo ra một cái quạt nan bằng giấy dầu màu trắng quay vài vòng rồi chỉ vào khu vực Thiên Nguyên.

“Ta đang thắc mắt là huynh muốn ăn quân hay là muốn bắt.”

Tuyên Thành Phong trừng mắt nhìn Dương Vân rồi lấy một quân cờ trắng đặt vào vị trí hiểm yếu cắt hết đường sống của đám quân đen đang tranh giành ảnh hưởng ở Thiên Nguyên. Cho dù chúng còn bao nhiêu khí nhưng đều bị quân trắng bao vây hoàn toàn, tất cả đã nối gót theo đám tù binh bị bắt đưa ra khỏi bàn cờ.

Gió xung quanh lại nổi lên xào xạc làm mặt nước lay động tạo nên những gợn sóng nhỏ đập vào mạn thuyền. Nụ cười của Dương Vân lại càng sâu, nước khi nãy của Tuyên Thành Phong nằm ngoài dự đoán của hắn. Người này càng đánh càng lộ ra móng vuốt sắc bén được bao bọc cẩn thận ẩn núp đợi thời cơ. Sự phản kích này mạnh mẽ này khiến đám quân đen đang chiếm thế thượng phong trở thành đám phế vật trên ván cờ. Một nước đi khiến cho hắn rơi vào kết cuộc thua tan tác.

“Huynh cẩn thận thật, thăm dò thực lực của ta cũng sâu xa quá rồi.” Dương Vân lại đi tiếp một nước cờ khác như thể đám quân đen bị bao vây khi nãy chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến cục diện thế trận.

“Là người từng trải qua cảm giác rớt từ đài cao nên ta khuyên huynh làm người nên biết khiêm tốn một chút. Kẻ càng cao ngạo thì một khi rơi xuống vực sâu sẽ là vạn kiếp bất phục.”

Lông mày kiếm của Dương Vân nhếch lên tạo cho khuôn mặt của hắn theo mấy phần ngạo khí. Hắn đột nhiên cười lớn khiến cho Vân Trác đang mơ màng ngủ trong khoang thuyền cũng giật mình bật dậy lom khom vén màn trúc ra nhìn nhíu mày.

“Ai da…” Dương Vân cười xong lại hít một hơi sâu ngồi trầm mặt một lúc nói: “Biết thắng mà đánh là kẻ nắm được thời, biết hòa vẫn đánh là kẻ gan dạ, biết thua vẫn đánh là người chấp niệm.”

Dương Vân nắm chặt quân cờ trong tay, hắn cảm giác được trong lồng ngực xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Trước giờ hắn chỉ chú tâm đến chữ nghĩa văn phú, duy trì quan niệm nối tiếp đường quan trường của huynh trưởng, trổ tài phụng sự nước nhà. Nhưng bây giờ trước một bàn cờ đã bước vào hồi kết lại khiến cho mộng tưởng của hắn lung lạc. Trong tiềm thức hắn nghe thấy tiếng thương giáo giao tranh với nhau vang vọng vào tai mình, nhìn thấy trước mắt vạn tiễn xuyên gió lao tới lửa giăng khắp bốn bề.

Thiên hạ thái bình đã gần một trăm năm, thiên tử anh minh chưa bao giờ có ý dấy binh gây chiến sự làm phiền nhiễu dân chúng. Binh lính cởi giáp quy điền, tướng quân đứng trong đại điện cúi đầu im lặng nghe chính sự.

Cạch!

Tuyên Thành Phong không ngờ Dương Vân vẫn muốn tiếp tục đánh ván cờ đã ngã ngũ, y không hiểu rút cuộc trong đầu hắn còn dự trù bao nhiêu mưu sâu kế hiểm giúp bản thân tự tin thí quân vô ích như vậy.

Thuyền nhỏ chòng chành trôi.

Lá trúc khẽ rơi, cá tưởng mồi chìm.

Văn Kiệt nhìn thấy mặt nước động nhẹ mới phát hiện trời đã sập tối, hắn nhìn vào khoang thuyền thì chẳng thấy bóng dáng ngủ gà ngủ gật của Văn Trác, bên tai vang lên tiếng lạch cạch phát ra từ đầu thuyền.

Dương Vân cùng Tuyên Thành Phong vẫn còn ngồi sát phạt nhau trên bàn cờ như lúc hắn bắt đầu nhập tâm vẽ tranh, chỉ khác lúc này còn có Văn Trác ngồi bên cạnh xem. Vốn dĩ Văn Kiệt không hứng thú lắm với cờ vây nhưng do đây là một trong tám môn bắt buộc tinh thông khi đi Hương nên dù không chuyên tâm nghiên cứu thì khả năng đọc hiểu kỳ phổ của hắn cũng hơn người chơi bình thường khoảng một hai bậc.

Văn Kiệt đi đến nhìn xuống ván cờ đang đến hồi thu quân mà giật mình, hắn phát hiện ra bản thân không đọc được hai mươi nước cờ gần nhất chứ đừng nói là hiểu hết diễn biến từ đầu đến giờ.

“Đánh thế nào làm ra thế cờ kỳ quái như vậy?” Văn Kiệt chống tay xuống bàn nhìn. Câu hỏi của hắn như chìm vào quên lãng như thể ba người còn lại đều không nghe thấy.

“Ta thua rồi.” Dương Vân mở quạt nan phất vài cái tạo gió xua đi cơn nóng vẫn còn lảng vảng bám trên người mình. Tuyên Thành Phong nghe hắn nhận thua vẫn không dừng việc đếm đất, kết quả vẫn giống như Dương Vân nói, hắn thua y nửa mục.

“Này có ai giải thích cho ta biết thế cờ này đi thế nào không?” Văn Kiệt vẫn chưa từ bỏ, cờ vây là môn yếu nhất nên hắn cũng chẳng xấu hổ khi nhờ người khác giải thích thế cờ cho mình.

Dương Vân lấy tay xoa xoa bả vai đang mỏi nhừ của mình: “Huynh muốn hỏi thì hỏi Công Lượng hoặc Công Đạt, ta đau đầu lắm rồi.”

Văn Trác ngửa đầu lên than thở: “Ê! Đừng hỏi ta, ta cũng chỉ xem nửa ván cuối thôi còn diễn biến đoạn đầu thì ta không biết.”

“Trời không còn sớm để ta chèo thuyền về bến.” Dương Vân đứng dậy phủi ít bụi bám trên y phục rồi đi về cuối thuyền, Văn Trác thấy vậy cũng âm thầm đi theo.

“Nửa đầu muốn nhường sau đến cuối lại đánh quyết liệt như vậy.” Văn Trác nhìn về Tuyên Thành Phong vẫn còn chăm chú bày lại ván cờ vừa đánh, rõ ràng là thắng như lại không phục.

“Ai bảo huynh là ta muốn nhường.” Dương Vân lắc đầu cười rồi cúi xuống lấy mái chèo bỏ xuống nước rồi thành thục đứng chèo.

“Đừng lừa ta, rõ ràng thế trận ở nửa đầu ván đã phân định thắng thua sao đến diễn biến cuối ván lại đảo ngược lại, còn chỉ thua nửa mục.”

Dương Vân ném một mái chèo bên tay phải cho Văn Trác: “Muốn ta nói thì ít nhất huynh cũng phải phụ ta chèo, không lẽ định để một mình ta chèo thuyền về tới bến.”

Văn Trác: “Không phải buổi trưa huynh nói mình không biết chèo, sao bây giờ lại tự động nhận việc.”

Dương Vân không để ý đến lời trêu ghẹo này của Văn Trác, hắn nhớ lại cảm xúc hỗn loạn lúc nãy của mình nên quay sang hỏi lại bằng hữu “Nếu như huynh gặp một đối thủ rất mạnh vậy thì có cam lòng chịu thua không?”

Văn Trác lấy tay chà chà mũi xấu hổ nói: “Trên đời này đâu có ai cam tâm tình nguyện làm kẻ thua cuộc. Trừ một vài trường hợp bất đắc dĩ phải nhún nhường để giữ lấy thân.”

Dương Vân tự giễu: “Huynh cũng nhận ra rồi. Thảo nào hôm nay lại an phận ở trong khoang thuyền ngủ một giấc đến tận chiều, hóa ra là dấu mình tránh thị phi.”

Văn Trác bị Dương Vân nói như thế thì có chút hổ thẹn: “Gia đình ta quen biết sâu rộng với quý nhân trong kinh thành, có vài người tuy chưa từng gặp nhưng ít nhiều cũng biết tên. Huống chi hoa văn trên y phục vô cùng đặc biệt cùng với ngọc bội đáng giá cả tòa thành thì trong nước trừ thiên tử ra thì chỉ có một người dám đeo thứ này.”

Dương Vân: “Ta cũng đâu có ngờ là Công Đạt lại là Dự Vương, đánh đến cuối ván thứ ba mới nhận ra.”

Văn Trác càng tò mò hơn, Dương Vân lần đầu đến kinh thành nên có mấy chuyện hắn có thể nhận ra nhưng chưa chắc là Dương Vân biết được.

“Cách đánh cờ của y là phong cách của thái phó ba đời Phùng Cương, vương tọa trong giới cờ vây. Mà kỳ phổ của ngài ấy không phải là bảo vật hành hạ chúng ta suốt năm năm ròng trước khi đi thi Hương sao.”

“Ồ vậy thì đúng rồi, thái phó Phùng Cương chỉ dạy cho trữ quân tương lai, trừ bệ hạ thì chỉ có Dự Vương.” Văn Trác gãi gãi đầu thở dài nói: “Trước đây ta cùng ông ngoại đến phủ ngài ấy xem cờ nhưng chẳng bao giờ có được cơ may đánh với ngài ấy một ván. Cũng do khi đó thực lực còn tệ quá không có đủ tư cách khiêu chiến, hiện tại đã chút năng lực thì ông đã quy an.”

“Không cần phải hối tiếc đâu, nếu muốn đọ sức với thái phó Phùng thì cứ thử đánh với vị kia xem.” Dương Vân lẩm bẩm nói.

“Ta không dám đâu, đánh cho ngài ấy thua thê thảm như vậy thì không chừng sau này bị gây khó dễ.”

“Dù không đặc tội với Dự Vương thì đám thư sinh không gia không quyền như chúng ta cũng không tránh khỏi tình cảnh đó. Nhưng mà huynh nghĩ Dự Vương thua thê thảm sao?”

“Không phải do huynh nhường à.”

Dương Vân bất đắc dĩ nói: “Là ngài ấy ép ta đến đường cùng, không dốc toàn lực đánh thì không phục.”

Trong khoảnh khắc đó, Văn Trác nhìn thấy trong đôi mắt Dương Vân lóe lên một tia sáng dị thường. Tuy rằng hai người họ là bằng hữu thân thiết nhưng đôi lúc Văn Trác thật sự không nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Dương Vân, thoạt nhìn người này tâm tính có vẻ dễ nắm bắt nhưng thật ra là kẻ khó dò.

Tuyên Thành Phong cùng Văn Kiệt thu xếp lại quân cờ trên bàn thì thuyền cũng vừa cập bến, hắn định đứng dậy đi lên cầu dẫn thì nghe thấy Dương Vân đứng ở cuối thuyền vừa giơ tay vẫy vừa í ới gọi.

“Cô nương bán sơn trà ơi! Cô nương!”

Thấy dáng vẻ gọi người của Dương Vân, Tuyên Thành Phong không khỏi gai con mắt, rõ ràng đây là cử nhân đứng đầu Lam Kinh vậy mà bộ dáng chẳng được đàng hoàng.

“Mua sơn trà thì cứ ra chợ mua sao lại gọi con gái nhà người ta như vậy.” Tuyên Thành Phong khoan tay chê trách.

Dương Vân chẳng để ý thái độ của y mà tiếp tục gọi người: “ Cô ơi, chúng tôi mua sơn trà!”

“Mất mặt.” Tuyên Thành Phong nhảy lên bờ nghiến răng mắng, y thật sự không thể nhìn nổi bộ dáng ngả ngớn như lưu manh của Dương Vân. Dáng vẻ này mà đứng ở trong đại diện thì chắc chắn bị tam sư dâng tấu mắng cho ba ngày ba đêm, nếu thái phó Phùng Cương còn sống thì trước tiếp đạp cửa phủ hắn giáo huấn một trận.

“Xa quá cô ấy không nghe hay là do ta gọi nhỏ!” Dương Vân quay qua nhìn Văn Trác hỏi thì nhận được cái nhún vai không biết.

“Là do bộ dáng không đường hoàng của huynh làm con gái người ta sợ ấy.” Văn Kiệt đứng dậy rút kết một câu. Hắn thật sự không hiểu nam nhi như Dương Vân sao lại cứ thích ăn mấy quà vặt dành cho trẻ con. Nói ra thì em gái nhà hắn khi mười tuổi đã không thèm ăn sơn trà rồi.

Dương Vân chớp mắt khó hiểu: “Cô ấy còn không nhìn qua đây thì sao biết bộ dáng ta thế nào?”

Văn Kiệt không nói nhiều cúi người nhặt lấy một viên đá cuội trên bờ có đường kính cỡ quả trứng ném lia trên mặt nước đến gần thuyền của cô gái bán sơn trà. Tiếng nước đánh động làm nàng giật mình quay đầu nhìn về hướng viên đá bay tới, đúng lúc ba người kia đồng loạt quay nhìn về hướng khác chỉ để Dương Vân đứng đực ra.

Dương Vân thấy cô gái nhìn mình thì chớp lấy thời cơ vẫy tay gọi tiếp.

Văn Kiệt cảm thấy mình không thể nói được gì nữa.

Tiểu Hoa thấy thiếu niên đứng trên thuyền neo ở bến bờ đối diện liên tục vẫy tay gọi mình thì ngẩn người ra một lúc. Sau đó nàng nhìn thấy người kia chỉ tay vào ba giỏ sơn trà trên thuyền của mình.

Là mua sơn trà sao?

Tiểu hoa ngẫm nghĩ rồi rút ra kết luận này, nàng lập tức bẻ lái quay đầu chèo qua bờ bên kia. Cả ngày hôm này đều ở trên núi Lạc Viên hái sơn trà đến tận tối mịt mới đủ ba giỏ, dự tính là ngày mai sẽ gánh ra chợ bán bán sớm nhưng nếu hôm nay bán được một chút thì không phải tốt hơn sao.

Văn Kiệt leo lên bờ cột dây neo thuyền lại để mặt Dương Vân vẫn còn đứng yên chờ cô gái chèo qua. Khi nãy ở khoảng cách xa nên Văn Kiệt cứ tưởng cô nương này cũng phải cỡ tuổi bọn họ nhưng có dáng người thấp bé nhưng khi thuyền đến gần thì hắn mới nhận ra đây chỉ là một tiểu cô nương đang tuổi đậu khấu niên hoa.

Tuyên Thành Phong tức đến mức phun ra hai chữ: “Bỉ ổi.”

Là bạn chơi thân với nhau nên Văn Trác không muốn làm Dương Vân mất mặt trước người ngoài. Trước khi lên bờ, Văn Trác cố ý vỗ vai nhắc nhở Dương Vân rằng trước mặt Dự Vương nên biết giữ lễ thì phát hiện kẻ luôn có phong thái vân đạm phong kinh như hắn cũng có lúc đỏ mặt tới mang tai.

Vốn dĩ chỉ muốn ăn sơn trà đầu mùa cộng thêm việc ngại đi xa nên Dương Vân mới gọi cô gái kia, thế mà chẳng ngờ đây chỉ là một tiểu cô nương, tuổi còn nhỏ hơn cả em gái Văn Kiệt thì lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn biết hiện tại hình ảnh của mình trong mắt ba người còn lại chẳng khác nào là tên ăn không buồn miệng trêu chọc con gái nhà người ta, trở thành trò cười trong mắt mọi người.

“Không phải muốn ăn sơn trà à.” Văn Trác chớp lấy thời cơ lập tức đẩy vai Dương Vân cố tình nói lớn một chút: “Người ta bỏ công chèo qua cho huynh lựa thì nhớ mua nhiều một chút.”

Dương Vân mặt mày méo xệch định mở nói mấy lời phân bua bỗng nhiên phát hiện chữ nghĩa trong bụng mình đều bị tiêu hóa sạch.

Không phải Dương Vân chưa từng nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp, mấy biểu muội trong nhà hắn cho dù bên nội hay bên ngoại đều được khen là xinh đẹp khả ái, ai cũng bảo tương lai có khả năng được tiến cung nhận ân sủng. Khi đến kinh thành, Dương Vân càng có cơ hội nhìn thấy nhiều mỹ nhân tài nữ khác nhưng chưa có ai khiến cho hắn rơi vào cảnh ngại ngùng như bây giờ.

Người trước mắt mặc quần áo đơn giản, bên trong mặc áo vải thô màu nâu sậm tay dài bên ngoài khoác áo bố cũ sờn vai, trên hàng nút mất đến hai khuy áo. Phần dưới là quần ống rộng màu đen xắn lên tới bắp chân, tóc búi hai bên kiểu song nha kế được cột bằng dây vải thun màu đen. Khuôn mặt tròn tròn hai má ửng hồng như hoa đào, có vài sợi tóc tuột ra khỏi búi tóc bay loạn hai bên thái dương, chân mày nhạt, lông mi cong cong che đi đôi mắt trong veo như sương mai tinh mơ chớm ngày đầu thu.

Tiểu cô nương xuất thân từ sơn cước trên người không có sự kiềm diễm lộng lẫy hay vẻ đẹp chói mắt người nhìn. Nàng như một đóa thụy liên nhỏ bé ẩn mình trong dòng suối chảy sâu trong rừng vô tình tình nở vào một ngày đông có tuyết, khí chất của của nàng như một đám mây nhỏ bay lượn trên núi xa, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi đến sẽ lập tức phân tán phiêu lượn trên trời cao không có cách nào chạm tới.

Không dám chạm càng không dám khinh nhờn.

Dưới đôi mắt thanh khiết đối diện, Dương Vân thất thần lùi về sau một bước khiến cho đôi mi kia phải nhíu nhẹ. Đột nhiên Dương Vân phát hiện hắn không muốn đôi mắt xinh đẹp kia xuất hiện một gợn mây khói.

“Khụ… Xin lỗi, thuyền chòng chành quá đứng không vững.” Dương Vân nắm lấy bàn tay đưa lên miệng ho một cái như thể hành động khi nãy của bản thân chỉ là vô tình.

“Tiểu cô nương, sơn trà của cô bán bao nhiêu?”

Tiểu Hoa nhìn thiếu niên lớn hơn mình vài tuổi, nhìn cách ăn mặc của hắn tương tự như như tú tài họ Lưu nhưng sang trọng hơn hẳn vài phần nên làm cho nàng an tâm rằng người kia không phải là kẻ mua xong không trả tiền. Nhớ đến lời dặn của thím Thẩm, thím ấy bảo ba quan tiền một cân nhưng Tiểu Hoa không thể nói nên chỉ giơ ba ngón tay phải kèm một ngón tay trỏ của bàn tay trái.

“Một cân ba quan tiền.” Văn Trác ngồi xổm xuống thuyền bốc lấy một quả sơn trà màu vàng tươi bóng loáng đưa lên mặt ngắm nghía.

Tiểu Hoa nghe người còn người còn lại trên thuyền nói đúng ý mình thì lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Nàng vốn không thể nói, lúc nào cũng chỉ có thể ra hiệu bằng ngón tay cho khách nhưng đa số họ đều bảo là nàng bán mắc nên chỉ trả ba xu một cân. Đối với Tiểu Hoa việc hái sơn trà bán dễ như trở bàn tay nhưng để có khách mua hàng thì khó như lên trời. Do đó nàng đều không dám nhiều lời đôi co với khách, chỉ mong lần sau họ lại chiếu cố mua sơn trà của nàng.

Thấy Tiểu Hoa chỉ ra hiệu bằng tay hay đầu, trong lòng Dương Vân xuất hiện cảm giác ngổn ngang.

“Tiểu cô nương không thể nói được?” Vân Trác đứng dậy xích lại gần Dương Vân ngần ngại hỏi nhỏ vào tai hắn.

Ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ trên thân quạt nan, Dương Vân im lặng không trả lời, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tiểu cô nương, chúng ta mua hết ba giỏ sơn trà này. Cô bán bao nhiêu.”

Tiểu Hoa tròn hai mắt nhìn Dương Vân rồi nhìn xuống bả giỏ sơn trà dưới thuyền mình.

“Gì?” Văn Trác liếc nhìn Dương Vân bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng bị Dương Vân đá nhẹ vào chân khiến hắn loạn choạng. Không phải tên này thấy người ta bán rẻ quá nên mua hết đóng gói gửi về Lam Kinh rồi niêm yết đồ kinh thành để bán với giá cao nhé.

Dương Vân không nhìn ra suy nghĩ của Văn Trác, đơn giản là hắn thấy tiểu cô nương này còn quá nhỏ mà giờ này còn chèo thuyền bán sơn trà thì chẳng biết tới khi nào mới về tới nhà. Hắn nhớ đến thằng nhóc Đậu Lang ở gần nhà mình, mới mười tuổi đã phải ra đường bươn chải kiếm sống. Ngày nào cũng đi bán dầu đến gần tối mịch mới về, chưa nói nếu không bán hết khi về nhà còn bị ăn đòn một trận.

Ba giỏ sơn trà đối với hắn không bao nhiêu tiền, còn không bằng số tiền mua một cái bánh mứt hạnh nhân cho em gái Văn Kiệt, mà mỗi lần hắn ghé qua nhà bằng hữu chơi đều không phải mua hơn mười cái sao.

Chỉ là… Đó là khi hắn còn tiền trong túi.

Sờ sờ vào thắt lưng, Dương Vân đã nhớ ra lúc sáng mình vừa làm chuyện hoang đường như thế nào.

Văn Trác cũng muốn mua thử loại quả dân dã này ăn chơi, định bảo Dương Vân mua đi khi về chia cho mình một ít thì bị Dương Vân xách người kéo lại gần.

“Huynh cho ta mượn tiền mua trước, hôm sau ta trả.”

Văn Trác cảm thấy mình chưa ăn miếng sơn trà nào đã cảm thấy chua trong miệng.

Bạn đang đọc Tà Quân (phần 1) sáng tác bởi yy80480558

Truyện Tà Quân (phần 1) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy80480558
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.