Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Thần

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Sáng sớm, ngõ Tân Dậu.

Tiểu đầu mục của Bạch Lãng bang, Miêu Bách đang đi vào ngõ với vẻ mặt xúi quẩy. Đi theo sau lưng y là hai tên đại hán mặt đen.

"Còn chưa tìm được lão già đánh cá kia sao?" Miêu Bách ngữ khí bất thiện.

"Lão già đó trơn trượt giống như cá vậy, đảo mắt liền không thấy người nữa. Hai ngày này, hai anh em chúng tôi đã tìm khắp cả huyện Thanh Sơn này 5 lần rồi mà chả thấy bóng dáng lão ta đâu cả."

“Phế vật!” Miêu Bách sắc mặt âm trầm.

Trước đó ý đã khoe với đường chủ là mình đã tìm được một con đường phát tài mới, bây giờ thì lại chậm chạp không có kết quả.

Mấy ngày nay, ánh mắt đường chủ nhìn hắn đều không được tốt lắm.

“Bách Gia, cũng không phải không có thu hoạch.”

"Thuận Lục ở cửa thành đã nói rằng lão già đánh cá này chỉ ở trong nội thành thôi. Y đã từng thấy qua lúc lão đánh cá ra khỏi thành với cái giỏ trống không.

Miêu Bách sắc mặt hòa hoãn.

Là người trong nội thành thì dễ làm hơn rồi.

Bạch Lãng bang tin tức linh thông, chỉ cần lão ta còn bán cá thì không lo không bắt được người.

"Đợi chút nữa khi gặp được đường chủ các ngươi phải cẩn thận nói chuyện. Chúng ta xin đường chủ phái thêm một ít người, ta không tin là không tìm thấy một lão già đánh cá." Miêu Bách đau thấu tim gan.

Một khi chuyện này nộp lên trên cho dù có thành công thì công lao của hắn cũng sẽ bị chia ra.

Chuyện này vốn là công lao của y nhưng kết quả lại.....

Miêu Bách hung ác trợn mắt nhìn hai tên thuộc hạ sau lưng một cái.

Ba người quen thuộc đi vào ngõ Tân Dậu.

"Bách Gia, tại sao lại yên tĩnh như vậy?" Một gã đàn ông sau lưng nghi ngờ hỏi.

Miêu Bách giật mình trong lòng.

Ngày bình thường ở ngõ Tân Dậu rất náo nhiệt.

Sáng sớm đường chủ đầu mục đều tập trung tại đây để nghe điều động, cho tới bây giờ cũng còn đang hò hét ẫm ĩ, tại sao có thể yên tĩnh như vậy được.

Khi y đi đến trước cửa trụ sở Bạch Lãng bang thì thấy đại môn rộng mở, nhưng lại không có lực sĩ thủ vệ.

Sắc mặt của ba người cũng không khỏi biến đổi.

"Trụ sở sẽ không bị những bang phái khác diệt sạch rồi chứ?"

3 người cẩn thận từng li từng tí đi vào đại môn.

"Bách Gia, nếu không chúng ta chạy đi?" Sau lưng một cái khác tráng hán nhỏ giọng đề nghị.

"Vội cái gì, vào xem cho rõ đã." Miêu Bách đánh bạo chuyển qua nghênh môn tường.

Chỉ thấy trong đại viện rộng lớn có rất nhiều người đang nằm trên mặt đất."

Miêu Bách trái tim hung hăng nhảy một cái: “Xong!”

Đang muốn chạy trốn, đột nhiên phát giác không đúng.

Người đang nằm cách đó không xa chính là tên tiểu đầu mục có khuất mắt với y.

Bây giờ thì đối phương đang nằm trên mặt đất,miệng méo mắt lác, nhưng tròng mắt còn đang chuyển động.

Không chết?

Y đang muốn tiến lên xem tình huống ra sao thì đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Ba người ngã ầm xuống đất.

Miêu Bách ngã xuống đất trước, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đại sảnh trong nội viện.

Y mơ hồ nhìn thấy bang chủ và ba tên đường chủ đang xụi lơ trên ghế ngồi ở đại sảnh.

Sắc mặt của người nào cũng đều đỏ hồng, hai mắt mê ly giống như đang say rượu.

Vậy là Bạch Lãng bang của bọn hắn đã bị người ta bưng hết rồi a.

.......

Bên ngoài ngõ Tân Dậu.

Trần Mộc đang ngồi xổm ở trên một cái cây.

Hiện giờ hắn đang đội một chiếc mũ vành rộng và mặc bộ quần áo màu xám, trên mặt thì có một cái khẩu trang thật dày che lại mũi miệng.

Trong tay thì cầm một cái hoàng bì hồ lô, trên miệng hồ lô bốc lên những sợi khói xanh.

Khói xanh khuếch tán cực nhanh, sau khi rời khỏi hồ lô không bao lâu liền lập tức phân tán, nương theo một cơn gió nhẹ nhanh chóng bay vào trong ngõ Tân Dậu.

"Nồng độ đủ rồi." Trần Mộc tính toán lượng mê thần hương đã thả ra rồi thu hồ lô lại.

"Chắc là đủ để cho bọn hắn say một ngày rồi." Trần Mộc nhảy xuống đại thụ.

Mắt nhìn yên tĩnh Tân Dậu ngõ nhỏ, trên mặt Trần Mộc hiện lên vẻ bất đắc dĩ lắc đầu: "Bá tánh bình dân muốn làm ăn cũng không dễ dàng a."

"Cái Bạch Lãng bang này thật sự là vô pháp vô thiên, nhưng mà sau lưng nó lại có đại nhân vật làm chỗ dựa, ta còn có thể làm sao?"

"Muốn an ổn bán cá mà không mời đám lưu manh này uống một hồ lô cũng không được."

“Thế đạo hiểm ác, dân sinh nhiều gian khó a.”

......

Chợ phía đông.

Trần Mộc đội nón vành rộng, mặc áo xám, khuôn mặt âm dương đang nhẹ nhàng bước tới.

Hắn đặt hai cái giỏ nặng trĩu xuống đất rồi lớn giọng gào to.

"Cá sông tươi sống đây, 30 đồng một con, tới trước được trước."

"Xem ra hôm nay lão đánh cá tâm tình không tệ."

"Có mua không? Không mua thì cút nhanh lên."

“Hắc!”

......

Ba ngày sau, ngõ Tân Dậu, trụ sở của Bạch Lãng bang.

Một đám lưu manh chia thành mấy đội, dắt chó giữa nhà không ngừng tuần tra xung quanh trạch viện.

Đại sảnh ở nội viện.

Trương Diệp, bang chủ của Bạch Lãng bang là một gã đàn ông có râu quai nón, ông ta đang bình tĩnh ngồi ở vị trí đầu.

Ở mặt bàn bên phải có một thanh quỷ đầu đại đao đang tựa vào, trên bàn thì bày một cái hòm thuốc màu nâu.

"Đã mang đủ Giải Độc Hoàn chưa?" Trương Diệp mở miệng hỏi.

“Đều ở trên người.”Đường chủ Giả Đạt ôm quyền nói.

“Người cũng đã mai phục xong chưa?” Trương Diệp hỏi tiếp.

"Chắc là người đó đã mượn sức gió để phóng độc, những vị trí ở hướng đầu gió đều đã mai phục sẵn ám khí hảo thủ." Đường chủ Y Tứ An trầm giọng nói.

“Phía Hắc Hổ bang thì sao?” Trương Diệp tiếp tục hỏi.

“Đã sắp xếp huynh đệ nhìn chằm chằm rồi, không có gì bất thường xảy ra trong hai ngày này.”Chân Phồn, vị đường chủ cuối cùng cung kính nói.

“Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ chờ tên tặc nhân kia lọt lưới thôi.”Trong mắt Trương Diệp lấp lóe hàn quang.

Cũng không biết người này là thần thánh phương nào, vậy mà có thể hạ độc choáng hết toàn bộ bang chúng rồi mặc kệ.

Nếu mà có thù thì lúc đó hiện thân ra giết hết tất cả mọi người là được rồi.

Lúc đó bọn hắn làm gì còn sức phản kháng nữa.

Nguyên nhân trong đó làm cho y cảm thấy không thể nào hiểu nỗi.

Nhưng mà không sao cả.

"Chỉ cần bắt được người thì sẽ biết hết mọi chuyện." Trương Diệp lấy tay chụp vào chuôi quỷ Đầu Đao.

Kể từ khi y lập cờ mở đường ở huyện Thanh Sơn thì chưa bao giờ phải chịu uất ức giống như vậy.

Bất kỳ kẻ nào có gan đối địch với y đều đã bị chặt đầu bởi thanh quỷ đầu đao này.

Lần này cũng sẽ tuyệt đối không phải là ngoại lệ.

Đang nghĩ như vậy thì y đột nhiên phát hiện tay mình nắm hụt.

Quay đầu nhìn lại thì thấy hoa mắt chóng mặt, chuôi đao đã biến thành hai cái. Y vô thức duỗi tay ra bắt lấy, kết quả lại là bắt hụt.

Đầu đột nhiên nóng lên, hai mắt không tự chủ được rơi lệ giống như đã uống rượu say, một cảm giác không ổn lóe lên trong đầu, y cố nén cảm giác chóng mặt ngẩng đầu nhìn lên.

3 gã đường chủ vừa rồi còn lời thề son sắt vậy mà bây giờ lại xụi lơ trên ghế, người nào người nấy miệng méo mắt lác, chỉ chút xíu nữa là ngã xuống dưới ghế.

Bàn tay phải của đường chủ Giả Đạt mò vào trong ngực, nhưng tay lại run run ngay cả cái bình giải dược cũng không cầm được.

Mắt thấy cái bình sứ nhỏ lăn ùng ục đến giữa đại sảnh mà lại không có chút biện pháp nào.

Trương Diệp: “......”

Mẹ nó.

Lại trúng chiêu rồi.

.....

Trương Diệp: “......”

Mẹ nó.

Lại trúng chiêu rồi.

.....

Ở cửa bên ngoài của đại sảnh, Trần Mộc đang yên lặng ở trong bóng tối thu hồi hoàng bì hồ lô.

"Đám người này thật sự là khó hầu hạ a, muốn mời các ngươi uống một hồ lô mà ta còn phải tự mình đến cửa."

"Ai, không còn cách nào khác. Mời người khác làm việc không phải cũng đều ăn nói khép nép sao?"

"Mặc dù ta chỉ là một ông lão đánh cá nhỏ nhoi."

Trần Mộc đeo hồ lô ở bên hông rồi rón rén đi theo sau lưng một đội tuần tra.

Nhưng nơi mà hắn đi qua, từng thành viên trong bang phái giống như là đã uống say ngã bịch bịch xuống đất không dậy nổi nữa.

Chưa đầy một lát, toàn bộ ngõ Tân Dậu lại trở nên yên tĩnh.

.....

Thành tây, sau lưng Thiên Nhất Trai.

Trần Mộc vừa hát khẽ vừa xào rau loảng xoảng.

Hôm nay bán hết hai giỏ cá tươi, lại có 2 lượng bạc nhập trướng.

Hắn tiện tường ghé qua chỗ của Trịnh Đồ nhìn xem, không ngờ hôm nay ông ta lại khai trương.

Trần Mộc liền mua hai cái giò heo về, một cái trong đó đã nằm trong cái nồi cát đang nấu kia được nửa giờ rồi.

Không bao lâu sau, một dĩa giò kho tàu thơm ngào ngạt được bưng lên bàn.

Bàn đá dưới dàn nho.

Giới Giáp đang vân vê hạt châu, bên cạnh có đặt một đống bạc vụn, ít nhất cũng có khoảng 200 lượng.

"Cái nghề sát thủ của lão kiếm tiền dễ như vậy sao?"

"Xem tình hình." Giới Giáp chuyên tâm xoa hạt châu.

"Xem ra gần đây tình hình không sai a." Trần Mộc chua xót nói.

Giới Giáp liếc nhìn Trần Mộc rồi nói: "Đây là do ta nhặt được."

Trần Mộc không khỏi trợn to đôi mắt.

Ở chỗ nào có thể nhặt được nhiều bạc như vậy? Tại sao ta lại không gặp được loại chuyện tốt này?

Dường như lão nhìn ra nghi vấn của Trần Mộc nên thu hạt ngân châu lại rồi đem đống bạc vụn trên bàn cất hết vào cái túi bên hông.

Sau đó lão ta lạnh nhạt nói: "Ở trong ngõ Tân Dậu nhặt được."

Sao cái địa điểm này nghe hơi quen quen vậy nhỉ?

"Trong cái hẻm nhỏ đó có một tòa nhà lớn, trong nhà có một túi tiền nằm trên đất không có ai nhặt nên ta tiện tay cầm về." Giới Giáp nhạy bén dùng đũa lột ra tầng da heo mềm mại rồi nhai vẻ mặt hưởng thụ.

Trần Mộc: "......"

Mẹ nó, đó không phải là tiền của ta sao?

"Ta cũng đang tò mò là tại sao ngươi đã mê choáng hết bọn hắn rồi mà không đi nhặt đồ?" Giới Giáp thỉnh giáo với vẻ mặt chân thành.

"Mẹ nó, ta quên mất."

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 297

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.