Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta, nhị thái tử Long Cung

Phiên bản Dịch · 3472 chữ

Suốt hai ngày dài dằng dặc…

Trong khi mọi người tập trung xem đàn hát ca múa thì Lý Trường Thọ lại tập luyện kỹ năng nhất tâm nhị dụng.

Hắn vừa thi triển Phong Ngữ Chú giám sát quanh mình, vừa cầm điển tịch mà hắn mượn ở ngoại điện Đạo Tàng Điện, chậm rãi nghiên cứu.

Thật nhàm chán không thú vị.

Chuyện đặc sắc nhất của Đại Hội Trừ Yêu lần này có lẽ là giai đoạn tiếp theo: Đệ tử các phái so tài tranh đoạt bảo vật mà Long Cung trao tặng.

Lý Trường Thọ không có nửa điểm quan tâm đối với bảo vật của Long Cung. Mặc dù thứ pháp bảo này không ai ngại nhiều, nhưng mà lần này sói đông thịt ít. Muốn tranh đoạt bảo vật mà chỉ dựa vào tu vi hiện tại hắn đang thể hiện là cảnh giới Phản Hư cấp hai thì không ăn thua gì.

Hơn nữa, hắn suy đoán sau này Long Cung tất nhiên sẽ có đại kiếp nạn, bản thân mình không thể để nhiễm tới nửa điểm quan hệ nhân quả. Nếu như dính phải thì coi như trúng cái nồi đen của Tửu Ô đội cho rồi.

Tính toán canh giờ, đã sắp đến thời điểm Đại Hội Trừ Yêu chính thức khai mạc.

Lý Trường Thọ nhìn trên đài cao, trong hai ngày thương thảo vừa qua, Thiên Tiên các phái đã cùng với Long Cung thương lượng xong rất nhiều việc liên quan đến biên giới Đông Hải.

Bất quá những thứ này và chính mình cũng không có liên quan quá nhiều...

Tửu Cửu vẫn chưa giải được khối rubic sáu màu, chứng tỏ tu vi cảnh giới cao thấp cùng với chỉ số thông minh cũng không có tương quan nhiều với nhau. Nhưng nhờ món đồ chơi ấy, đã giúp nàng yên ổn vượt qua hai ngày nhàm chán không có rượu uống.

Hữu Cầm Huyền Nhã từ sau khi bị Lý Trường Thọ hiểu nhầm, cự tuyệt nàng đến gần, dường như cũng hiểu được ý tứ gì đó. Mặc dù cách mỗi nửa canh giờ nàng lại liếc nhìn về phía đằng sau, nhưng cũng không tiếp tục đi qua chỗ Lý Trường Thọ một lần nào nữa…

Hai ngày này cũng thì có thể tạm coi là yên bình.

Đang tự hài lòng nhẩm đọc kinh văn, đột nhiên không có bất kỳ dấu hiệu nào, Lý Trường Thọ cảm giác được có moođạo ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, thế mà lại là ánh mắt rất có địch ý.

Hắn lẳng lặng thu hồi thẻ tre trong tay, tập trung phân tích những tin tức mà Phong Ngữ Chú mang đến. Đồng thời, khóe mắt của Lý Trường Thọ liếc nhanh về phương hướng bên kia, hắn mơ hồ phát hiện ra một thân ảnh thiếu niên…

Hả? Có cừu oán gì với mình à? Hẳn là không có lý do nào…

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra người này đứng bên cạnh hội trường, cách khu vực của Độ Tiên Môn ngồi tầm một trăm trượng.

Nói đúng ra, đó cũng không phải "người", trên trán này có hai cái sừng giống sừng hươu non.

Thiếu niên Long Tộc?

Tên này có lẽ là thành viên tuổi trẻ Long Tộc sắp tới sẽ lên sân khấu luận bàn cùng với đệ tử các tiên môn.

Nghi hoặc trong lòng Lý Trường Thọ càng lúc càng không giải thích được, bởi vì hắn phát hiện ra ánh mắt vị Long Tử kia vẫn nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn khẽ im lìm nhích thân thể về phía sau một chút, phát hiện ra ánh mắt của tên kia cũng hơi xê dịch theo. Có thể xác định là vị ấu long này đang nhìn chằm chằm hắn không thể nghi ngờ.

Quan sát kỹ, có thể phát hiện ra trong mắt của vị Long Tử này có một sợi ánh sáng màu lam nhạt. Hẳn là bởi vì mình ẩn giấu tu vi, bị vị Long Tử này khám phá ra?

Không thể! Phương pháp ẩn giấu tu vi của mình chính là nghiên cứu sâu sắc từ các loại thuật pháp dò xét tu vi người khác, tiến hành đảo ngược, tổng kết rồi quy nạp ra độc môn kỹ xảo…

"Chẳng lẽ do nhìn thấy ta là người có tu vi thấp nhất trong đội hình Độ Tiên Môn? Cho nên mới để mắt tới ta?"

Trong lòng Lý Trường Thọ suy tính một hồi, vừa lúc đó, Phong Ngữ Chú lại bắt được hình ảnh khóe miệng thiếu niên Long Tộc kia lộ ra một nụ cười có vẻ "tràn đầy tự tin".

Có lẽ vị ấu long này khuyết thiếu tự tin, nhưng bị yêu cầu phải thủ thắng trong đợt luận bàn với đệ tử tiên môn, cho nên trước hết đi tìm một người yếu nhất trong các đại môn phái.

Chiêu thức này…

Thật đúng là rất trực tiếp…

Lý Trường Thọ quay mặt qua, dùng ánh mắt bình thản đối diện với vị Long Tử kia. Trong đôi mắt vị Long Tử kia, ánh sáng màu lam sáng ngời dần dần lui bước lộ ra cặp mắt như ngọc thạch. Hai bên cách nhau hơn trăm trượng bình tĩnh nhìn nhau.

Dựa theo định luật kinh điển "đối mặt mười giây", một người một rồng này đã sắp có tình ý với nhau…

Ánh mắt đôi bên đột nhiên bị một đạo thân ảnh đỏ chót ngăn lại. Trước người thiếu niên Long Tộc kia xuất hiện một lão rùa già.

"Thái tử điện hạ, sao ngài lại chạy tới bên này? Sắp sửa đến lượt ngài lên sân khấu rồi!"

Thái tử? Con trai Long Vương?

Bị loại người này để mắt tới, thật đúng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng Lý Trường Thọ cũng bởi vậy mà càng thêm khó hiểu, vì cái gì ở trong biển người mênh mông, vị Long Vương Tử này chỉ liếc mắt liền thấy được "một vị đệ tử bình thường Độ Tiên Môn" như hắn?

Chẳng lẽ tướng mạo hắn đẹp trai, đối với giống đực Long Tộc có lực hút vô hình gì đó?

Lý Trường Thọ lập tức rơi vào trong trầm tư, cẩn thận phân tích nhân quả trong đó, nghĩ đến hiện tại có nên mượn cớ rời khỏi nơi này hay không...

Tình trạng chỉnh thể của Long Tộc hiện nay, kỳ thật hết sức khó xử.

Bọn hắn từ thời Viễn Cổ liền đã có rất nhiều cao thủ, tích lũy được vô số tài bảo. Nhưng bởi vì đại chiến Viễn Cổ, đánh nát Hồng Hoang nên về sau bị thiên địa bài xích, rơi vào cảnh khốn đốn.

Tuy nói Long Tộc cao thủ nhiều như mây, nhìn như vô cùng cường thịnh, nhưng thực lực tổng thể đã kém xa tốc độ phát triển vũ bão của Nhân Tộc.

Hơn nữa, Long Tộc chủ yếu dựa vào huyết mạch để thu hoạch được lực lượng. Người mạnh nhất Long Tộc là Tổ Long tại thời kì cuối đại chiến Viễn Cổ đã ngã xuống, sau đó trong tộc khôngcó ai có thể vượt qua được trình độ của lão ta nữa.

Đến thời bây giờ, khi Lục Thánh Hồng Hoang quy vị, Long Tộc chỉ có thể hành sự cẩn thận chặt chẽ, sợ chọc giận tới Thánh Nhân dẫn tới họa diệt tộc…

Mặc dù là thế, nhưng Long Tộc vẫn không cam lòng, còn nuôi mộng làm bá chủ thiên địa như ngày xưa.

Mấy năm trước, Đông Hải Long Cung cố ý an bài một làn sóng hải tộc càn quét phá hoại ở Đông Hải Chi Tân, vừa khiêu khích vừa bồi dưỡng quân tôm tướng cá. Nhưng sau khi bị Độ Tiên Môn an bài đệ tử đến Đông Hải trừ yêu, bảo hộ Nhân Tộc, xem như tát mặt Long Cung một cái.

Nhưng Long Cung cũng không dám phản kháng trở lại, bởi vì Độ Tiên Môn thuộc đạo thừa Tam Giáo. Cho nên lần này mới có Đại Hội Trừ Yêu, Long Tộc định mượn cơ hội này khoe khoang sức mạnh, phân chia biên giới Đông Hải cùng với Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc.

Trước đại hội, Long Cung phái một tên ác long đi đến Độ Tiên Môn đưa thiệp mời, lại bị Vong Tình thượng nhân đánh cho chạy cắp đít. Đây cũng là một cái tát vào mặt Long Tộc, so với lần trước còn vang dội hơn.

Nhưng Long Tộc vẫn như cũ không dám ra tay với Độ Tiên Môn, âm thầm nén giận đến mức độ an bài mấy cạm bẫy nho nhỏ ở trong Long Cung quyền quý, muốn mượn chuyện này để đỡ ấm ức…

Trò trẻ con như thế lại lộ ra sự yếu thế, bất đắc dĩ và xấu hổ của Long Tộc.

Lý Trường Thọ nhận định rằng Long Tộc đã ngoài mạnh trong yếu, thói quen khó sửa, tâm lý cả tộc đều trở nên vặn vẹo méo mó…

"Vị thái tử này hẳn là cũng vì nguyên nhân ấy, mới khóa chặt ánh mắt lên người ta?"

Lý Trường Thọ trầm ngâm suy tư một hồi liền quyết định ở lại chỗ này, yên tĩnh quan sát tình thế biến hóa.

Nếu bây giờ rời đi, mức độ an toàn của chỗ rồng rắn lẫn lộn này kém xa ở lại bên cạnh Tiên Nhân nhà mình. Nhưng ở lại đây, nếu Long Cung có cao thủ âm thầm bóp giết chính mình – một tiểu đệ tử Độ Tiên Môn để phát tiết lửa giận, vậy thì cũng thật là nguy hiểm.

Luận bàn đại hội tiếp theo đây, nếu vị Long Tử kia gọi hắn ra sân ứng chiến, hắn sẽ lấy lý do mình tu vi nông cạn, trực tiếp nhận thua cho xong…

Đám ca múa giữa sân đã tán đi, một lão rùa lông mày trắng toát dẫm lên Kim Quy bay lên sân khấu. Đó là Quy thừa tướng, lão bắt đầu chậm rãi kể lại quá khứ huy hoàng của Long Tộc. Lý Trường Thọ hoàn toàn bỏ ngoài tai những điều này.

Hắn lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi quét đến mình một lần nữa, bèn dứt khoát thu hồi Phong Ngữ Chú, lần theo ánh mắt ấy nhìn ngược lại vị thiếu niên Long Tộc sắp sửa bước lên đài ở phía sau sân khấu kia…

"Ta, Ngao Ất, Nhị thái tử Đông Hải Long Cung, hôm nay nhất định phải làm một việc trọng đại…" Ngao Ất đứng sau mấy binh lính Tiên Giao, khuôn mặt bình tĩnh chờ đợi Quy thừa tướng giới thiệu chính mình, sau đó cất bước lên võ đài.

Tiên giáp bảo y của Ngao Ất mặc trên người phát ra ánh sáng nhè nhẹ, chiếu lên khuôn mặt thiếu niên thanh tú làm nổi bật lên màu da trắng mịn như ngọc.

Ngao Ất biết, hôm nay trong Đại Hội Trừ Yêu này, mình xem như là nửa phần nhân vật chính.

Đây là sinh nhật mười tuổi của y.

Không nên hiểu lầm, đây đúng ra là mười năm sau khi y phá vỏ mà ra. Nhưng trước đó hai trăm ba mươi năm thì Ngao Ất ở bên trong trứng rồng đã có ý thức, mỗi ngày có thể hoạt động ba canh giờ trong trứng.

Theo thuật ngữ chuyên môn của Long Tộc thì đó gọi là "Trứng động". Bắt đầu kể từ khi đó, mỗi ngày ba canh giờ đều có các loại "lão sư" ở bên ngoài không ngừng dạy bảo y các lễ nghi, thi từ, nhạc luật, tiên pháp…

Chính xác, y là con thứ hai của Đông Hải Long Vương đương đại, huyết mạch do Tổ Long lưu truyền xuống càng thêm thuần khiết so với đại ca của y. Trong tương lại, y có thể xung kích cảnh giới Đại La, trở thành một vị cao thủ trụ cột trong tộc.

Mấy chục năm đầu tiên khi Ngao Ất tiếp nhận dạy bảo, y cảm thấy Long Tộc là những kẻ mạnh nhất thiên địa này, là cường giả trời sinh, là chủ nhân chân chính của Hồng Hoang.

Nhưng, Ngao Ất vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một buổi sáng vào một trăm sáu mươi ba năm trước ở Đông Hải Long Cung, chính mình mỗi ngày đã có thể tỉnh lại trong trứng rồng hơn năm canh giờ.

Một vị "lão sư" nhạc luật lúc dạy dỗ y hình như uống quá nhiều rượu, đã giảng thuật cho y rất nhiều điều liên quan đến hiện trạng tồi tệ không chịu nổi của Long Tộc.

Long Tộc cũng không phải là mạnh nhất, Thiên có Thánh Nhân, Địa có Nhân Tộc…

Đại chiến Viễn Cổ, ba tộc Long Phượng Kỳ Lân đánh nát Hồng Hoang, khiến vô số sinh linh thảm diệt đồ thán. Từ đó Long Tộc gánh lấy tội nghiệt vĩnh thế không có cách nào rửa sạch được. Bị Thiên địa bài xích, Thiên Đạo phong tỏa khí vận.

Bọn hắn chỉ có thể định cư trong Tứ Hải, phải không ngừng dùng thân thể cao thủ Long Tộc đi bồi đắp những Hải Nhãn(mắt biển) không ổn định, dùng phương thức như thế chậm rãi rửa sạch tội nghiệt năm xưa…

Hải Nhãn là cái gì?

Đó là thiên địa ô tuyền, là địa ngục hung hiểm nhất!

Kể từ ngày đó về sau, Ngao Ất bắt đầu lo lắng, bắt đầu không ngừng suy tư mỗi ngày.

Thân là con trai Long Vương, là người thừa kế huyết mạch Tổ Long, Ngao Ất y nên làm điều gì vì Long tộc, lại có thể vì Long tộc làm những gì?

Dần dần, Ngao Ất phát hiện ra một sự thật đáng buồn.

Đa số nội bộ Long Tộc vẫn như cũ cảm thấy bọn họ là những kẻ mạnh nhất. Thậm chí có vô số tộc nhân, lại coi hình phạt trấn thủ Tứ Hải mà Thiên đạo đưa cho, trở thành phẩm cách cao thượng của Long tộc, chủ động vì sinh linh bốn biển mà mưu phúc lợi!

Càng có vô số tộc nhân la hét ầm ĩ rằng Long Tộc đã từng là bá chủ thiên địa, là tộc Viễn Cổ, so với Nhân Tộc sâu kiến thì cao quý hơn không biết bao nhiêu lần!

Bây giờ Phượng Tộc, Kỳ Lân Tộc gần như tuyệt tích, Vu Yêu biến thành vai phụ, nhưng Long Tộc vẫn như cũ hưng thịnh từ thời Thượng Cổ. Còn được Nhân Tộc xem như là biểu tượng sùng bái, đây chính là minh chứng cho việc Long Tộc là kẻ mạnh nhất.

Thật đáng buồn!

Buồn cười!

Bây giờ Long Tộc cẩu thả ăn xổi ở thì, cuộc sống êm đềm này chính là nhờ vô số Long Tộc tiền bối dùng thân thể bổ khuyết Hải Nhãn đổi lấy!

Trên trời có Thánh Nhân, chỉ một người cũng có thể dễ dàng đồ diệt Long Tộc.

Dưới đất có Nhân Tộc, thực lực cường hãn đã vượt xa trình độ mà Long Tộc có thể ngăn cản!

Hết lần này tới lần khác, tuyệt đại bộ phận tộc nhân Long Tộc vẫn còn chìm trong mộng đẹp bá chủ thiên hạ từ thời Viễn Cổ. Bọn hắn nằm mộng không muốn tỉnh lại, vì vậy không ngừng tìm Nhân Tộc khoe khoang vũ lực nhưng lại không dám khai chiến chính thức với Nhân Tộc.

Mấy ngày trước đây, đại ca của y - Long Cung đại thái tử lại vẫn sắp xếp mánh khóe bẩn thỉu để chơi xấu người Độ Tiên Môn, nhưng không dám đứng ra chính thức quyết đấu.

Đây chính là Long Tộc "mạnh mẽ"!

Đây chính là bá chủ Viễn Cổ đã mục nát vặn vẹo!

Ta, Ngao Ất, một ấu long mười tuổi thì có thể làm cái gì?

Ngao Ất nhìn về phía khán đài cao nhất, phảng phất như thấy được vị phụ vương đã là cảnh giới Đại La của mình.

Đại La Kim Tiên chỉ có đại kiếp mới có thể bị hủy diệt. Mà dù phụ vương coi như thoái vị cũng sẽ chuyển giao lại cho mấy vị thúc bá, y sẽ không có cách nào ngồi lên ngai vàng kia, càng không có cách nào sử dụng quyền hành Long Vương để thay đổi hiện trạng của Long Tộc.

Ngao Ất cười lạnh lẽo…

"Nói trắng ra, ta chỉ là một con rối xinh đẹp bị đồng tộc ký thác kỳ vọng, muốn đi giúp bọn họ giữ gìn tôn nghiêm bá chủ đã sắp mục ruỗng."

"Chỉ lần này thôi, con trai của ta! Hôm nay ở trên Đại Hội Trừ Yêu, con chỉ cần chọn một vị đệ tử Độ Tiên Môn ra trận luận bàn với con. Nhớ là phải thắng thật hoành tráng để cho phụ vương con thấy vui." Đây là lời mẫu thân trực tiếp căn dặn y.

"Điện hạ, lúc ra tay vẫn nên có chừng mực, không được thật sự đả thương người ta, nếu không thì mọi chuyện sẽ không ổn đâu!" Đây là Thừa tướng dặn dò y.

Nhưng tất cả bọn họ cũng không biết được y muốn làm gì hôm nay.

"Cho mời chủ nhân tiệc sinh nhật hôm nay, Nhị thái tử điện hạ Đông Hải Long Cung lên đài!" Quy thừa tướng đã bắt đầu hô.

Ngao Ất với khuôn mặt bình tĩnh bước vào giữa võ đài, cảm thụ được ánh mắt tò mò của chúng nhân các môn phái khắp nơi tụ tập đến mình, nhưng y không để ý đến những kẻ ngoại tộc này.

Quy thừa tướng đã nói trước kịch bản cho y, lát nữa Ngao Ất sẽ tự tay chọn một đối thủ để luận bàn, coi như là "Biểu diễn trợ hứng" trước khi Đại Hội Trừ Yêu chính thức bắt đầu. Cũng muốn ở trước mặt mọi người, tát vào mặt Độ Tiên Môn một cái.

Ngao Ất tự nhiên biết thực lực chân chính của mình như thế nào. Tích lũy thâm hậu bên trong trứng rồng, huyết mạch Tổ Long, thần thông trời sinh. Mặc dù phá xác chỉ có 10 năm, nhưng những người trong tộc mới thành tiên long kia đã sớm đã không phải là đối thủ của y.

Nhưng hôm nay…

Ngay tại nơi này, vào thời điểm các tiên môn lân cận Đông Hải tề tụ, trước ánh mắt hàng vạn người nhìn vào…

Ngao Ất, Nhị thái tử Đông Hải Long Cung tròn mười tuổi phải làm một chuyện đại sự!

Vừa mới nãy y đã quan sát thực lực của đệ tử Độ Tiên Môn, khóa chặt người có thực lực yếu nhất.

Long Tộc cao quý sao, trước đó bị Độ Tiên Môn đánh hai cái tát, còn chưa cảm thấy đủ vang dội phải không?

Còn không có cách nào thức tỉnh các người phải không?

Được thôi!

Hôm nay Ngao Ất, Nhị thái tử Đông Hải Long Cung muốn đường đường chính chính, bại bởi người yếu nhất trong nhóm đệ tử Độ Tiên Môn!

Cái tát này đã đủ chưa?

Tỉnh dậy đi, Long Tộc!

Tỉnh dậy đi, những tộc nhân say mê trong mộng đẹp Viễn Cổ!

Hiện tại vào lúc còn chưa muộn, chúng ta nhất định phải buông xuống thứ gọi là Long Tộc cao quý, tìm kiếm đường ra chân chính cho Long Tộc. Khiến cho những Long Tử Long Nữ có thiên phú đi theo Nhân Tộc, gia nhập làm môn hạ Tam Giáo Thánh Nhân, tu hành pháp thuật đạo lý của Nhân Tộc.

Quy thừa tướng cười nói: "Để chúc mừng cho sinh nhật Nhị thái tử điện hạ của chúng ta, bây giờ sẽ chọn ra một vị cao thủ trẻ tuổi trong tiên môn luận bàn một chút…"

Đến rồi.

Ngao Ất khẽ hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng về phía khu vực của Độ Tiên Môn. Ngay lập tức tất cả mọi người hầu như cũng quay qua nhìn về phía hàng ghế của nhóm người Độ Tiên Môn.

"Ngươi." Ngao Ất nâng tay phải lên, chỉ vào người mà y đã lựa chọn, kẻ yếu nhất của Độ Tiên Môn. Thanh âm còn khá non nớt của Ngao Ất vang lên: "Lên đây luận bàn một trận cùng với bản Thái tử nào..."

Bạn đang đọc Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch) của Trở Lại Chuyện Chính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi alo123l
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 1429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.