Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy sát

Tiểu thuyết gốc · 2989 chữ

Bọn đàn em của anh Dĩ đương nhiên nhận ra phương hướng Trần Phi chạy có điều kỳ quái, nhưng chỉ nghĩ đơn giản rằng đối phương hoảng hốt chạy bậy, vậy càng tốt, giết xong thằng nhãi này rồi sẽ tiêu diệt bọn kia sau. Chúng trăm ngàn lần không thể ngờ kẻ địch chẳng những đang ủ mưu một mình xử lý sạch sẽ bọn chúng, mà lại còn muốn "giấu nghề". Không thể trách, dù có nằm mơ cũng chẳng ai nghĩ đến lý do này.

Khoảnh khắc Trần Phi xử lý tên Người Chơi Mới cao cấp khiến hắn hơi khựng lại, tạo cơ hội cho bọn kia tiếp cận. Hắn vung tay kéo thi thể không đầu vẫn đang không ngừng phun máu quay vun vút trên không trung rồi ném vèo tới chỗ chúng.

Vụt!

Bọn kia liền nhảy tránh, không thèm nhìn lại thi thể đồng bọn lấy một lần, chỉ chằm chằm đuổi theo truy sát Trần Phi.

Một trong hai tên Nghiệp Dư sơ cấp mạnh nhất nhóm đột ngột phất tay phóng ra một lưỡi dao mỏng như cánh ve lao xẹt tới Trần Phi, tạo thành tiếng rít gió ghê người.

Viu!

Lại là kỹ năng Dao Gió, không rõ tên này có thiên phú hệ Phong hay không, nhưng uy lực kỹ năng do gã phóng ra còn mạnh hơn tên bị Trần Phi giết chết lúc trước, một phần hẳn là do cấp bậc gã cao hơn.

Phong Bộ!

Khoảng cách song phương rất gần, Trần Phi cấp tốc sử dụng kỹ năng Phong Bộ tránh thoát lưỡi dao, tiếp đó thay vì tận dụng cơ hội chạy đi, hắn thình lình quay ngược trở lại, xông vào giữa bọn chúng, tay trái phóng Chớp Giật nhằm vào một tên Nghiệp Dư sơ cấp đang lộ ra sơ hở, Đao Trảm Ma bên tay phải lia ngang một đường sáng lóa.

Đang hùng hùng hổ hổ kéo nhau đuổi tới, thấy đối phương chẳng những tránh thoát kỹ năng Dao Gió cực kỳ lợi hại của đồng bọn mà còn nhanh như bóng ma đột ngột quay ngược trở lại công kích, đám kia vô cùng bất ngờ, không kịp phản ứng.

Tên Nghiệp Dư sơ cấp có thể tránh thoát lưới nhện khi trước nhưng lúc này đối mặt tia sét tím quá nhanh, gã không thể làm gì, cũng chẳng kịp bày ra phòng ngự, tức khắc trúng chiêu.

Xoẹt!

Toàn thân gã co giật ngã lăn ra đất như người lên cơn động kinh, cơ thể cháy đen thành heo quay, bị thương rất nặng.

Phập!

Một đao của Trần Phi lia ngang cùng lúc chém chết một tên Người Chơi Mới trung cấp.

Viu!

Lại nghe âm thanh rít gió phía sau, biết tên Nghiệp Dư sơ cấp sử dụng Dao Gió đánh hụt đã quay lại ám toán, Trần Phi không ham chiến mà tung người nhảy lên cao thoát khỏi vòng vây, đồng thời triệu hồi ra một thanh Dao Mổ Chó phóng thẳng vào ngực tên Nghiệp Dư sơ cấp trúng Chớp Giật đang nằm ngắc ngoải trên mặt đất, quyết kết liễu gã ta.

Phập!

Dao Mổ Chó cắm thẳng vào ngực tên nọ, dễ dàng đoạt mạng.

Lúc này, đám Mạnh Quân đã chạy sắp đến nơi. Trận chiến 1 chọi 8 giữa Trần Phi và kẻ địch nói thì lâu, trên thực tế chỉ mới diễn ra chưa đầy vài chục giây.

Thoáng chốc đã mất hơn nửa nhân số, còn lại có 3 mạng. Trông thấy tình hình bất ổn, tên Nghiệp Dư sơ cấp còn lại gầm lớn:

- Chạy mau!

Hô xong, gã quay người chạy trước. Hai tên đồng bọn hơi ngây ngẩn rồi bừng tỉnh lao theo như bị ma đuổi.

Không nghĩ bọn này hèn nhát tới vậy, chưa gì đã chạy, Trần Phi không chờ mấy người Mạnh Quân tới gần, khẩn trương đuổi theo, quyết không để sổng con mồi.

Phát hiện Trần Phi đuổi theo rất đúng ý mình, tên Nghiệp Dư sơ cấp cười lạnh, đang chạy đột nhiên quay người lại, trên tay hiện ra một khẩu súng ngắn bắn liền hai phát.

Đoàng! Đoàng!

Trần Phi từ đầu vẫn luôn đề phòng, nhận ra tên kia chỉ dùng súng lục, không phải súng trường, hắn thầm thở ra nhẹ nhõm. Quả nhiên, băng nhóm anh Dĩ cho dù có súng trường thì cũng không dễ dàng trao cho đàn em vác đi khắp nơi được, đó gần như là đồ vật bảo mệnh cực kỳ quý giá trong thời đại này.

Đối phương vừa giơ súng ra, Trần Phi đã chủ động chuyển đổi phương vị, di chuyển theo phương ngang để tránh đạn.

Tiêu tốn một loạt đạn vô ích, tên nọ vô cùng tức tối, rất muốn truy cùng giết tận, thế nhưng hiểu rõ thực lực đối phương ở trên gã, nếu liều mạng xài hết đạn mà không bắn hạ được thì người chết sẽ là gã, vì vậy đành nghiến răng tiếp tục quay người chạy đi, không dám nấn ná lâu.

Trần Phi từ đầu trận chiến đến giờ không hề nói một lời, dai dẳng bám theo phía sau, dù hắn thừa sức đuổi kịp đối phương nhưng vẫn cố tình duy trì một khoảng cách an toàn, đủ để kịp phản ứng một khi đối phương nã đạn. Dù sao đây cũng là một Người Chơi Nghiệp Dư sơ cấp, tốc độ xuất thủ và phản ứng thần kinh đều rất nhanh nhạy, không thể xem thường.

- ĐM, tụi mày chạy nhanh lên! Làm cái đéo gì chậm như rùa vậy hả?

Câu giờ một lúc thế mà hai tên đồng bọn vẫn chưa chạy được bao xa, chớp mắt đã sắp bám kịp, tên Nghiệp Dư sơ cấp gầm lên điên tiết.

Gã rất muốn ném chúng ở lại thế mạng cho mình, nhưng lần này hành động thất bại, nếu còn để chết sạch đàn em quay về một mình, rất có khả năng gã sẽ bị anh Dĩ tế sống, vậy nên buộc phải lên tiếng thúc giục. Đáng tiếc, tốc độ của Người Chơi Mới sao có thể sánh với Người Chơi Nghiệp Dư, dù bực tức, gã không thể không chạy chậm lại để bảo hộ đồng bọn, tự nhủ từ đây về căn cứ không còn quá xa, chỉ cần cố gắng giữ lại chút đạn này là có thể khiến đối phương kiêng dè không dám làm gì, chờ đại ca cử thêm anh em ra trợ giúp giải quyết thằng chó dai như đỉa kia.

Đúng như gã nghĩ, Trần Phi hiện thời không thể tiếp cận vì gã có súng. Tên này là Nghiệp Dư sơ cấp, mạnh hơn rất nhiều so với tên có súng trước đó bị hắn giết. Lại nói, khoảng cách đôi bên khá xa, nằm ngoài phạm vi tấn công của Chớp Giật, còn về kỹ năng Phun Tơ thì càng khó có khả năng thành công tóm được đối phương.

Thế nhưng, không phải không có cách khiến gã ta phân tâm. Trần Phi có không ít đồ chơi trong Nhẫn Không Gian, đến lúc chúng phát huy chút tác dụng rồi.

Miệng hắn điểm nụ cười lạnh lẽo, âm thầm triệu hồi một thanh Dao Mổ Chó rồi vung tay ném mạnh vào lưng tên Nghiệp Dư vẫn đang cuống cuồng chạy như điên trước mặt. Với lực tay hắn hiện giờ ném con dao này nhẹ như ném sợi lông, nó lao đi với tốc độ kinh khiếp.

Vèo!

Nghe tiếng gió rít mạnh, tên nọ ngó ra sau lưng, phát hiện một lưỡi dao như tia chớp bắn tới thì hết cả hồn vía, lật đật né sang một bên, buột miệng phun ra tiếng chửi thề.

- ĐM!!!

May mắn thoát chết, còn chưa kịp ổn định cước bộ, gã lại nhìn thấy một con dao khác như sao xẹt lao tới, phải chật vật lắm mới tiếp tục tránh được.

Véo!

Song vẫn chưa hết, lại thêm một lưỡi dao khác phóng đến.

Lần này, tên Nghiệp Dư sơ cấp không thể tránh được nữa, buộc phải vung dao mới có thể đánh bay ám khí do Trần Phi phóng ra.

Nhìn thấy Trần Phi lại lôi từ trong nhẫn ra thêm một thanh dao khác và sắp sửa phóng tới, cứ như dùng mãi không hết, gã vừa giận vừa sợ gào toáng lên:

- Thằng chó đẻ! Tao liều mạng với mày!

Họng súng đen ngòm nâng lên, nhằm vào Trần Phi bắn một phát.

Đoàng!

Điên thì điên, gã chỉ còn có bốn viên đạn để phòng thân, cần phải sử dụng thật dè xẻn hòng kéo dài thời gian kịp về tới căn cứ, bằng không lúc hết đạn cũng chính là lúc gã bị đối phương làm thịt.

Chính là thời điểm này đây, Trần Phi chờ đợi đã lâu.

Khoảnh khắc viên đạn rời khỏi nòng súng, Trần Phi lắc người một cái, lách khỏi hướng đạn bay rồi thần tốc lao tới. Một khi đã quyết định hành động, hắn cần phải thật nhanh, nhanh hơn nữa nhằm rút ngắn khoảng cách trước khi đối phương kịp nhận ra và bắn thêm phát thứ hai.

Phát giác Trần Phi vừa né đạn vừa xông tới gần mình, trong đầu tên nọ hiện ra suy nghĩ đối phương chán sống rồi, trong tay có súng gã chẳng ngại gì mà không dám đối đầu trực diện, nãy giờ mong cầu còn không được, tay cầm súng liền nhắm vào ngực Trần Phi tiếp tục nã một phát.

Đoàng!

Đang lao tới như một con báo săn, Trần Phi bất thình lình ngả người ra phía sau tránh đạn, mặt ngửa lên trời, cả cơ thể theo quán tính vẫn trượt dài trên mặt đường tới trước, để lại viên đạn vừa vặn bay xẹt qua ngay phía trên mặt hắn. Từ bàn tay trái hắn, một chùm lưới nhện phóng thẳng vào khẩu súng trong tay đối phương.

Vù!

Tên nọ cười gằn, cấp tốc tạt người né được tơ nhện, đồng thời kéo giãn khoảng cách với Trần Phi. Nghĩ cũng lạ, kẻ có súng là gã, nắm hết lợi thế cũng là gã, lẽ ra gã phải tận dụng thời cơ mà áp sát và bắn chết đối phương, thế nhưng không hiểu vì sao phút cuối lại đưa ra chọn lựa kỳ quặc và ngu xuẩn này, có lẽ do kỹ năng bắn ra tia sét tím quá đáng sợ kia chăng?! Gã mơ hồ có cảm giác nếu tiếp cận đối phương, rất có thể gã sẽ chết trước khi kịp bắn nốt hai phát đạn cuối cùng.

Nội tâm Trần Phi thoáng thất vọng, tên này quá cẩn thận, vậy mà lại không rơi vào bẫy. Lưới nhện vừa rồi chỉ là hư chiêu hắn sử dụng để dẫn dụ đối phương đến gần, trong tay đã hườm sẵn Chớp Giật chờ giải quyết gã ta, đáng tiếc không thành công. Hiện tại đôi bên còn cách nhau tầm 4 mét, vẫn rất khó để dùng Chớp Giật giết chết kẻ địch.

Tên nọ lại giơ súng lên toan bắn Trần Phi, nhưng nghĩ đến trong súng chỉ còn lại hai viên đạn, hơn nữa với khoảng cách này, bằng vào phản xạ đáng sợ của đối phương sẽ dễ dàng tránh được như mấy lần trước. Một thoáng cân nhắc lợi hại, gã đành hậm hực hạ súng xuống, buồn bực quay lưng chạy đi, trong bụng lầm thầm chửi đổng. Má nó, lần đầu tiên cầm súng mà trải qua cảm giác bất lực như vậy. Biết thế trước khi đi xin xỏ anh Dĩ cho mượn khẩu AK cầm theo thì êm rồi, chấp thằng kia có bay như chim gã cũng bắn nó thủng một trăm lỗ mới hả giận.

Trong lúc Trần Phi đang dây dưa không dứt cùng tên này, đám Mạnh Quân đã đuổi kịp phía sau, nhưng thấy kẻ địch có súng nên không ai dám đến gần, kể cả Mạnh Quân. Từ xa xa, quan sát Trần Phi cầm đao chơi tay đôi với tên cầm súng mà không chút nao núng, thậm chí như còn đang tìm cách giải quyết đối phương, đôi mày Mạnh Quân nhíu chặt, vẻ mặt phức tạp.

Hai bên cứ thế thoáng chốc đã rượt đuổi nhau gần 2 km, chỉ còn tầm 1 km nữa là đến đại bản doanh, bọn kia khấp khởi mừng thầm, càng ra sức chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa mắng chửi không thôi vì từ khi tận thế đến giờ, bọn chúng mới khổ sở như vậy, lại còn bị một thằng trẻ ranh rượt chạy mới nhục.

Nhận thấy đã sắp tới căn cứ của chúng, không còn thời gian để dây dưa, Trần Phi bất ngờ tăng tốc. Tốc độ hắn vượt xa kẻ địch, ngay khi quyết tâm mở tốc liền mau chóng áp sát.

Đoán Trần Phi đã hết kiên nhẫn nên quyết liều mạng, tên cầm súng cười lạnh, chờ Trần Phi cách mình chừng 1 mét, đã vào phạm vi khó thể tránh đạn, gã chĩa súng ra sau nhắm ngay đầu hắn nổ một phát quyết đoán.

Đoàng!

Ở khoảng cách này đúng là Trần Phi nhanh cỡ nào cũng khó lòng né đạn, nhưng ngay từ đầu hắn đã chẳng hề có ý định tránh né, bàn tay trái giơ lên, đột ngột biến thành một màu đen sì sì như hóa đá, chặn đúng đường đạn bay.

Crốp!

Viên đạn cuộn xoáy cắm thẳng vào lòng bàn tay Trần Phi, kể cả sử dụng kỹ năng Hóa Đá bàn tay nhưng vẫn bị đạn xuyên thủng. Viên đạn tiếp tục lao đến má trái Trần Phi, song phương hướng đã hơi chệch đi so với quỹ đạo ban đầu, đồng thời tốc độ cũng suy giảm ít nhiều.

Từ lòng bàn tay bị đạn đâm thủng, cơn đau buốt tận xương tủy truyền đến não Trần Phi. Hắn cắn mạnh đầu lưỡi lấy lại thanh tĩnh, thần tốc nghiêng đầu sang phải tránh được sát thương chí mạng.

Viu!

Trần Phi phản ứng cực nhanh, kế hoạch cũng vô cùng hiệu quả, thế nhưng đầu đạn vẫn lao trúng dái tai bên trái của hắn khiến nó nát bươm, vài mảnh thịt vụn văng loạn ra xa.

Hắn cắn chặt hai hàng răng nén đau không để bật ra tiếng rên, Đao Trảm Ma cuồng nộ chém xuống đầu tên cầm súng.

Vụt!

Quá nhanh, mọi hành động điên cuồng lẫn tốc độ quá kinh khủng của Trần Phi đều nằm ngoài suy nghĩ của tên cầm súng. Cứ ngỡ đắc thủ, nào ngờ hắn vẫn có thể tránh thoát, lại còn vung đao chém mình, gã ta thất kinh hồn vía, lập cập giơ súng muốn bắn nốt viên đạn còn lại.

Quá trễ. Bóng đao loang loáng đã ập tới trước mặt.

Nếu trước đó gã không tiếc rẻ đạn mà bắn cùng lúc hai viên thì mọi chuyện biết đâu đã khác. Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn, thời khắc nguy hiểm cận kề, bằng vào nỗ lực cầu sinh mãnh liệt, gã cố niễng đầu sang một bên, trong lòng lầm thầm đọc kinh sám hối.

Phập!

Nỗ lực sau cùng không ngờ lại cứu thoát gã một mạng, tuy vẫn bị lưỡi đao sắc bén chém bay một phần xương sọ và đầu tóc nhưng vẫn chưa tạo thành vết thương chí mạng trúng tới não.

Gã mừng rỡ giơ súng toan bắn vào đầu Trần Phi, song khẩu súng lập tức bị một chùm tơ nhện bao phủ rồi kéo phăng khỏi tay gã, đồng thời một cước chân hung mãnh đá tới.

Tường Đất!

Gã điên cuồng gào thét hai từ này trong đầu, chưa bao giờ mong chờ nó xuất hiện đến vậy.

Như ý nguyện, một bức tường xám xịt bỗng hiện ra chắn ngay trước mặt gã, ngăn cách gã và đối phương.

Rầm!

Chân Trần Phi đá trúng bức tường đất xám xịt liền dội ngược trở về, truyền đến từng hồi tê dại, tuy nhiên bức tường lĩnh trọn cú đá toàn lực của hắn cũng mau chóng nứt vỡ như mạng nhện rồi đổ sụp xuống. Từ sau khi trang bị thanh Katana, thể chất Trần Phi tăng vọt, cú đá của hắn vì thế cực kỳ uy lực, kể cả sắt thép trúng phải cũng móp méo biến dạng.

ĐM nó, vậy cũng được sao???

Chứng kiến đối phương chỉ một cước đá sập luôn kỹ năng phòng ngự cấp F+ chuyên dùng hộ mệnh của mình, tên Nghiệp Dư sơ cấp sợ đến kinh hồn bạt vía, lồm cồm bò dậy bỏ chạy. Gã không còn đủ năng lượng để thi triển kỹ năng nữa, kể cả Dao Gió cũng lực bất tòng tâm. Mà cho dù còn năng lượng, gã cũng chẳng còn hùng tâm tiếp chiến nữa rồi, thằng nhãi kia quá mức đáng sợ. Con đĩ mẹ nó, khủng bố cỡ này trừ anh Dĩ ra thì trong băng chẳng có ai đủ khả năng chơi tay đôi cả. Tại sao gã lại gặp trúng một kẻ địch như vậy chứ???

Đáng tiếc, gã đã sức cùng lực kiệt, gắng gượng cách mấy cũng chẳng tài nào thoát nổi Trần Phi đang như hung thần ác sát truy đuổi.

Vèo! Phập!

Một đao cuộn tới tựa thác đổ đầu non dễ dàng bửa đôi đầu gã, lăn ra chết không kịp trối.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.