Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sói cô độc

Tiểu thuyết gốc · 1939 chữ

" Cứu chữa ?, anh có cách cứu chữa cho cậu ta sao."

Đường Long hướng Trần Vũ dò hỏi.

Nhè nhẹ gật đầu Trần Vũ đáp.

" Có thể nhưng tôi không chắc chắn hoàn toàn cứu khỏi cậu ta."

Dừng lại một chút, nhìn Sở Tường và Đường Long một lúc cậu mở miệng nói tiếp.

" Có đều trong hai cậu, sẽ có một người phải bỏ lỡ một cơ hội hiếm có để thức tỉnh dị năng." Nói xong Trần Vũ từ trong túi áo móc ra hai viên thức tỉnh thạch.

Thấy Trần Vũ lấy ra hai viên bi màu xanh dương, Giang Linh ẩn đoán ra được cái gì, bốn người họ thì không hiểu đợi cậu giải thích.

" Trên tay tôi là hai viên thức tỉnh thạch, khác với nguyên thạch, nếu phục dụng nó vào, một trăm phần trăm sẽ thức tỉnh được dị năng." Lời nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào tai bọn họ giống như một tiếng kinh lôi.

Phải biết trong tận thế đầy rẫy nguy hiểm này, có thêm một phần sức mạnh thì sẽ có thêm cơ hội sống sót, cho nên nếu thức tỉnh được dị năng thì sẽ có thể gia tăng tỷ lệ sống sót bên trong tận thế này sao. Đó là ý nghĩ của bốn người bọn họ.

Nuốt một ngụm nước bọt Sở Tường hỏi." Vũ ca nếu cho Vương Kiệt sử dụng, thì cậu ta có thể hồi phục được sao."

" Trần Vũ à không Vũ ca, nếu thứ đó có thể cứu chữa được Vương Kiệt, anh có thể cho cậu ấy được không, tôi biết mình không có gì để trao đổi, nếu như anh cho có thể cứu chữa được Vương Kiệt, anh muốn tôi làm gì cũng được."

Mộ Tử Châu ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Vũ, Vương Kiệt vì cứu nàng mới bị thương nặng như vậy, nghe được có cách cứu chữa, cô vô cùng chờ mong, Trần Vũ muốn cô làm gì cũng được, cô không muốn vì mình mà người khác chết đi, nếu không quản đời còn lại của cô sẽ sống trong áy náy và hối hận.

" Vũ ca nếu anh có thể cứu được Vương Kiệt, sau này tôi sẽ đi theo anh làm tiểu đệ sai đâu đánh đó."

Sở Tường bước lên một bước nhìn Trần Vũ nói.

" Tôi cũng vậy Trần Vũ hôm nay dù anh có cứu chữa được Vương Kiệt hay không tôi cũng sẽ đi theo anh." Đường Long vỗ ngực nói.

Thở ra một hơi Trần Vũ trả lời.

" Dự định tôi sẽ đưa cho hai cậu phục dụng nó, dự kiến là tôi sẽ thành lập một căn cứ của riêng tôi, một mình tôi không thể nào quản hết cả, cho nên cần hai cậu giúp sức."

" Nhưng mà không ngờ gặp phải chuyện như vậy, nói trước là tôi không chắc chắn sẽ cứu được cậu ta, nếu thành công chúng ta sẽ có thêm một dị năng giả, thất bại chúng ta sẽ lãng phí một viên thức tỉnh thạch quý giá, hai cậu thật sự muốn cứu chữa cậu ta sao."

Đường Long và Sở Tường bốn mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt trả lời.

" Có." X2

" Vậy thì tôi không nói gì thêm." Sử dụng niệm lực Trần Vũ đưa thức tỉnh thạch vào trong miệng của Sở Tường, có thể thấy thức tỉnh thạch từ dạng rắn chuyển sang dạng lỏng chảy vào trong cổ họng cậu ta.

Năm phút, mười phút, nữa tiếng trôi qua Vương Kiệt vẫn yên lặng nằm im tại đấy, hơi thở gần như đã tắt đi.

Thở dài Trần Vũ lắc đầu." Quả nhiên là không được a."

Mộ Tử Châu ánh mắt ảm đạm đi, Đường Long đứng một bên ôm Thu Lan trong lòng, đắng chát thất vọng, Sở Tường thì chờ đợi quá lâu mệt mỏi ngủ đi lúc nào không hay.

Trong lúc mọi người nghĩ rằng Vương Kiệt phải chết không ngờ, bất chợt hào quang nâu nhạt trên người Vương Kiệt phát ra.

Cơ thể của cậu ta từ từ chìm xuống sàn nhà, sau đó mất tăm.

" Chuyện gì xảy ra." Đường Long một mặt ngu ngơ nhìn hết quá trình.

" Không...không biết tự dưng Vương Kiệt chìm xuống sàn nhà, như vậy là sao."

Mộ Tử Châu nghi hoặc nhìn Trần Vũ.

" A trời sáng rồi hả." Động tĩnh quá lớn Sở Tường từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

Giang Linh ghé sát tai Trần Vũ hỏi." Vũ hiện tượng này là thế nào a, không lẽ cứu chữa không được thức tỉnh thạch tự động chôn cất lun hả."

Trần Vũ khoé miệng co quắp, cảm thấy tên Vương Kiệt này khá là may mắn.

" Không sao cứ đợi một chút là được." Trần Vũ trấn an mọi người một câu.

Ứng nghiệm lời nói của Trần Vũ, mặt sàn bắt đầu dị động, Vương Kiệt bất ngờ trồi đầu lên, hai mắt chớp chớp một mặt mộng bức nhìn mọi người.

" Tôi...tôi sao lại ở dưới đất a."

" Là do cậu thức tỉnh được dị năng hệ nguyên tố, theo tôi quan sát chắc là hệ thổ nguyên tố." Trần Vũ vuốt cằm giải thích.

" Dị năng!, thổ nguyên tố?." Vương Kiệt sững sốt.

" Đúng vậy bây giờ tập trung tinh thần, tìm ra dị điểm sau đó cậu sẽ biết cách sử dụng dị năng của mình."

Sau đó Trần Vũ hướng dẫn Vương Kiệt cách tìm dị điểm và giải thích dị điểm là gì.

Nắm chắc được sức mạnh, Vương Kiệt động ý niệm cơ thể của cậu từ từ trồi lên sau đó thoát khỏi mặt đất. Bây giờ tất cả mọi người có thể thấy được trên cơ thể của Vương Kiệt, tứ chi bị cắn nát bây giờ đã được phục hồi hoàn hảo.

Thân cao mét tám, cơ bắp vạm vỡ khối nào ra khối đó, tóc đen mắt đen, gương mặt anh tuấn, trên người bây giờ chỉ có một bộ đồ rách rưới.

Sau khi biết mình được cứu sống nhờ Trần Vũ, Vương Kiệt cực kỳ cảm tạ và cũng như hai người Đường Long và Sở Tường muốn đi theo Trần Vũ lăn lộn, thề sống chết sẽ không phản bội.

Trần Vũ khoác tay biểu hiện là chả sao cả, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn hai người Đường Long và Sở Tường đã nhường lại thức tỉnh thạch.

Đoạn kịch bản này cũng đã hoàn toàn giải quyết, sau đó trước mặt mọi người Đường Long và Thu Lan xác định quan hệ tình nhân của nhau.

Mộ Tử Châu và Vương Kiệt không nói gì, nhưng ai cũng biết bọn họ cũng sớm thôi sẽ thành đôi thành cặp.

" Khoan đã, có gì đó sai sai hình như có một mình mình ở đây không có người yêu." Sở Tường hai tay ôm đầu nhìn xem ba cặp tình nhân đang tình tứ với nhau, trong lòng khóc ròng.

" Khụ khụ Sở Tường, Đường Long hiện tại chỉ còn lại một thức tỉnh thạch, hai cậu bây giờ quyết định là ai sẽ là người phục dụng đi." Trần Vũ nói.

Nghe Trần Vũ nói, cả bọn tập trung lại Đường Long nhìn thoáng qua sau đó không do dự nói.

" Đưa cho Sở Tường sài đi a, thằng này quá phế cho nó sử dụng thức tỉnh dị năng chắc là sẽ có tác dụng hơn."

" Mày nói ai phế, nếu mày không sử dụng thì tao sử dụng, tới lúc đó bị tao đè xuống đánh thì đừng có hối hận." Sở Tường cắn răng đáp.

" Mơ đẹp đấy, mày không có cơ hội đó đâu."

" Cứ chờ xem." Sở Tường nhận lấy thức tỉnh thạch sau đó phục dụng tại chỗ.

Sau một lúc một tiếng sói chu vang lên, đứng dậy trên thân sở Tường phát sinh biến hoá, cơ thể gầy của một tên mọt sách bình thường thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cơ bắp bành trướng lên quần áo bị căng dãn ra, nhường như lúc nào cũng có thể bị xé toạc, trên cơ thể mọc ra bộ lông màu xám, miệng mọc ra bộ răng nanh sắc nhọn, hai tay dài ra mười chiếc móng vuốt dài hai mươi cm.

" Chó xám?." Đường Long nói.

" Sói cô độc?" Vương Kiệt nói.

" Husky?." Trần Vũ nói.

Mặt Sở Tường đen lại vỗ vào ngực phát ra âm thanh thùng thùng.

" Là người sói biết không, dị năng của tôi là người sói, không phải chó, sau khi phụ thể sức mạnh của tôi gấp người bình thường khoản mười lần, ha ha ha từ nay lũ thây ma hoàn toàn không còn đáng sợ nữa."

" À, ừm, cũng được, cố gắng lên." Nói xong Trần Vũ kéo tay Giang Linh trở về phòng.

" Chúc mừng mày nha, từ giờ không còn phế nữa, à đúng rồi căn phòng đó nhường lại cho mày, tao từ giờ ở cùng nàng, vậy nha nghỉ ngơi trước đây." Nói xong Đường Long kéo Thu Lan mặt đỏ như táo chín về phòng.

" Là sao, không phải tao thức tỉnh dị năng thì phải ăn mừng sao, chuyện gì xảy ra." Sở Tường một mặt mộng bức, nhìn sang Vương Kiệt.

Thấy Sở Tường nhìn mình Vương Kiệt ngại ngùng gãi đầu nói." Là như vậy, không phải hôm nay mày cùng với họ đi đánh bầy đàn khô lâu gì sao, khi về đến còn phải gặp phải chuyện rắc rối này, chắc là họ đã mệt mỏi lắm rồi, cho nên cần nghỉ ngơi mới không để ý lắm."

" Ra là vậy, không sao tao cũng mệt mỏi ăn mừng để sau vậy, việc cấp bách bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt a."

" Ân đúng đúng, vậy tao trở về phòng đây."

Vương Kiệt trở về phòng, vì Thu Lan ở cùng Đường Long, Mộ Tử Châu không dám ở lại một mình, cho nên chỉ có thể đỏ mặt ở cùng cậu.

Sở Tường một mình đứng ở hành lang, thấy ai cũng có đôi có cặp tối tối còn được ôm nhau sưởi ấm cho nhau, còn cậu chỉ có một mình làm sói cô đơn.

Bất chợt phòng của Trần Vũ mở ra, nhìn thấy Sở Tường còn đứng ngẩn người ở đó, cười khẽ nói.

" Này còn sống không, sao thức tỉnh dị năng rồi cái mặt cứ như vừa mới ăn shit vậy."

Đang ngẩn người nghe được giọng của Trần Vũ, Sở Tường quay đầu lại chỉ tay vào mặt mình hỏi." Vũ ca anh đang gọi em à."

Trần Vũ nhịn cười ra tiếng đáp." Nói nhảm nơi này còn mỗi mình cậu, không gọi cậu thì gọi ai, đúng rồi dưới lầu có vài đầu thây ma đang tiến đến, do tiếng hú vừa rồi của cậu đấy xuống giải quyết nhanh chóng a."

Không đợi Sở Tường trả lời Trần Vũ đóng cửa trở vào trong.

Không còn cách nào, Sở Tường phiền muộn đi xuống trút giận lên đầu thây ma.

Tặng cho tác một tim và cho tác một bình luận đáng giá, khi nhìn thấy thì tác sẽ có thêm động lực viết tiếp.

Kết chương.

Bạn đang đọc Siêu phàm tận thế sáng tác bởi Vasto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vasto
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.