Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết bạn mới

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Khi nghe cậu nói thích mình anh không cầm lòng được sự hiếu kì của mình nói:"cậu thích gì ở Hoắc Dạ mà thần tượng hắn?"

anh có vẻ như trông chờ câu trả lời của người nào đó nên chăm chú nhìn vào màng hình kia.

Đôi một lấp lánh sáng lên bắt đầu nói :

" Anh ta là thiên tài đó nha anh không biết được đâu một người bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền sở hữu đầu óc đáng kinh ngạc như thế nào". Sau đó cậu liệt kê hết chiến tích của anh ra một hơi,làm cho ai đó phải giật mình không thể tin được ".À mà quan trọng nhất cũng là điểm tôi thích nhất ở anh ta đó chính là lối sống của anh ấy,anh ấy làm theo chính mình mong muốn không cần ai chấp nhận hay không miễn điều đó anh muốn ,sống cô đơn cũng thấy hiển nhiên không sợ gì cả chẳng cần bạn hay chia sẻ gì vẫn thế một mình tự gánh vác ,bóng tối hay ánh sáng thì cũng được làm chính mình luôn khiến cho mình thật hoàn hảo một sự mạnh mẽ không ai có được. Tôi không có bạn bè bị người khác khinh ghét coi là đồ khắc chết người khác,là quái vật bọn họ coi thường tôi không ai chơi với tôi ,mặc dù bề ngoài thì dửng dưng nhưng trong lòng tôi rất buồn." hàng loạt kí ức kiếp trước hiện về càng nói cậu càng nức nở." hức.... c ai nói tôi ko biết đau lòng tôi.... hức..... c..."

bên kia người nào đó hoảng hốt khi nghe thấy tiếng khóc của cậu vội vàng lên tiếng.

"Cậu không sao chứ có gì từ từ nói không có việc gì phải khóc cả, hay chúng ta kết bạn nhé!! tôi cũng không có bạn."

"Anh nói thật sao chúng ta làm bạn hả?"

"ừm" anh đáp lại một cách chắc chắn.

Cậu vội vàng nói :"chúng ta mở hình lên gặp nhau đi." thật sự lúc này cậu rất vui có người chịu kết bạn với cậu còn bỏ qua chuyện cậu đột nhập nữa .

thế rồi màng hình được mở Lên Hoắc Dạ không thể tin được chàng thiếu niên nhỏ tuổi này là người đã phá vỡ lớp phòng bị của AK khuôn mặt ửng hồng, làn da trắng mịn như bún ra sữa cùng với giọt lệ còn vương trên đôi mắt long lanh ấy làm cho trái Tim lạnh lẽo của anh lỡ một nhịp ko thể tin được người cấm dục như anh cũng có thể xảy ra chuyện này anh không nghĩ mình cong bao giờ nhưng hôm nay e rằng bản thân mình chắc thật sự cong rồi. hiện Lên trước mắt Chu Cẩn Du Là một người đàn ông lãnh đạm, bộ vest đen ,đôi mắt sắt bén như chim ưng, rất đẹp cậu không giỏi diễn tả người khác sửng người thốt Lên hai chữ trong vô thức "đẹp quá." người nào đó miệng nhếch Lên một đường cong rất khó nhận ra giọng nói khàn khàn trầm ổn buông lời trêu ghẹo.

" Đẹp tới mức mà nhóc nhìn ngẩn người luôn vậy hả?"

"Đẹp" chợt nhận ra lỡ lời Chu Cẩn Du vội lấy tay che miệng

"Năm nay nhóc nhiêu tuổi rồi ?"

"hai mươi" cậu đáp.

"Khá ngạc nhiên đấy cậu mới tí tuổi đầu mà đã đi phá phách không muốn ở nhà ba mẹ lo cho đi học mà muốn đi lãnh cơm hộp sớm hả nhóc con "

"Kệ tôi" Chu Cẩn Du hằng hộc tức giận nói cậu thật sự giận rồi sao lại có người chê người hai mươi tuổi như cậu là nhỏ tuổi chứ gọi bằng nhóc trong khi nhìn anh ta cũng chẵn lớn hơn là bao .Trong lúc giận cậu hỏi lại anh"

"Thế anh bao nhiêu tuổi mà nói tôi nhỏ?"

" Hai tám"

"Khoan! anh ko phải Hoắc Dạ đó chứ?"

"Sao cậu biết ?" anh hơi bất ngờ .

phịch... cậu ngã đập đầu vào cạnh bàn .

"ui..... da..... đau quá! " vừa la vừa đau ôm đầu ngồi dậy trên mặt Nước mắt trào ra vì quá đau

" Cậu không sao chứ? Sao phản ứng mạnh dữ vậy?"

"Đáng nhẽ tôi phải đoán ra nhanh hơn mới đúng tôi dễ dàng vào hệ thống như vậy mấy nhân viên không thể cản được ai mà có thể liên lạc được với kẻ xâm nhập như tôi chứ ngoại trừ thiên tài như Hoắc Dạ, chứ nếu là nhân viên sao có thể ăn mặc như vậy còn ngồi khen anh trước mặt anh nữa chứ a.... a....... aaaaaa mất mặt quá!"

mặt cậu đỏ Lên lấy tay che kín ko chịu mở ra .

"Cậu thông minh hơn tôi tưởng nhanh vậy mà đã đoán ra thân phận của tôi rồi". vừa nói vừa cười đùa cợt nhóc.

"anh im miệng lại cho tôi không được cười anh như vậy nữa thì .......thì.....thì...... tôi mặc kệ anh luôn." Vừa nói cậu vừa khóc bù lu bù loa mếu máo nói:"Anh cười nữa thì đừng có nói chuyện với tôi" Cậu lấy tay che kín mặt mình lại .

anh có vẻ như trông chờ câu trả lời của người nào đó nên chăm chú nhìn vào màng hình kia nhưng thấy dáng vẻ này của cậu anh không thể nào nhịn nổi nữa vội vàng lên tiếng :" Có gì từ từ nói đừng khóc nữa nhanh ngước mặt lên nào bỏ tay ra "

Nghe lời anh cậu từ từ ló mặt ra nói :" Anh làm việc tiếp đi nha số điện thoại cùng với cách liên lạc trên màng hình của tôi đấy của anh đâu gửi qua cho tôi là bạn rồi thì phải biết cách liên lạc cho nhau chứ vậy anh tắt máy làm việc đi nha " thế rồi cả hai trao đổi phương thức liên lạc xong và nói lời tạm biệt với nhau.

Cứ tưởng rằng anh đã tắt máy cậu nhảy bậc lên giường vừa nhúng vừa nhảy :

"ha... aaaAaa.....vui quá mình gặp thần tượng còn kết bạn nữa mình có một người bạn rồi vui quá Đi! "tất cả hành động của cậu đều thu vào tầm mắt của anh .Đang định tắt máy thì thấy cảnh này nên anh khựng lại một chút không ngờ lại bắt gặp cảnh này "đáng yêu quá!"

nhảy xong cậu nằm ngủ luôn làm cho anh bất ngờ "đúng là trẻ con mà muốn ngủ là ngủ nhanh thật không như mình lớn rồi ngủ được vậy cũng khỏe thôi làm việc tiếp vậy". nhưng anh đâu Có chịu tắt máy cứ thế ngắm cậu đang ngủ.

cộc.. cộc.....tiếng gõ Cửa vang lên.

"vào Đi."

"boss Lạc Băng về nhà xong bị ốm nên tư liệu về cuộc khai thác kim cương ở thành phố A mời ngài phê duyệt."

"tại sao ốm hồi nãy mới thấy mà ."

" mới gặp sếp xong thì Đi khám toàn thân rồi nói cái gì mà thấy sếp cười như điên nên tới bệnh viện .chắt bệnh rồi mà bệnh nặng mới hoa mắt kiểu đó. hay..... y... tăng ca cho cố vô tội thằng nhỏ."

" cậu đi nhanh đi."

" vâng tôi đi trước."

"vừa nãy thư kí Lạc thấy mình cười xong nhập viện bộ mình cười lên đáng sợ vậy sao nhưng lúc nãy nhóc con không phản ứng gì bất thường chuyện này coi bộ phải hỏi nhóc ấy mới được". nhìn Lên màng hình máy tính thân ảnh nhỏ vẫn đang ngủ say không hề biết gì bất tri bất giác làm cho người nào đó trong lòng gợn sóng anh muốn yêu thương chà đạp Lên thân thể tuyệt mỹ ấy. "Hoắc Dạ mầy suy nghĩ bậy bạ gì đó cấm dục lâu quá nên hoang tưởng à." trong đầu không ngừng cấm cản bản thân sao lại có những suy nghỉ đồi bại ấy với một cậu nhóc mới gặp chứ điên mất thôi trực tiếp tắt máy tính vùi đầu làm việc .

màng đêm buông xuống căn biệt thự cũng yên tĩnh hơn không ít lúc này chỉ còn những người hầu trong biệt thự còn những người kia đã về nghỉ tiếng cười nói trong nhà vang lên khi cha mẹ cậu về.

"chào mừng ông bà chủ về .bác quản gia và một đám người hầu lên tiếng."

"ừm." họ nhẹ nhàng đáp lại .

"thiếu gia đâu gọi nó xuống ăn cơm."

"vâng."

cốc.... cốc. ...cốc... "thiếu gia ơi xuống ăn cơm nào."

" ừm chờ chút con dậy ngay . "giọng nói còn ngái ngủ vang lên từ từ chậm rãi bước xuống giường rửa mặt xong chạy xuống cầu thang.

" bố mẹ mới đi làm về ạ ."

"ừ lại đây ngồi con trai ăn cơm thôi ."

" vâng ạ."

trên bàn toàn những món ngon làm cho cậu không thể kiềm nén mà ăn một cách ngon lành hai má căn tròn nhai nhai làm cho cha mẹ cậu bật cười không phải cậu không chú ý lễ nghi mà trước mặt ba mẹ của mình cậu không sợ gì cả cứ mãi là trẻ con cũng được.

" ăn chậm thôi ai giành với con đâu. "Lạc Kinh Hồng nói .

" nhăm ....nhăm .....ăn cơm ở n hà mình ngon nhất nhất luôn chứ không phải con tham ăn he he "

"khụ khụ tiểu Du này chỉ biết làm nũng thôi "mẹ Lạc nói.

Chu Nhất Long nhìn không nổi nữa Lên tiếng :

"Con trai mai con tốt nghiệp rồi đúng không con muốn chọn nghành nào thi nào?"

" Mai con thi đại luôn có rớt về bố nuôi con nha nha nha hôm nay con trai cưng của bố không muốn suy nghĩ học hành gì hết trơn muốn ăn ăn ăn và làm cá mặn thôi bố mẹ có chê con không ạ?"

" Bố không chê con trai của bố đâu lần đầu thi nên bố sợ con trai lo lắng nhưng con được như vậy bố mưng lắm có bố ở đây rớt về ta nuôi không sao".

vừa nói ông vừa thở dài "có trách khi xưa ta gửi con nhằm tường dành cho thiên tài đào tạo khắt khe hai mươi tuổi làm tốt nghiệp tùy chọn nghành mà còn khó nữa chứ nếu không được thì bị loại phải thi trường bình thường .

"Không sao đâu bố"

" Thôi con ăn đi rồi mai lên máy bay nữa "

"Bố ơi con muốn ăn kem nhưng mà con muốn khi thi xong về bố dẫn con đi cơ "

"Được được bố sẽ dẫn con đi chơi ngyên ngày luôn"

"Vậy con đi ngủ trước đây baba mama ngủ ngon ạ."

"Con trai ngủ ngon" Hai người mỉm cười nói.

thân ảnh nhỏ bị chạy thẳng lên lầu chuẩn bị mọi thứ rồi đi ngủ.

"bà con trai vừa mới làm nũng với tôi kìa ôi trời!trái tim bé nhỏ của tôi."

khoé môi bà hơi giật giật" trời ơi ! chồng ơi! giữ mặt mũi lại ai đây chồng mình hả? " trong đầu bà đang nghĩ. Hàng loạt cậu hỏi hiện lên cái gì mà bá đạo tổng tài cao cao tại thượng giờ còn lại cái gì nữa hồi theo đuổi bà hay ở chung mấy mươi năm có thấy ổng dầy đâu." con trai tài giỏi mai thêm đồ ăn vặt cho con mới được". trong lòng bà nghĩ gì ông đâu có biết.

Bạn đang đọc Sau khi chuyển sinh vào thế giới tiểu thuyết tôi được sống hạnh phúc . sáng tác bởi bichphuong24042005
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bichphuong24042005
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.