Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1201 chữ

Một giấc này, vừa ngủ là trời sáng.

Trong khách điếm náo nhiệt trở lại, thậm chí có tiếng ồn ào la hét, lúc này mới kêu Ô Tinh Tinh tỉnh dậy từ từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

Ô Tinh Tinh lười biếng ngồi dậy.

A Tiếu vội vàng lấy quần áo đến cho nàng, nói: “Ta vẫn cảm thấy nơi này có hơi nguy hiểm, yêu ma tà đạo gì đó, toàn bộ đều hợp lại cùng một chỗ....”

A Tiếu còn chưa nói xong, một hồi có tiếng bước chân lại gần.

Sau đó là vài tiếng “cốc cốc cốc”.

Cánh cửa của bọn họ bị người mạnh mẽ gõ vang.

“Có người ở đây không?” Ngoài cửa có người hỏi.

A Tiếu bị dọa hết hồn, vội vàng quay đầu hỏi: “Ai vậy? Có chuyện gì?”

Người ngoài cửa lạnh giọng nói: “Trưởng lão Pháp m Môn, nghe nói phòng chữ Thiên trên lầu là của Ô cô nương ở. Bây giờ Ô cô nương có trong phòng không?”

Cổ họng A Tiếu nghẹn lại: “Sẽ không phải là đến vây quét chúng ta đó chứ? Phu quân đó của người lúc này ngược lại không thấy bóng dáng đâu.”

Ô Tinh Tinh lại không có gì sợ cả.

Nàng cảm thấy mình bây giờ giàu có lắm! Ai cũng không cần sợ.

Ô Tinh Tinh rất nhanh đã mặc quần áo, xõa tóc đi qua mở cửa ra.

Chỉ thấy ngoài cửa đã tràn đầy không ít tu sĩ chen chúc.

Mà đứng ở đằng trước, là vài nữ tử cũng ăn mặt mộc mạc.

Người dẫn đầu trong đó, là “trưởng lão Pháp m Môn” lúc nãy mở miệng.

“Hôm qua đồ nhi của ta lên lầu gõ cửa phòng của Ô cô nương, hôm nay chỉ còn lại một cổ thi thể thôi. Ta muốn mời Ô cô nương cho Pháp m Môn ta một lời giải thích.” Trưởng lão Pháp m Môn lạnh giọng nói.

Ô Tinh Tinh: ?

Đúng là có một người nữ tử xông vào trong phòng của ta, nhưng người này đến cả tro cốt đều không còn nữa.

Người hôm qua phụ trách dẫn Ô Tinh Tinh đến khách điếm, lúc này vội vàng chen ra khỏi nhóm người, nói: “Chư vị Pháp m Môn có gì từ từ nói, vị Ô cô nương này là khách quý của Phục Hy Tông. Nếu như trưởng lão muốn hỏi tội, chỉ sợ là phải hỏi qua ý của Phục Hy Tông?”

Ngọc Lăng từ trong phòng bước ra, cảnh tượng nhìn thấy chính là cảnh này.

Trong lòng nàng ta vui vẻ.

Đây không phải là cơ hội tốt đưa đến sao?

Ngọc Lăng bóp họng cao giọng hỏi: “Bắt được chưa? Con yêu quái hôm qua đã bắt được chưa?”

Tu sĩ bên cạnh nói: “Còn chưa nữa, e rằng chỉ có vị phật tử Kim Thiền Tông đó biết thôi.”

Trưởng lão Pháp m Môn vừa nghe, cau mày nói: “Yêu quái?”

Bà ta nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh: “Đúng là giống yêu quái thật, đồ nhi đó của ta bị lột mất lớp da toàn thân. Giống hệt với chuyện của Nguyệt Tông nửa tháng trước, đều là yêu quái gây ra. Nhưng chỗ này có thể có yêu quái gì chứ? Yêu quái nào mới có thể ẩn nấp vào đây?”

Trong lòng Ô Tinh Tinh âm thầm thở dài.

Làm yêu quái thật là không dễ dàng mà.

Hay là sớm ngày song tu sớm rời đi?

“Ô cô nương không có lời gì muốn nói sao?” Trưởng lão Pháp m Môn hùng hổ dọa người.

Ô Tinh Tinh thong thả ung dung: “Nếu như ngươi biết được nàng ta gõ cửa phòng của ta. Phòng của ta ở trên lầu đó, người tự mình vào trong nhìn trước không được sao?”

“Ta tự mình sẽ đi nhìn!” Trưởng lão Pháp m Môn nói xong , mới quay người đi lên lầu.

Đợi đến trên lầu, mọi người cũng đều thấy được tình trạng bi thảm trong phòng.

Hơn nửa bên tường đều không còn nữa.

Trên mặt đất có máu, còn có dấu vết từng bị đốt, còn có yêu khí nồng nặc.

Nhìn tình hình ở đây cho dù có ba năm người, cũng phải chết mất thôi.

Trưởng lão Pháp m Môn chân mày nhếch lên: “Ngươi còn có lời gì muốn nói không?”

Ô Tinh Tinh: ?

Nàng nâng tay chỉ cửa sổ và tường: “Một người sau lưng tỏa ra ánh sáng vàng làm đó.”

Lại chỉ cửa và mặt đất cháy sém: “Một người đeo mặt nạ trắng làm đó.”

Không có cái nào là nàng làm hết.

“Nàng nói là Vô Tương Tử và Du đảo chủ sao?”

“Hôm qua đúng là đã thấy ánh sáng vàng.”

“Du đảo chủ cũng thật sự vào khách điếm ở....” Có tu sĩ nói.

Ngọc Lăng trốn trong đám người, nàng ta thật là muốn nhếch khóe miệng cười lạnh.

Sao mà có thể chứ?

Ô Tinh Tinh hôm qua mới đến chỗ này, sao mà Vô Tương Tử của Kim Thiền Tông và Du đảo chủ của đảo Ly Hỏa, đều tập hợp trong phòng của nàng được chứ? Lời nói dối này đều không hay lắm.

“Hôm qua đúng là có người vào phòng của ta, chẳng qua nàng là một con sài lang tinh, vừa ở trước mặt ta lột da, vừa nói muốn lột da trên người của ta để mặc.......”

Trưởng lão Pháp m Môn không lập tức tin tưởng lời của Ô Tinh Tinh.

Bà ta nói: “Đi mời người của Kim Thiền Tông, đảo Ly Hỏa.” Lại không nói mời người của Phục Hy Tông.

Ô Tinh Tinh âm thầm thở dài.

Đối phó tu sĩ phiền phức quá đi....

Đệ tử của Pháp m Môn quay người đi mời người.

Trưởng lão lại nói: “Đừng trách ta nghĩ nhiều, chỉ là gần đây nhiều sự cố. Vị Ô cô nương này lại là gương mặt lạ. Đợi phật tử của Kim Thiền Tông đến, có thể mời hắn ta dùng kim quang thử Ô cô nương.”

Lời nói bà ta vừa dứt, đã nghe thấy có người nói: “Tùy Ly đạo quân.”

Nhóm người tự nhiên tách ra.

Chỉ thấy Tam trưởng lão Phục Hy Tông và mấy người đệ tử vây quanh Tùy Ly chầm chậm bước đến.

Tùy Ly bước vào trong phòng, thấy tình hình trong phòng, hắn cũng cau mày trong chốc lát.

Dương Cửu xách cái lồng đi theo phía sau.

Ô Tinh Tinh nghiêng đầu vừa nhìn, ngạc nhiên nói: “Sao mà thành một cục đất vậy?”

Tùy Ly chỉ chiếc lòng đó, xem như bên cạnh không có người chỉ nói chuyện với Ô Tinh Tinh trước: “Thứ này dơ bẩm sinh, vốn dĩ ta muốn xách nó đi ra hồ tắm rửa, ai biết nó lăn một vòng trên đất, rớt vào trong bùn.”

Trong bụng Linh Hồ tràn ngập lời nói tục: “.........”

Lúc này bên cạnh có người nhịn không được hỏi: “Trong tay Tùy Ly đạo quân là vật gì?”

Bạn đang đọc Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân của Cố Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aixiao52
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.