Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cúc Hoạ Mi, Trong đôi mắt của tôi

Tiểu thuyết gốc · 2692 chữ

" Chụp nào, bé gái ơi cười đi, em cười tươi đẹp lắm đấy" Tôi nhìn trong máy ảnh một cô bé mang áo dài trắng thướt tha thoáng một cái tay tôi ấn nhẹ, " tách" âm thanh ảnh chụp vang lên làm cô bé cười một cái hai mắt sáng rõ, quay qua người bạn bên cạnh khúc khích, trông có vẻ thích chí lắm.

Tôi mắt vẫn dán vào trong máy ảnh nhưng tay bất chợt ngừng lại.

Trong mắt tôi có lẽ mơ hồ một cô gái, mái tóc suôn dài màu đen đứng trong nắng chiều, dưới cái nắng của hè tháng 5 không ai là không nghẹt thở, ấy vậy mà trên môi cô một nụ cười, một nụ cười làm trăm hoa đua nở một nụ cười đẹp đến mức làm cho ánh nắng như cũng nhoè màu đi mất, cô cười trong lấn át cả ánh chiều tà, khi mặt trời dần lặn xuống núi, khi tiếng suối chảy róc rách nhẹ nhàng vang lên, tôi như khẽ đứng lại trong một con đường nhỏ phủ đầy lá cây có vàng úa có màu nâu của lá khô, có màu xanh của lá tươi, màu sắc hoà màu sắc, âm thanh hoà âm thanh, một bản nhạc phối giữa thiên nhiên, một bức ảnh bao gồm sự hiền dịu của mẹ thiên nhiên, sự "trong suốt" của khu rừng vắng , tôi như mở mắt ra và sống lại thuở nào. Tôi nhớ rõ từng áng bóng râm dưới những tán cây lớn của rừng già, những bóng râm chưa bao giờ là đủ với lũ trẻ chúng tôi.

Tôi nhớ về một khoảng không mênh mông mà bất tận, đầy luyến tiếc, đầy vui vẻ khi tôi còn thơ.

" Róc rách" âm thanh suối chảy vang bên tai, tôi mơ màng khẽ nảy lên mí mắt, ánh sáng chói chói của bầu trời xanh chẳng biết ngại ngần gì mà xông thẳng vào đồng tử tôi, ắt hẳn mắt tôi phải hoảng sợ lắm, vì nó mới từ trong bóng tối thức dậy, giấc ngủ trưa ngon tuyệt trên tảng đá trong rừng già cạnh nhà tôi, tôi lười biếng khẽ xoay người cho đỡ mỏi những tán cây như xuyên qua tầng trời che đi ánh nắng, nhưng vẫn có một số tia nắng ngoan cường hóa thành chiến binh cầm giáo thông thiên xông qua từng lớp khiên thuẫn lá cây tấn công xuống dưới rọi lên người tôi. Làm những chỗ da ấy trở nên nóng rực, tôi bực mình, một cơn bực tức khó hiểu như bị " con bà hàng xóm" cướp lấy món đồ chơi của mình vậy, phải đấy, tôi ghét những tia nắng xuyên qua này, những chiến binh xuyên thành phá lá này, nó làm tôi không ngủ được, không tiếp tục mơ về những con diều bay bay trên trời cao được.

" ghét thật" tôi bật khỏi chỗ ngủ thân yêu mỗi trưa, một tảng đá bằng và mịn màng, nằm bên cạnh con suối chảy nhẹ nhàng nhưng phiêu đãng như tóc người con gái uốn lượn trong những bước đi, bắt nguồn từ đâu tôi không biết nhưng chảy ngang qua rừng già sau làng tôi.

Rừng làng tôi là biết bao kỷ niệm của từng đợt trẻ thơ trong làng tôi, với những ngày trốn vào rừng chơi trò lều trại, với những ngày ngây thơ bắt cá trên suối, hay thậm chí là những ngày bị ba mẹ đánh rồi dỗi hờn lên đây trốn, đối với mọi lứa trẻ làng tôi đều vậy và tôi cá ba mẹ tôi hay đời sau của làng vẫn vậy, một khu rừng tuyệt đẹp trong tiềm thức của mỗi người trong làng. Nhưng mà nói đi phải nói lại rừng này tuyệt nhất là những ngày trưa hè oi bức, những ngày nắng " chảy cả mồ hôi" ngày nắng như thế chỉ cần ra rừng leo lên một tảng đá nằm đó thì chắc chắn những " bác cây" lớn tuổi đã đưa tay ra che chở những chiến binh nắng hung hăng ấy để bạn có một không gian mát mẻ tuyệt vời cho giấc ngủ đầy ngây thơ.

Trưa nay tôi cũng không ngoại lệ, tôi ra rừng đánh một giấc với chim muông, với suối nước và cả tiếng xào xạc của lá cây dưới đất, tôi ngủ thật ngon và cũng dậy trong bực tức.

" Thạch ơi" một âm thanh non nớt dễ nghe kéo tôi về hiện tại, làm dịu đi nỗi bực vì hỏng giấc ngủ bởi nắng vàng chiều hạ. Tôi biết con bé hàng xóm vào rừng rồi nó là một trong số ít những đứa trẻ mà tôi thích chơi cùng, chẳng biết tại sao, con bé không dễ thương không được trắng trẻo như con Trang bà sáu Châu, hay có mái tóc ngắn ngang vai hay má phúng phính như nặn ra nước của con Thủy cháu ông Năm En, con bé chỉ đơn thuần ưa nhìn ít nhất trong mắt tôi là vậy, nó luôn cho tôi cảm giác đặc biệt tôi gọi nó như những người " đồng điệu" chả hiểu nữa, cứ chơi với nó là tôi khỏi lo lắng về ngày mai, có ti tỉ thứ để tụi tôi khám phá suốt cả ngày và cuối cùng lại gác lại vì đáp án nó trốn ở xó xỉnh nào rồi.

" Tao đây." Tôi đáp lớn, chơi với nhau cũng khá lâu, tôi biết nó chỉ kêu cho có lệ, chứ chỗ tôi nằm cần gì tôi nhắc.

Một lúc sau một bóng hình thấp bé mang một thân áo trắng đi tới tay còn xách theo một bì bóng nho nhỏ đi về chỗ tôi.

" Tay cầm gì á? " tôi hỏi con Thảo khi nó đi tới gần đang leo lên tảng đá, thấy nó chật vật quá nên tôi cũng đưa tay ra kéo nó leo lên lũy thành của tôi.

" Bánh bao nè" khi đã ổn định Thảo ngồi xuống tay đưa ra bì bóng giơ cho tôi, một cái bánh bao còn nóng hổi đọng cả hơi nước trên thành bì. Mắt nó cười híp cả lên vẻ mặt trông có vẻ vui lắm.

"Ui" xuýt xoa một tiếng tôi đón lấy cái bánh. Cảm nhận hơi nóng rồi nhìn nó. Tôi hỏi :

" Kiếm đâu ra vậy mày?"

" Mẹ cho Thảo á, hồi trưa Thảo phụ mẹ tí việc, nên mẹ mua cho ăn."

" Thôi mày ăn đi tao chịu á, tự nhiên đem lên cho tao." Tôi dở khóc dở cười đưa lại cái bánh bao cho nó, vì tôi biết bánh bao này được coi như là công sức nó làm ra, tự nhiên cái đưa cho tôi, ngại lắm .

" Thảo không ăn, Thạch ăn đi" con bé cười cười đẩy lại cái bánh cho tôi. Nụ cười hiền hoà làm tôi đứng hình mất năm giây.

Tôi luôn bị cuốn hút bởi những gì đó mà tôi không biết định dạng, một nụ cười chăng, một cây cỏ bốn lá, một con cua đang nâng hòn đá, không tôi chả hiểu, tôi chỉ biết nụ cười của Thảo có điều gì đó làm tôi thấy nhẹ nhõm khi nó cười.

" Thôi vậy tao không như mấy bác già nữa đâu" tôi cười lớn che đi sự ngại ngùng, với tôi thì nhường qua lại như mấy ông bà hay kêu khách sao, nhàm chán quá chừng, trông thấy ghét. Tôi không như vậy tôi muốn thẳng thắn nhận rồi mình trả cái khác.

" Ừm, tí á Thạch đi với Thảo tí nghen" Thảo nói lấp lửng, tôi chẳng để ý, với tôi, hẳn là rủ đi chơi. Tôi chẳng nói chỉ im lặng gật đầu rồi ăn bánh, Thảo lại nhảy xuống lũy thành đi về con suối ngồi xuống khi đã có địa thế, nó đưa tay khuấy mặt nước trong suốt một cái. Rồi đăm chiêu nhìn hạt đất li ti khuấy đảo như đám mây xoáy trên bầu trời.

Tôi chỉ nhẹ thở một hơi, ngủ dậy có tí hơi đói thật, nên tôi ăn thật nhanh, cái bánh bao bé tí đã nằm ngoan ngoãn trong bụng để bù năng lượng cho những bước nhảy tiếp theo.

" Đi đâu mày." Tôi hỏi Thảo trong khi chuẩn bị nhảy khỏi tảng đá, con trai ít thích trèo nhẹ nhàng tụi nó phải làm cái gì mạnh bạo mới thích cơ. Tôi cũng không ngoại lệ, như một vị tướng tài nghệ võ công siêu cường, tôi còn đạp một bước dùng " khinh công " của mình nhảy xuống một tảng đá thấp hơn rồi lại dùng " lăng ba vi bộ" lướt trên không trung và đáp nhẹ nhàng xuống đất, những quái vật đá chỉ biết trơ mắt nhìn tôi rời khỏi hiểm cảnh tụi nó dựng ra.

Thảo đã đứng đó đợi tôi, mắt tròn của nó nhìn tôi nhảy từng bước rồi bật cười thích thú.

" Trông Thạch như mấy ông chú say rượu vậy"

" Khi nào mày, tao đang chạy như mấy ông tiên nhân mà." Tôi cương quyết không nhận, say rượu là say thế nào được, tôi cá chắc mình phải " ngầu " lắm.

" Không, ba Thảo mà say rượu là cũng đi như vậy mà" Thảo phụng phịu đôi gò má dưới những tia nắng khẽ len lỏi khẽ nhi nhí.

" Ba mày cũng là cao thủ võ lâm, hổm nào tao sẻ tìm ba mày so chiêu." Tôi tức xì cả khói, nhưng rồi cũng biện minh được cho mình bằng một lý do ngớ ngẩn hết chịu nổi.

"..." Không gian bỗng trầm mặc ít lâu.

" Đi Thảo với Thạch ra chợ." Thảo nói rồi quay người đi trước cái bóng nhỏ bé của nó khắc sâu vào trí óc tôi.

Con suối chảy dài từ rừng ra thôn, chúng tôi đi dọc theo nó, trên đường hàn huyên về những bài tập cô giao về nhà, lớp ba thật nhiều thứ phải học tụi tôi phải tập làm văn, tả về chó mèo, ba mẹ, bạn bè, cây cối, hàng chục cái đề không giới hạn mà cô giáo ra cho, thật đáng sợ với một công thức mở bài " ….có nhiều…. Nhưng em thích nhất……", nhiêu đó đủ mệt lại thêm toán có phép nhân phép chia, tôi chả hiểu nó dùng làm gì vì đâu thể nhân đôi cái bánh tôi muốn ăn hay chia đôi miếng kẹo kéo đâu, thật chán nản.

Đó là với tôi, với tôi thôi nhé còn Thảo nó có hàng tá thứ vui vẻ khi học bài, nó nói văn học hay, Thảo được viết về những chi tiết nhỏ nhất mà nó nhìn thấy, toán cũng hay thảo tính toán qua lại, lâu lâu lại nghịch ngợm phá phách những bộ đề cô ra, còn có tự nhiên xã hội, vẽ hay âm nhạc nữa. Thật tuyệt vời.

Nó làm tôi chẳng biết đáp sao, nó siêng thật trong lớp khi nào cũng nhất lớp về điểm số, đã thế còn tốt bụng hay giúp đỡ bạn bè, còn tôi thì chỉ bình thường." Chán thiệc" tôi chỉ buộc miệng nói thế mỗi khi không biết nói gì.

Dọc suối ra làng, chúng tôi chạy nhanh ra chợ, chợ làng tôi bán nhiều thứ, nhưng với tôi nó chỉ thu vị khi vào quán ông Bốn bán đồ chơi cho trẻ con mà thôi, thiên đường, quán đồ chơi đó là thiên đường với bọn trẻ tôi chắc chắn là vậy. Cơ mà lạc đề mất nên tôi quay qua Thảo.

" Ra đây làm gì mày?" Bình thường ít khi hai tụi tôi ra chợ, hôm nay tự nhiên ra làm tôi cũng hơi bối rối, tôi chả cầm đồng nào theo, tiền tiết kiệm mẹ cho cũng bỏ ở nhà hết mất tiêu.

" Thảo muốn nhờ Thạch tí" Thảo nhìn tôi rồi cười tươi nhảy chân sáo đi về một sạp hàng mà khi lại đây tôi mới thấy rõ đó là những chiếc kẹp tóc nhỏ nhỏ xinh xinh, có đủ loại màu và hình ảnh khác nhau những chiếc kẹp tóc như một vườn hoa rộng lớn cuốn tôi vào một chốn thần tiên đẹp đẽ, khó khăn lắm tôi mới dứt được mắt khỏi tò mò rằng hình tiếp theo của kẹp tóc sẻ là gì. Để quay sang nhìn Thảo.

Nó cũng như tôi, thậm chí còn hơn đôi mắt nó long lanh nhìn những chiếc kẹp ấy như một món bảo bối mà nó trân quý nhất.

" Mua kẹp tóc hả mày" tôi hỏi nó khi nó vừng tỉnh hồn khỏi những điều nhỏ bé mà nó thích tôi chỉ thấy nó gật nhẹ đầu mà thôi hai má đỏ hồng hồng trông thấy ghét dễ sợ . Rồi nói lí nhí.

" Thạch chọn giùm Thảo kẹp tóc được không."

Nhìn nó cúi đầu tôi liền hiểu với nó cái nào cũng đẹp cái nào cũng thích nhưng nó chỉ đủ tiền mua một cái, ca này rất khó chọn cũng như tôi vậy cực hình khi mua dép màu này màu kia cái nào cũng thích nhưng không biết chọn cái nào.

" Tao chịu á, tao có phải con gái đâu." Tôi phân trần, không phải vì tôi không thích chọn nhưng tôi thấy cái nào cũng đẹp thì sao để chọn được trời, cơ mà được một tí tôi lại nhớ tới những lời mấy thằng con trai trong xóm hay nói về mấy đứa bê đê hay thích chơi đồ chơi con gái, thật đáng sợ tôi bắt đầu hoài nghi rằng mình có còn là con trai không, hồi đó tôi sợ lắm cứ nghĩ đến con trai nhưng như con gái là lạnh sống lưng mãi cho đến lúc lớn tôi mới hiểu có những trường hợp đôi khi là định mệnh và cũng không có gì đáng sợ hãi hay kỳ thị, họ có đủ nhân quyền như người khác họ cũng đủ điều kiện để nhận được sự tôn trọng của người xung quanh, họ cũng là con người.

Tôi đảo mắt qua hết một lượt những chiếc kẹp tóc. Rồi nhìn Thảo, nó đang bối rối lắm tay vân vê mái tóc dài của mình nhìn xuống đất.

" Thảo cũng không biết chọn, Thạch lo gìm đi." nó đáp gọn lỏn ý vị rõ ràng là tôi chọn đi chọn đại cái nào nó cũng thấy thích cả.

" Tao,... " Tôi lại nhìn những chiếc kẹp trong mắt tôi một người hiền dịu như nó ắt phải là kẹp bằng hoa nhỉ, một chiếc kẹp có hình bông hoa.

Tôi đánh giá từng cái rồi lại ướm chừng cho nó, một bông hoa cúc hoạ mi xinh xinh nhụy vàng cánh trắng hợp với mái tóc đen dài mà óng mượt của nó nhất. Một mái tóc như dòng sông chảy dài qua hè oai bước, một màu đen huyền ảo như màn đêm mà tôi chẳng biết sẻ có thứ gì nhảy ra, tôi muốn có một điểm sáng duy nhất một bông cúc hoạ mi trong sáng và hiền hoà như nó.

" Cảm ơn nhen" Thảo cười đáp khi tôi với nó về đang trên đường về nhà, khi trời cũng đã nhả khói hoàng hôn.

Chiếc kẹp được gói cẩn thận bởi cô bán hàng, với những đồng tiền ít ỏi mà nó dành dụm được, tôi nghĩ là mình chọn vậy chắc cũng được nhỉ.

Tôi và nó chào tạm biệt nhau khi tách ra để về nhà với một câu hẹn rằng mai sẽ đi câu cá.

Ps: truyện này viết trên tinh thần tùy hứng, có cảm xúc thì viết không thì thôi nhịn vì thế nên cảm ơn người sẽ và đang theo dõi nói. thanks.

Bạn đang đọc Sao Khóc Kìa Em sáng tác bởi ThachNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThachNgoc
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.