Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hai lão già bí ẩn trên núi Lộc

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

Có một con đường nhỏ uốn lượn dọc theo thế núi, nếu đi đến nửa đường rồi quay đầu nhìn lại hẳn sẽ thấy một thác nước đang chảy rì rào, từng giọt nước rơi như cánh hoa bay lung linh giữa ánh nắng. Bên trên ngọn thác có một bệ đá lớn nhô lên, phía trên dựng một cái đình tám cạnh. Hai ông lão đang vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm, còn một chàng trai đang ngoan ngoãn đứng pha trà hầu hạ.

Nền đá dưới đình cũng có vài điểm thú vị, nếu người ta ngồi trong đình nhìn một bên là dãy núi cao chọc trời, một bên là dòng thác chảy xiết sẽ có cảm giác bản thân đang lơ lửng giữa không trung, quả là một nơi tốt để thư giãn tâm hồn.

“Haha, Bàng Công có được chỗ này đúng là phúc phần, vừa gần nước vừa dựa vào núi ngắm trời mây thoáng đãng, tựa như ơn đức của tạo hóa ban tặng vậy.”

Tư Mã Huy cười đến híp cả mắt, nói với Bàng Đức Công đầy thâm ý.

“Nếu chúng ta kiên trì tìm kiếm, rồi sẽ có một ngày chúng ta có được tạo hóa của chính mình.”

Bàng Đức Công tùy ý trả lời, sau đó đặt xuống một quân cờ, giả vờ không quan tâm đến thâm ý của Tư Mã Huy. Lần trước hai người đánh cờ, nhà của Bàng Đức Công vẫn ở cù lao Ngư Lương nằm trên sông Miện, một con sông chảy qua núi Hiện, lão chỉ mới dọn đến núi Lộc Môn được khoảng hai năm, ngẫm lại nhân tình thế thái chẳng khác gì mây trôi nước chảy, mới chớp mắt đã qua một thời gian dài.

Nhìn thấy Bàng Đức Công ung dung đánh cờ, Tư Mã Huy nhìn một chút rồi không tiếp tục đánh mà nói:

“Tốt, trời muốn ban cho nên người có được, là đạo của tự nhiên vậy.”

Câu Bàng Đức Công nói được trích từ tư tưởng Hoàng Lão Đạo, một học phái xuất hiện thời chiến quốc, Hoàng tức là Hoàng Đế còn Lão là chỉ Lão Tử. Về sau Trương Giác từ tư tưởng Hoàng Lão đã sánh lập nên Thái Bình đạo, trở thành giáo lý chính của khởi nghĩa khăn vàng. Tư Mã Huy biết điều đó nên lão cũng trích dẫn một câu trong Hoàng Lão để đối đáp.

Bàng Đức Công cũng không để ý Tư Mã Huy đột nhiên không đánh cờ, dù sao trong lòng cả hai đều biết cuộc cờ này chỉ là một cái cớ, bọn họ trao đổi tin tức gì với nhau mới là điểm quan trọng. Bàng Đức Công sống lâu lên lão làng, làm sao không hiểu ý Tư Mã Huy, mấy năm nay họ chỉ nói về mỗi vấn đề này mà thôi.

“Chỉ cần Đức Thao lên tiếng, ta nguyện lắng nghe.”

Tư Mã Huy nghe vậy cũng rất bất đắc dĩ, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lão gấp gáp nói:

“Chú giải Kinh Thi của Trịnh Huyền đã ra mắt!”

Bàng Đức Công ngồi bật dậy, nhíu mày bảo:

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Chỉ mới xảy ra trong năm nay thôi.”

“Ài, thời thế thay đổi rồi, nho sinh đọc chú giải kinh dịch, bỏ rơi Thi Mạnh, Lương Khâu. Sau đó kinh thi lấy cổ văn thượng thư làm quốc học, bỏ đi chú giải kim văn thượng thư của ba nhà Âu Dương, Đại Hạ Hầu và Tiểu Hạ Hầu. Gần đây họ bắt đầu giảng dạy Mao Thi của thầy trò Mao Hanh và Mao Trường, mai một Tề Thi, Lỗ Thi và Hàn Thi. Bây giờ lại thêm bản chú giải của Trịnh Huyền, thật là….”

Bàng Đức Công nói xong trầm mặc nửa ngày rồi yếu ớt thở dài, thật sự kể về những thành tựu này làm lão không khỏi bội phục, có điều kể từ đó học phái của họ xem như xong rồi. Tư Mã Huy nhắc đến cũng cảm thấy bùi ngùi, lão u ám than ngắn thở dài:

“Ngài xem môn hạ họ có Triệu Tử Hiệp, Thôi Quý Khuê, Công Tôn Hướng Trực, Vương Bá Dư, Quý Tử Ni, Si Hồng Dự, toàn một đám anh tài thế hệ này, còn chúng ta thì sao? Sớm muộn gì bầu trời ở đất bắc cũng đổi họ!”

Nói đến mức này, Bàng Đức Công sao có thể không hiểu rõ ý của Tư Mã Huy, dù sao cũng là bạn kết giao nhiều năm, hôm nay bạn già còn chẳng cười nổi. Thế cục thời gian thật khó lường, ép một đại nho thân thiện không thể nở nổi nụ cười, thực bi ai a!

Tư Mã Huy quê ở Dĩnh Xuyên, lão cũng xem như người công thành danh toại, tất nhiên lão cũng là người của gia tộc Tư Mã ở Hà Nội, tất nhiên biết tình huống ở Hà Lạc, Ký Châu và Dự Châu. Điều lão lo lắng cũng không phải không có cơ sở, dựa theo tình thế hiện nay, ngắn thì mười năm, chậm thì ba mươi năm, học phái của họ sẽ trở nên điêu tàn.

“Ghế đá của Bàng Công rất êm, nhưng ta cảm thấy cứ như ngồi trên bàn chông vậy.”

Nói bóng gió xong còn đưa mắt nhìn xung quanh làm Bàng Đức Công không khỏi mỉm cười. Ông bạn già mình thật chẳng hề khách khí, còn suy nghĩ làm sao để trêu chọc một phen, tuy nhiên lời Tư Mã Huy vừa nói rất có đạo lý.

“Ta già rồi, dù có tâm cũng chẳng còn tinh lực.”

Bàng Đức Công lắc đầu, ta hiểu ý ngươi nói, nhưng ý ta vẫn vậy, với lại dựa theo độ tuổi trung bình thời Hán, Bàng Đức Công cũng xem như trường thọ.

“Hà hà, thầy có việc, thân là học trò phải biết gánh vác.”

Tư Mã Huy lại mỉm cười, có câu này của ngươi, mục đích ngày hôm nay xem như đạt được một nửa, phần còn lại để cho thế hệ sau vậy. Bàng Đức Công trừng mắt, giỏi cho Tư Mã Đức Thao, hóa ra vòng vo nãy giờ là muốn đưa lũ trẻ ra cày bừa! Bàng Đức Công vừa định bác bỏ, nhưng Tư Mã Huy lập tức nói:

“Thiên hạ có câu Đất bắc có Thái Học ở Hà Lạc, đất nam có Lộc Môn ở Kinh Châu. Bàng Công đã nhận lá cờ đầu của nho gia, há có thể lâm trận rút lui? Lần này các vị nhân sĩ Từ, Hàn, Thạch, Mạnh đã tề tựu, vẫn đợi Bàng Công ngài đây lên tiếng đó.”

Bàng Đức Công bất đắc dĩ chỉ vào Tư Mã Huy:

“Người có chí hướng riêng, chớ nên cưỡng cầu.”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Bàng Đức Công chợt nhận ra mình nói hớ, vừa định đính chính thì Tư Mã Huy vội vàng cười lớn lấp liếm đi, có câu này của bạn già, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đúng lúc này chàng trai trẻ đã nấu xong trà, cậu đặt lên mâm gỗ rồi bê vào trong đình, cung kính dâng lên cho Tư Mã Huy và Bàng Đức Công rồi chắp tay đứng trang nghiêm. Tư Mã Huy vừa hớp từng ngụm trà vừa âm thầm dò xét chàng thanh niên nghe đồn là đệ tử mới được Bàng Đức Công thu nhận. Ừm, làn da hơi đen một chút, gương mặt nhỏ, ánh mắt lại rất lớn nên trông có vẻ quái dị. Thôi bỏ qua bề ngoài, dù sao được Bàng Công tự mình thu nhận chắc hẳn là kẻ thông minh sáng suốt.

Thế là Tư Mã Huy cười tủm tỉm, một bên nhìn chàng trai da đen, một bên nói với Bàng Đức Công:

“Quả nhiên là trà tốt, người cũng tốt!”

Bàng Đức Công vội nói:

“Nó hãy còn nhỏ!”

“Haha, không nhỏ, không nhỏ!”

Thanh niên da đen đứng một bên nghe hai ông lão nói mấy câu không đầu không đuôi, đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, vậy là sao, họ đang bàn luận về mình hả? Bàng Đức Công đang định nói gì đó, bỗng một người hầu đi tới đưa danh thiếp và bảo:

“Thưa Bàng Công, dưới núi có người gửi danh thiếp để xin gặp mặt.”

Thanh niên da đên lập tức ra ngoài cầm danh thiếp vào trong. Bàng Đức Công xem qua rồi lẩm bẩm:

“Phỉ Tiềm ở Hà Lạc? Chưa từng nghe qua, người này là ai?”

Sau đó mở danh thiếp ra, bên trong có một phong thư, lão xem kĩ rồi giật mình:

“Ôi trời, đây là thư của Thái Thị Trung!”

Tư Mã Huy nghe tên Thái Ung cũng vỗ tay bảo:

“Thì ra là cậu thiếu niên đó, tốt lắm!”

“Ồ, hình như Đức Thao huynh có quen biết người này?”

Tư Mã Huy liền kể tất cả những gì hắn biết về Phỉ Tiềm, cuối cùng còn nói:

“Người này chẳng biết khi nào lại bái Bá Giai cùng Nguyên Trác làm thầy.”

“Thú vị! Thú vị!”

Bàng Đức Công cũng không tị hiềm giấu diếm, xem hết thư của Thái Ung liền đưa cho Tư Mã Huy đọc. Lão đọc nhanh như gió cuốn, sau đó cũng gật đầu:

“Đúng là thú vị thật! Người này thì chắc không còn nhỏ nữa chứ?”

“Ặc, chuyện này…. Người ta có chí riêng, huynh đừng có cưỡng cầu…”

“Rồi, biết rồi, khổ lắm nói mãi.”

Tư Mã Huy biết ý Bàng Đức Công nên thuận miệng đáp ứng, lại tiện thể trêu chộc Bàng Đức Công một câu, dù sao cả hai đấu võ mồm cũng nhiều năm rồi.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.