Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị giết

Phiên bản Dịch · 1696 chữ

Trong lúc Phỉ Tiềm đang tất bật cứu người ở Tương Dương, tại một địa phương khác có một vài kẻ vừa giết người trở về, cũng có một vài kẻ đang muốn đi giết một số người khác, cụ thể là trong đại doanh của Tôn Kiên dưới thành Nam Dương.

Một đội quân đông nghìn nghịt từ phía xa chạy đến, binh sĩ đứng trên đài nhìn thấy cờ xì lập tức hô với bên dưới:

“Tổ giáo úy đã trở về, mau mở cửa doanh!”

Đợi khi đại quân đến gần, binh sĩ xung quanh mới nhìn thấy người đứng ở vị trí dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, gương mặt vuông vức, miệng rộng với hàng ria mép kéo dài xuống cằm, cánh tay to còn eo thì tròn. Hắn chính là Tổ Mậu tự Đại Vinh, chuyên sử dụng một cặp song đao. Hai tên lính tranh thủ mở cửa doanh để Tổ Mậu và quân của hắn tiến vào trong.

Tổ Mậu xuống ngựa, đem song đao trên tay ném cho thân binh sau đó chỉ vào mấy cái đầu đang treo bên hông ngựa:

“Đem đầu chúng đến chỗ chủ bạ báo cáo.”

Sau đó liền nhanh chân chạy đến trung tâm đại doanh. Tôn Kiên đang ngồi đằng sau bàn, cầm một con dao nhỏ để cắt gọn móng tay, thấy Tổ Mậu bước vào, hắn cắm dao lên bàn rồi mỉm cười hỏi:

“Đại Vinh về rồi à, trận này đánh thế nào?”

Tổ Mậu đưa tay tháo khăn trùm đầu xuống, vừa lau mồ hôi vừa đắc ý kể:

“Haha! Không chịu nổi một kích! Ta còn tưởng Lưu Biểu điều tướng quân lợi hại gì lắm, ai dè chỉ là một thằng nhãi kém cỏi, bị ta chém một đao chết luôn. Sau đó ta xua quân lên tấn công, giết cả đám gà bay chó chạy.”

Một tên võ tướng đứng bên cạnh Tôn Kiên bất chợt lên tiếng:

“Đại Vinh ngươi lần này thu được bao nhiêu cái đầu?”

“Ặc, à thì còn đang đợi kiểm tra, sau khi xong sẽ báo cáo lại…”

Tổ Mậu cũng hạ giọng trả lời, trong lòng thầm mắng, tên Hàn Đương chết bằm, lần trước chỉ uống trộm có chút rượu của nhà ngươi, vậy mà nhà ngươi lại ghi hận ta. Hết chuyện để hỏi rồi hả, ta là một tướng quân, làm gì biết tính toán mà kêu ta đếm? Thật ra thì mỗi lần chém đầu chỉ mất một đao, ai thèm quan tâm việc đếm được bao nhiêu?

Tôn Kiên cười lớn, gọi Tổ Mậu ngồi xuống rồi nói với Hàn Đương:

“Nghĩa Công đừng trêu chọc Đại Vinh nữa, ngươi cũng biết hắn có học hành gì đâu mà biết đếm.”

Sau đó quay sang bảo Tổ Mậu:

“Còn Đại Vinh nữa, mai mốt ngươi chịu khó học thêm một ít kiến thức, như vậy tốt cho ngươi thôi.”

Tổ Mậu lập tức lắc đầu:

“Thôi cho ta xin, mỗi lần nhìn thấy mấy con số ta liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.”

Tôn Kiên không khỏi cảm thấy đau đầu:

“Ôi trời, không học đếm thì làm sao lên chức tướng quân được? Chẳng lẽ Đại Vinh ngươi muốn cả đời làm giáo úy hả?”

“Hì hì, chức tướng quân là chuyện sau này, xa vời lắm, đợi đến khi Thái thú ngài thăng lên tướng quân, ta đi học cũng chưa muộn đâu.”

Một tên võ tướng lớn tuổi khác cũng cười lớn:

“Ha ha ha, Đại Vinh nói rất hay, ngày mai ngươi theo ta học cách đếm số!”

“Công Phúc, ngươi làm vậy là có ý gì? Tại sao ngày mai ta phải theo ngươi học đếm? Ta nói là ….ủa…”

Trình Phổ ngồi bên trái Hoàng Cái cũng không nhịn được, vừa vỗ tay vừa cười:

“Đúng rồi đó, ý của Công Phúc chính là như thế, ngày mai ngươi ngoan ngoãn đi theo Công Phúc học đếm đi.”

Tổ Mậu lập tức vui vẻ, đứng lên chắp tay hành lễ với Tôn Kiên:

“Chúc mừng thái thú, à không, chúc mừng tướng quân! Lần này xem ra ta nhất định phải học đếm thật rồi!”

“Ha ha, nếu đã như vậy, Đại Vinh cần phải học Công Phúc đếm thật tốt nhé!”

Tôn Kiên ra hiệu Tổ Mậu ngồi xuống, sau đó dừng lại một chút rồi nói:

“Có điều ta vẫn còn một chuyện lo lắng….”

Hàn Đương hỏi:

“Tướng quân còn bận tâm chuyện gì nữa, chỉ là một thái thú Nam Dương mà thôi, giết là xong ấy mà!”

Hoàng Cái cũng vuốt râu tán thành:

“Lão phu đồng ý với Nghĩa Công, tuy Nam Dương Thái Thú không đắc tội chúng ta, nhưng hắn lại xui xẻo đắc tội Viên Công Lộ, một bên là nhà họ Viên bốn đời tam công, một bên là thái thú nhỏ, ta nghĩ tướng quân cũng hiểu…”

“Đúng vậy đó, tướng quân nên tận dụng thời cơ!”

“Được rồi! Người đâu, chuẩn bị hai con trâu, hai mươi gánh rượu sau đó theo ta vào thành, các ngươi tuyển vài tên tay chân lanh lẹ, truyền tin rằng Kiên muốn thăm hỏi Trương thái thú!”

Tên lính nhận quân lệnh rồi bước ra ngoài. Tổ Mậu có chút không rõ:

“Ủa vậy là sao? Ngài bảo phải giết hắn, vì sao còn đem rượu với trâu đi tặng cho hắn?”

“Chuyện này ngươi đừng quan tâm, có nói ngươi cũng không hiểu, không bằng nghỉ sớm một chút, đợi ngày mai sẽ có kết quả.”

Hôm sau Tôn Kiên tới gặp Nam Dương Thái Thú Trương Tư, nói vài câu không đầu không đuôi, để lại trâu và rượu rồi bỏ đi. Trương Tư cau mày không hiểu, Tôn Kiên làm vậy là có ý gì? Tên này đã đóng quân ở Nam Dương ba ngày, lấy lý do nhận công văn từ Quang Lộc Đại Phu Ôn Nghị yêu cầu hắn phải xuất binh đi Lỗ Dương diệt đám phỉ tặc, kết quả đến nơi đây chẳng những cắm trại ở lỳ một chỗ mà còn đòi Trương Tư phải đưa thuế ruộng cho hắn cung cấp quân đội.

Trương Tư cảm thấy Tôn Kiên bất quá chỉ là một Thái Thú ở quận lân cận mà thôi, có mệnh lệnh đi diệt phỉ tặc thì mắc mớ gì chạy tới chỗ mình lên mặt, còn đòi mình phải đưa tiền cho hắn xài? Bởi vậy, Trương Tư trực tiếp cự tuyệt yêu cầu vô lý của Tôn Kiên, không ngờ Tôn Kiên tiếp tục cắm trại ở lỳ một chỗ. Điều làm Trương Tư bất ngờ chính là hắn tưởng Tôn Kiên sẽ thẹn quá hoá giận, không nghĩ tới Tôn Kiên vẫn hòa nhã đem trâu và rượu tặng cho mình làm Trương Tư rất khó xử.

Nếu như Tôn Kiên trực tiếp đem quân công thành, như vậy Trương Tư sẽ có lý do để đem quân chống cự, lại còn chụp mũ bảo hắn ngông cuồng tự ý đánh mệnh quan triều đình, nhưng Tôn Kiên đã đưa lễ vật đến nhà, dựa theo nghi lễ sĩ tộc, hắn phải đích thân đến doanh trại để đáp lễ.

Thôi bỏ, vẫn cứ đi một chuyến xem sao, dù gì cũng không thể để người ta cho rằng Trương Tư hắn là hạng người vô học. Thế là hai ngày sau, Nam Dương Thái Thú Trương Tư mang theo lễ vật đến đáp tạ Tôn Kiên. Tôn Kiên cũng sai người sắp xếp tiệc rượu trong doanh để chiêu đãi Trương Tư, đồng thời cho bốn người Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương, Tổ Mậu tiếp khách.

Sau khi chén cạn đôi lần, bỗng nhiên chủ bạ Tôn Kiên từ ngoài trướng bước vào bẩm báo:

“Báo! Đại quân đang di chuyển về phía trước Nam Dương nhưng đường xá gồ ghề, vật tư trong quân không rõ ràng, mong tướng quân bắt giữ chủ bạ Nam Dương để tra hỏi!”

Tôn Kiên giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy:

“Hả? Lại có chuyện như thế sao! Người đâu, truyền lệnh ta, lập tức bắt giữ chủ bạ Nam Dương!”

Binh sĩ dưới trướng lập tức tuân lệnh mà đi.

Ơ kìa… Cái thằng Tôn Kiên này, coi ta là người chết sao? Ở trước mặt ta mà đòi bắt chủ bạ Nam Dương? Sắc mặt Nam Dương Thái Thú Trương Tư lúc xanh lúc trắng, trong lòng cũng cảm thấy không ổn, liền muốn nhanh chân chạy ra khỏi doanh, tránh xa nguy hiểm rồi tính gì thì tính.

Không ngờ Tổ Mậu đột nhiên xuất hiện bên cạnh, giữ chặt hắn bắt uống hết chén rượu mới có thể đi. Trương Tư rơi vào đường cùng, đành phải uống, ngờ đâu Tổ Mậu vừa rời đi thì Hàn Đương lại đứng lên mời tiếp. Mất một hồi sau mới thấy chủ bạ của Tôn Kiên đi đến trầm giọng bảo:

“Chủ bạ của Nam Dương đã khai hết toàn bộ, Trương thái thú cản trở quân đội, âm thầm tham ô vật tư của triều đình, mời ngài trả lại ấn triện và chấp hành quân pháp!”

Tôn Kiên mặt lạnh như băng ra hiệu cho binh sĩ trói Trương Tư giải đi. Trương Tư giãy dụa một phen chẳng làm được gì, mới tức giận gào lên:

“Tên giặc cỏ Tôn Kiên! Ta và ngươi không thù không oán, chỉ vì một chút thuế ruộng mà lại nhẫn tâm hãm hại ta?”

Tôn Kiên cũng không nói lời nào, chỉ phất tay để binh sĩ đem Trương Tư mang xuống. Ngày hôm đó Thái Thú Nam Dương Trương Tư phạm tội ăn chặn tiền thuế, giấu diếm vật tư quân đội nên bị Thái Thú Trường Sa Tôn Kiên chém tại chỗ. Không lâu sau Viên Thuật dâng tấu chương đề cử Tôn Kiên làm Phá Lỗ tướng quân kiêm Thứ sử Dự Châu.

Đó cũng chính là lúc nhà họ Viên chính thức đặt chân vào con đường quân phiệt.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.