Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nấu ếch trong nước ấm

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

Dạo một vòng quanh Thôi gia trang, Phỉ Tiềm phát hiện nhà họ Thôi có vẻ sáng sủa hơn so với lần gặp trước, không chỉ người trong trang đông hơn, ngay cả những con đường đã cũ nát cũng được tiến hành tu sửa.

Thôi Hậu dẫn Phỉ Tiềm cùng Hoàng Trung đến sảnh riêng của nhà họ Thôi, đồng thời dặn dò người hầu chuẩn bị một bàn tiệc.

Lần này bất kể là địa vị trong giới sĩ tộc hay thực lực hiện có của Phỉ Tiềm, Thôi Hậu dẫn ra sảnh chính chiêu đãi còn có phần thất lễ.

Tuy nhiên vào lúc này gia chủ nhà họ Thôi đang bị trúng gió, cơ thể chưa được tốt nên không tiện ra mặt, Thôi Hậu phải phụ trách chiêu đãi, do đó hắn chọn sảnh riêng để tiện trao đổi, cũng như thắt chặt thêm tình anh em.

Từ sau lần phát bệnh, lão Thôi có vẻ cũng muốn hưởng đến cuộc sống câu cá trồng rau an nhàn, cho nên trong khoảng thời gian này, Thôi Hậu thuận lợi tiếp nhận toàn bộ sinh nhai của nhà họ Thôi, tiếng nói trong gia tộc dần trở nên mạnh hơn.

Mặc dù nhà họ Thôi vẫn còn Thôi Quân đang làm thái thú quận Tây Hà, nhưng chỗ này nằm ở vùng biên giới, thỉnh thoảng đám du mục Tiên Ti vẫn tràn xuống kiếm ăn, cho nên nhà họ Thôi vẫn muốn tập trung phát triển ở thủ đô trước.

Huống hồ từ trước tới nay Thôi Quân vẫn chẳng có danh tiếng gì, hầu như việc lớn nhỏ trong nhà đều một tay Thôi Hậu ôm hết, dù Thôi Quân có chức quan, nhưng nói về quyền lực mềm, Thôi Hậu vẫn ở cửa trên.

Người Trung Quốc hay có thói quen bàn việc trong bữa cơm để mang tình hòa khí, văn hóa ăn nhậu cũng vì đó sinh ra, bởi vậy Phỉ Tiềm trò chuyện với Thôi Hậu khá rôm rả.

Chẳng biết từ khi nào, đề tài dần chuyển sang cục diện chính trị ở Lạc Dương, Thôi gia trang lại đặt khá gần thành, vậy nên biến hóa trên triều đình cũng là một hạng mục mà Thôi Hậu thường xuyên để ý.

Thành Lạc Dương vào thời Đông Hán được xây theo thiết kế vòng cung, bản thân Nam Cung và Bắc Cung đã chiếm mất một khoảng, sau đó Hán Quang Vũ Đế lại cho thành lập thêm các phủ để phục vụ cơ cấu chính trị, rồi đám quý tộc quan lại cũng đua nhau mở phủ…

Thế là không gian trở nên hạn hẹp, đất đẻ chứ người có đẻ đâu, rất nhiều công trình và chợ phiên cũng chuyển ra ngoài thành, đến bây giờ dân số Lạc Dương có một nửa đang sinh sống bên ngoài, thành ra tường thành Lạc Dương đã mất đi hơn 50% tác dụng bảo hộ dân chúng.

Đó là lí do vì sao khi Viên Ngỗi chỉ huy liên minh Quan Đông áp sát Lạc Dương, Đổng Trác phải dùng sách lược dời đô và đốt trụi tòa thành.

Thử nghĩ xem, Lạc Dương mất đi nguồn cung ứng bên ngoài, bản thân chi phí trong thành cũng tiêu hao lên đến kinh người, chỉ cần bao vây thêm vài ngày, dù quân đội Tây Lương sẵn sàng liều chết, nhưng đám quý tộc quan lại sống trong thành chắc chắn sẽ bán đứng Đổng Trác.

Tình huống Phỉ Tiềm dự đoán đã bắt đầu có những dấu hiệu đầu tiên, ví dụ như giá lương thực tăng cao chưa từng có.

Trong tất cả các vấn đề của một quốc gia, lương thực luôn là điều thiết yếu, là nền tảng cơ bản.

Đầu tiên, xét về mặt dân số, chỉ cần lương thực dư dả, toàn bộ nền kinh tế sẽ không chịu bất cứ tác động gì, dân chúng dư dả đồ ăn sẽ đẻ nhiều hơn, đến khi dân số tăng lên một mức độ nhất định, các vấn đề liền bắt đầu nảy sinh.

Bây giờ giá lương thực lên cao khủng khiếp, một là bằng chứng chứng minh dân số Lạc Dương đã vượt quá khả năng cung cấp của tòa thành, hai là sĩ tộc Quan Đông đóng quân dài hạn ở Toan Tảo bắt đầu gây ảnh hưởng đến việc vận chuyển lượng thực.

Đương nhiên bên trong kho của nhà giàu quyền quý ở Lạc Dương vẫn trữ nhiều lương thực lắm, chỉ riêng nhà họ Thôi đã tích lũy đủ mấy đời ăn không hết.

Nhưng bù lại việc tích lũy lương thực cũng mang đến cho nhà họ Thôi một số phiền phức.

Thôi Hạu cười đắng chát:

“Ài, chẳng giấu gì đệ, mấy ngày nay ta đã cống hai lần lương, một lần 5 tấn gạo, một lần 7 tấn gạo, cứ tiếp tục như vậy, lương thực nhiều như núi cũng lở…”

Vào thời Hán, lương thực cho quân đội chủ yếu đến từ hai nguồn cung, thứ nhất là từ thuế ruộng cố định hàng năm, triều đình sẽ phân phát xuống các doanh trại, ngoài ra có một hình thức mang tên “cống”, tức là dân chúng tặng riêng cho quân đội ngoài định mức.

Thuế ruộng hàng năm cố định không nói, nộp thuế là nghĩa vụ quốc gia, nhưng hình thức “cống” lại không hạn chế số lượng, chỉ căn cứ theo nhu cầu của quân đội để há miệng đòi hỏi, còn dân chúng đáp ứng nổi không ấy hả, xin lỗi nhé, đạo hữu chết kệ đạo hữu, bần đạo sống là tốt rồi.

Do đó dân rất ghét hình thức “cống”, chẳng khác gì cướp trắng trợn giữa ban ngày cả.

Phỉ Tiềm nghe xong kinh hãi than, đây là biểu hiện đầu tiên trong kế hoạch dời đô của phe Đổng Trác, bằng không quân Tây Lương ít nhiều sẽ kêu ca than vãn, hoặc ra thông cáo yêu cầu giảm giá các thứ, đằng này lại hành động như thể mổ gà lấy trứng, chặt luôn đường phát triển của Lạc Dương.

Hắn vội vàng hỏi:

“Vĩnh Nguyên huynh, với cục diện hiện tại, chỉ sợ huynh và những sĩ tộc khác cũng đã phát hiện ra Lạc Dương có biến khôn lường, chỉ sợ thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, việc tương lai, thứ cho đệ khó mà phán đoán…”

*Kẻ thường dân vốn vô tội, chỉ vì có ngọc quý mà thành có tội

Thôi Hậu lắc đầu thở dài:

“Cũng không trách được, đại tướng quân ngã ngựa chưa lâu, tàn dư vẫn còn đó, nay Đổng Trác nắm giữ phe ngoại thích đối đầu với phái Thanh Lưu… Ài, chả biết khi nào mới có thể yên tĩnh.”

Trong khoảng thời gian này, chuyện phát sinh nhiều vô số kể, giống như châu chấu sau mùa, Hà Tiến vừa mới xử tử Kiển Thạc chưa lâu cũng bị hoạn quan chém chết; Hoàng đế Lưu Biện đăng cơ ngắn chẳng tày gang, đã bị ép thoái vị để Lưu Hiệp lên ngôi.

Theo góc nhìn của Thôi Hậu, Đổng Trác chắc hẳn cũng làm tướng quốc được dăm bữa nửa tháng mà thôi, chỉ là hắn không biết sẽ đổi ai lên, có lẽ sẽ là nhà họ Viên…

Thật ra suy nghĩ của Thôi Hậu giống hết đám sĩ tộc nhà giàu đang sống xung quanh thành Lạc Dương, dù sao Đại Hán đóng đô Lạc Dương gần hai trăm năm, kể cả gặp phải binh đao khói lửa, thành Lạc Dương vẫn bình an vô sự, vượt qua hiểm nghèo, cho nên Thôi Hậu cho rằng chuyện xảy ra ở Lạc Dương đơn giản là các phe tranh đoạt lợi ích nhóm, giỏi lắm thì chết vài chục người trong cung là cùng.

Với kiếp nhân vật phụ mờ nhạt như Thôi Hậu, quan niệm của hắn chỉ đơn giản là ẩn nấp chờ thời đại khó khăn qua đi, mọi chuyện rồi sẽ trời quang mây tạnh, ai cầm quyền kệ người đó, không ảnh hưởng đến sinh hoạt nhà hắn là tốt rồi.

“Hừm, Vĩnh Nguyên huynh, thứ cho đệ nói thẳng, lần này chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Đệ ví dụ, cái chết năm xưa của đại tướng quân Hà Tiến chỉ có tầm ảnh hưởng lớn bằng đĩa hoa quả trên bàn, còn lần này sẽ tạo ảnh hưởng lớn như căn phòng huynh đang ở vậy.”

“Ồ, huynh chưa thấy ai ví von lạ như vậy, chẳng hay ý của hiền đệ ra sao?”

“Huynh nhìn đi, năm xưa hai phe đấu đá nhau, có ai triệu tập quân đội chưa? Có ai tập hợp toàn bộ sĩ tộc Quan Đông để công vào thủ đô chưa…”

Phỉ Tiềm chẳng nói hết câu, bởi vì hắn không cần làm vậy.

Hiện thực rất rõ ràng, dù là Đổng Trác thủ trong Lạc Dương, hoặc đám sĩ tộc tập trung ở Toan Tảo, chẳng có kẻ nào là người lương thiện cả.

Một khi cuộc chiến nổ ra, toàn bộ trật tự nhà Đông Hán khổ công gầy dựng sẽ trở thành tro bụi.

Gương mặt Thôi Hậu tím tái, hắn vội hỏi:

“Hiểu rồi, ý hiền đệ là…binh biến?”

Phỉ Tiềm cười khổ:

“Không, có lẽ còn tệ hơn như vậy nữa. Thế cục ngày nay giống như nấu ếch, lúc nước còn ấm thì thấy thoải mái, đến khi nước sôi lên, muốn thoát cũng đã muộn màng.”

“Như vậy…”

Thôi Hậu thừ người ra, tròng mắt đảo liên tục, hiển nhiên hắn rất khó tiếp nhận lý luận của Phỉ Tiềm…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.