Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm dài

Phiên bản Dịch · 1786 chữ

Thường Lâm chuẩn bị dắt díu gia đình chạy tới phía bắc để né chiến tranh, vốn hắn tính ghé vùng Thượng Đảng để hội họp với một nhánh trong tộc, nhưng nói gì thì đôi bên đã nhiều năm chưa liên hệ nhau, chẳng rõ tình hình chi bên đó thế nào.

Vừa hay Phỉ Tiềm có nhớ trước đó Thôi Quân bảo mình sắp tới quận Tây Hà nhận chức thái thú, cho nên dứt khoát lấy giấy bút, viết một bức thư giới thiệu rồi giao cho Thường Lâm, nếu Thường Lâm xui xẻo không tìm thấy thân thích ở Thượng Đảng, hắn có thể cân nhắc cắm rễ ở Tây Hà một phen.

Dù sao chỉ cần là sĩ tộc nhà Hán, hầu như bọn họ đều biết một chút tri thức, công việc dân sinh hành chính vẫn tiếp nhận ngon lành, cho nên Phỉ Tiềm cũng không lo lắng khi viết thư đề cử Thường Lâm với Thôi Quân sẽ làm Thôi Quân khó xử, nói không chừng Thôi Quân còn mừng như nhặt được vàng!

Quận Tây Hà thuộc biên cương nhà Hán, đôi khi dân ở đó vẫn va chạm với đám Tiên Ti, rất nhiều sĩ tộc đều bởi vì hoàn cảnh bất ổn mà gói ghém chạy khỏi Tây Hà, cho nên một nhóm sĩ tộc đột nhiên xuất hiện, vừa giúp Thôi Quân giảm gánh nặng công vụ, lại tăng thêm tiếng tăm cho hắn.

Bởi vậy theo lý thuyết, về sau Thôi Quân phải cảm ơn Phỉ Tiềm một phen.

Thường Lâm cũng vui mừng quá đỗi, liên tục nắm tay tỏ vẻ không biết phải báo đáp ơn nghĩa ra sao rồi mới tạm biệt Phỉ Tiềm, quay về lều của mình chuẩn bị cho hành trình ngày mai.

Còn Phỉ Tiềm sau khi tiễn Thường Lâm xong, bản thân hắn ngồi trong lều vải, không khỏi chậm rãi suy nghĩ, trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy mờ mịt.

Gia Cát Khổng Minh có danh hiệu Ngọa Long (rồng nằm), mặc kệ là mặt chữ hay ý nghĩa, đều cho người khác cảm giác hắn là loại hàng cao cấp; sau đó thằng nhóc da đen Bàng Thống cũng có danh hiệu khá chất chơi, dù Phượng Sồ có nghĩa là chim phượng non, nhưng người ta vẫn coi như một trong tứ đại linh thú cổ xưa nha, nghe đã có cảm giác thần thoại, tiên khí bay vào mặt.

Vì sao lão Thủy Kính lại gán cho mình cái danh Ẩn Côn?

Thử tưởng tượng xem, người ta vừa nhìn thấy người đã hô to, cá voi núp cạn kìa, nghe khó chịu vô cùng!

Lỡ tên chết bầm nào mồm miệng thúi hoắc, diễn giải không tốt có khi biến Phỉ Tiềm thành một câu chuyện hài…

Hãy nghĩ mà xem, Khổng Minh là rồng, nuốt mây nhai gió, ban mưa cầu phúc, thoắt ẩn thoắt hiện; Bàng Thống chính là phượng hoàng nha, hào quang năm màu rực rỡ, hót vang cả trời, vỗ cánh tạo phong vân.

Còn ta thì sao? Một con cá to lặn dưới biển, năng lực mạnh nhất chính là ngoi lên mặt nước nổi bong bóng…

Em gái nó, chẳng lẽ Thủy Kính tiên sinh coi mình giống cá ướp muối, nằm ăn chờ thời?

Phỉ Tiềm nghĩ mà buồn cười, có điều theo lời Thường Lâm, Thủy Kính tiên sinh bình luận về mình toàn những câu ca tụng, cho nên danh hiệu này xem như cũng có chỗ tốt nha.

Bất quá mình cùng Thủy Kính tiên sinh tính ra cũng chưa gặp nhau được mấy lần, vì sao lão lại tôn sùng mình kinh thế?

Nên nhớ, ai muốn thành công ở thời nhà Hán, cơ bản phải dựa vào thanh danh bản thân, tựa như một loại marketing bằng truyền miệng, hiện nay Thủy Kính tiên sinh nâng mình lên cao như thế, mặc dù danh hiệu nghe hơi kì cục nhưng tốt xấu gì cũng giúp mình trở thành ngôi sao mới nổi ở đế quốc.

Ý quên, Thủy Kính tiên sinh mang họ Tư Mã, mà nhà Tư Mã cũng ở Hà Nội, chẳng lẽ… Hừm, bất quá lúc này hồ ly tinh Tư Mã Ý vẫn đang là một thằng nhóc nghịch ngợm.

Phỉ Tiềm thả suy nghĩ trôi theo những cơn gió đêm rét buốt, nhớ lại thời điểm mới xuyên không đến thời Hán, làm một nhân vật quần chúng chết từ tập một bộ phim, dần dà lắc mình biến thành người nổi tiếng.

Hắn cũng chậm rãi hòa nhập vào thời cổ đại, chẳng biết do những sự kiện và nhân vật thời Hán sẽ thay đổi hắn, hay hắn sẽ thay đổi vận mệnh nhà Hán, hoặc có lẽ cả hai đi…

Bóng đêm dần bao phủ lên những nhành cây ngọn cỏ, liên tục nhiều ngày mệt nhọc lại thêm vừa ngâm suối nước nóng, tuy có chút hưng phấn vì danh hiệu của bản thân nhưng cơ thể mệt mỏi làm hắn díp cả mắt lại, cuối cùng Phỉ Tiềm nặng nề thiếp đi giữa rừng hoang núi vắng.

Phía bên này, Hoàng Trung cùng Hoàng Thành không sung sướng như Phỉ Tiềm, hai người họ phải thay phiên nhau gác đêm.

Hoàng Thành kính trọng Hoàng Trung, cho nên dưới tình huống bình thường hắn đều chọn ca trực từ giữa đêm đến sáng, để Hoàng Trung trực nửa đêm đầu.

Thật ra nửa đêm nào cũng là nửa đêm, cực khổ ăn đủ hết, nhưng nếu trực từ giữa đêm đến sáng, ngươi chỉ ngủ được một chút đã phải thức dậy, đồng thời ngồi hơn bốn tiếng trong lúc tiết trời rét buốt, cho nên so với nửa đêm đầu sẽ khó chịu hơn nhiều.

Hoàng Trung sờ tờ giấy trong ngực, càng tới gần Lạc Dương, tâm trạng hắn càng phức tạp, hi vọng bên trong thành Lạc Dương có thể tìm thấy một thầy thuốc giỏi tay nghề, lại sợ hi vọng càng lớn sẽ gặp thất vọng càng lớn, trong lòng rất là mâu thuẫn.

Ban đầu Hoàng Trung không chỉ có một đứa con ở nhà, mà hắn đã từng sinh ra một trai một gái, nhưng ông trời trêu ngươi, cả đứa con gái lại chết yểu.

Vất vả lắm hai vợ chồng mới có thể cứu sống được đứa con trai, nhưng nó lại bị nhiễm bệnh thương hàn, những năm qua Hoàng Trung không chỉ tiêu xài hết toàn bộ tiền để dành trong nhà, ngay cả cõi lòng cũng trở nên lạnh lẽo.

Hoàng Trung còn nhớ rõ năm đó dịch bệnh thương hàn lan tới Kinh Châu, những sĩ tộc bỏ tiền mời hết thầy thuốc về nhà riêng để chạy chữa cho người nhà, dẫn đến dân chúng thành Tương Dương muốn tìm một thầy thuốc chữa bệnh cũng không có.

Lúc ấy Hoàng Trung cũng mỏi gối chùn chân mới tìm ra một thầy thuốc sẵn lòng trị bệnh cho con, nhưng không biết có phải duyên số hay không, thuốc cứ uống mãi mà bệnh tình không thuyên giảm.

Khi ấy đã cố hết sức mà vẫn không biết phải làm thế nào, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại, cũng chẳng có chỗ để phát tiết phẫn nộ, cho nên Hoàng Trung cực kì thiếu thiện cảm với sĩ tộc.

Chỉ có điều Phỉ Tiềm giống như ngoại lệ, âm thầm phá vỡ định kiến của Hoàng Trung về sĩ tộc.

Hoàng Trung nhìn thoáng qua Phỉ Tiềm đang nằm ngủ ngon lành trên đống cỏ khô, nhẹ nhàng chép miệng, anh con rể nhà Hoàng gia chủ có vẻ không tệ nha.

Thủy Kính tiên sinh thế mà gọi hắn là Ẩn Côn, xem ra Thủy Kính cũng rất xem trọng tương lai của người này.

Gia chủ nhà họ Hoàng chọn người này làm con rể, không thể không nói ánh mắt lão rất độc đáo, cách Phỉ Tiềm cư xử với người khác cũng bất đồng với sĩ tộc bình thường.

Trước đó Phỉ Tiềm theo học Thái đại nho, sau đó lại bái Bàng Đức Công làm thầy, nếu nói không hiểu kinh sách chỉ sợ không có mấy người sẽ tin tưởng, nhưng Phỉ Tiềm không chỉ có thể cùng sĩ tộc tạo dựng quan hệ, mà còn có thể thoải mái đùa giỡn cùng đám binh sĩ một chữ bẻ đôi không biết.

Nhìn gương mặt đám lính đang trực ban, Hoàng Trung biết Phỉ Tiềm đã lấy được lòng trung thành tận tâm của chúng.

Mặc dù trước đó Phỉ Tiềm không nhất định là sống an nhàn sung sướng, ăn cơm trắng với cá tươi, nhưng đoạn đường vừa qua cực kì gian khổ, đôi khi bọn họ phải bỏ qua dịch trạm để tăng tốc độ, chỉ có chút cơm vội và lương khô cứng tới chọi chết chó, nhưng hắn giỏi lắm cũng chỉ nhíu mày rồi lại ngồi ăn cùng binh sĩ.

Hoàng Trung nhận ra trên người Phỉ Tiềm có chút phong cách kiêm ái của nhà họ Mặc thời chiến quốc, chẳng lẽ có liên quan tới gia chủ nhà họ Hoàng?

Ít nhất Hoàng Trung chưa từng chứng kiến sĩ tộc nào giống như Phỉ Tiềm cả.

Nhất là dọc theo con đường này, mặc dù Hoàng Trung không đủ tư cách tham gia trực tiếp vào hội nghị kết minh, nhưng qua mấy câu chuyện phiếm với đám lính xung quanh, hắn cũng phát hiện ra thiên hạ đệ nhất sĩ tộc là nhà họ Viên, chẳng hề hòa ái như lời đồn, mà làm người cực kì kiêu ngạo.

Chưa kể ở Toan Tảo, hắn tận mắt thấy những chư hầu một phương danh tiếng vang xa, lại đứng trên tế đàn mồm năm miệng mười như mấy bà bán cá ngoài chợ.

Huống hồ hôm nay ở trên núi, Phỉ Tiềm nói tới chuyện sĩ tộc thiên hạ không muốn tiếp chỉ hoàng đế, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là xong, càng làm cho Hoàng Trung cảm thấy có chút thất vọng.

Đây chính là những người cao quý thay thiên tử chăm lo cho dân chúng sao?

Có những sĩ tộc như vậy tồn tại, làm sao dân chúng thiên hạ có thể vượt qua sóng gió?

Hoàng Trung không khỏi nghĩ đến, thiên hạ này nếu có thêm nhiều người như Phỉ Tiềm, thân là sĩ tộc nhưng lại sẵn sàng gần gũi dân chúng, có lẽ cuộc sống của những người như hắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn chăng?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.