Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân chạy Bàng Thống

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Bàng Thống chăm chú nhìn lá thư trên tay, lòng bồn chồn không yên. Hắn cảm thấy không hề thoải mái chút nào, tâm trạng cũng rất tệ. Vốn dĩ Bàng Thống định nhân dịp Phỉ Tiềm không ở trong nhà sẽ tranh thủ vài ngày yên tĩnh, tận hưởng thời khắc nhàn nhã. Nhưng không ngờ rằng Phỉ Tiềm không ở đây, người tới núi Lộc thăm viếng lại bất ngờ nhiều hẳn lên.

Vài ngày trước có một thằng cha tên Thôi Quân tới bái phỏng, sau khi nghe Phỉ Tiềm không có ở nhà, liền để lại tên và lời nhắn rồi cáo từ. Gần đây còn có thêm một người tên Từ Phúc, cầm danh thiếp của Tư Mã Huy lên núi để chào hỏi Bàng Đức Công, dè đâu lại được Bàng Đức Công sắp xếp ở lại nhà gỗ.

Bàng Thống cho rằng điều này rất ảnh hưởng đến hắn, ban đầu nhà gỗ là một căn nhà không tệ, người anh em Tảo Chi cũng toát lên vẻ văn nhân hào sảng, Phỉ Tiềm thì khỏi nói, tuy thích bừa bãi nhưng học vấn không chê vào đâu được. Vì thế Bàng Thống chẳng có ý kiến gì, đột nhiên có một tên râu ria bặm trợn xuất hiện, bộ dạng cao to thô kệch cũng được Bàng Đức Công chấp nhận, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Do Bàng Đức Công đã mở lời, phía Phỉ Tiềm cũng đồng ý nên hắn chẳng thể nói được gì. Bù lại Bàng Thống chẳng nể nang dùng tất cả tài năng kinh sử để vùi dập thằng cha cao lớn, làm cho hai ngày gần đây Từ Phúc vừa thấy Bàng Thống là lập tức trốn mất dạng.

Bàng Thống còn có chút khinh thường nghĩ, tên cùi bắp như vậy mà còn dám xuất hiện khoa tay múa chân trước mặt mình, ngay cả Phỉ Tiềm nhắc đến phương diện kinh sử còn phải đứng sang một bên, ngươi là một kẻ còn già đầu hơn Phỉ Tiềm nhưng trình độ lại kém cỏi đến thế.

Ài, không có đối thủ, đứng trên đỉnh cao rất cô đơn nha….

Đang lúc Bàng Thống than thở, bỗng nhiên trông thấy bên ngoài nhà gỗ lại xuất hiện một vài người, thì ra là gia chủ Thái Phúng dẫn theo người hầu đến chơi. Bàng Thống vội vàng đi ra ngoài đón, hành đại lễ với Thái Phúng và nói:

“Thống xin ra mắt Thái Công, ngài từ xa đến thăm lại không được tiếp đón long trọng, thất lễ, thất lễ!”

Miệng Thái Phúng co giật, lão nghi ngờ hỏi:

“Ơ kìa, thằng nhóc này hôm nay còn biết thất lễ, trời sắp sập đến nơi rồi hả? Lần này ta đi ngang qua sẵn tiện ghé thăm Bàng Công, ngài ấy có nhà không?”

Gì cơ? Đi ngang qua? Ở đâu có chuyện trùng hợp thế, quỷ mới tin lão. Bàng Thống một bên gật đầu rồi dắt gia chủ Thái Phúng lên núi, một bên thầm nghĩ, người nhà họ Thái có ai sống ở đây đâu, chắc hẳn là vì chuyện Phỉ Tiềm nên lão mới ghé qua chứ gì…

Thật ra nghĩ vậy cũng đúng, ban đầu nhà họ Thái định mượn cơ hội Phỉ Tiềm và nhà họ Khoái đấu đá lẫn nhau để bẻ gãy móng vuốt sói của gia tộc đang tính vươn sang Tương Dương, cũng nhân tiện làm Phỉ Tiệm phải nợ ơn của nhà họ Thái. Lão tính rất hay, Phỉ Tiềm được Bàng Đức Công dạy cho Lục Thao, lại được hai đại nho Lưu Hồng và Thái Ung dốc hết kho tri thức mấy chục năm ra truyền thụ, tương lai chắc hẳn không ở dưới kẻ khác.

Vì vậy lão muốn nhân lúc Phỉ Tiềm chưa đủ lông đủ cách mà chôn một hạt mầm, biết đâu tương lai có lúc cần dùng. Dè đâu Phỉ Tiềm lại không hợp tác với họ Thái mà lại chạy sang chỗ nhà họ Hoàng, mượn thợ thủ công gia tộc này để giải quyết vấn đề.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục, nhà họ Thái sẽ có chút khéo quá hóa vụng. Lão âm thầm quan sát vài ngày, họ Bàng và họ Hoàng không có hành động gì với Lưu Biểu và anh em họ Khoái. Tuy nhiên suy nghĩ một phen, Thái Phúng vẫn cảm thấy lão nên đến thăm dò Bàng Đức Công.

Lão đã quyết định nói rõ mọi chuyện, tránh cho Bàng Đức Công nghĩ họ Thái và họ Khoái liên minh, muốn làm Tương Dương trở trời, cho nên mới cố ý chạy tới núi Lộc bái kiến Bàng Đức Công. Về phần Thái Phúng và Bàng Đức Công sẽ nói những gì, Bàng Thống hoàn toàn không nghĩ ra, và cũng không tới phiên hắn có thể quan tâm được.

Thế là Bàng Thống dẫn Thái Phúng một đường lên núi rồi chạy thằng về nhà gỗ. Nhưng thằng nhóc mới ngồi chưa ấm mông thì lại có người xuất hiện.

“Hóa ra là Thủy Kính tiên sinh, Thống xin ra mắt ngài!”

Bàng Thống chạy ra hành đại lễ với Tư Mã Huy. Dù thằng nhóc không gặp Tư Mã Huy nhiều, nhưng lần trước Bàng Đức Công cùng Tư Mã Huy trò chuyện vui vẻ, hắn cũng biết Tư Mã Huy là bậc thầy trong giới văn học cổ điện và kinh dịch, vì vậy cực kì cung kính.

“Haha, quý hóa quá!”

Tư Mã Huy cười đáp lễ, nhìn Bàng Thống một chút, lại quay sang nhìn ngôi nhà gỗ, cảm thán bảo:

“Hay thay, tốt thay! Đây là nhà của hiền chất à?”

Bàng Thống mời Tư Mã Huy vào ngồi, dâng trà rồi đáp:

“Bẩm tiên sinh, đây là nhà của huynh đệ ta, Phỉ Tiềm tự Tử Uyên xây nên.”

Tư Mã Huy tiến vào nhà gỗ, nhìn trước nhìn sau rồi gật đầu:

“Quý hóa quá! Kẻ này tâm tư rất khá!”

Lúc này Từ Phúc trốn trong phòng cặm cụi đọc sách cũng nghe thấy giọng Tư Mã Huy, hắn vội vàng mở cửa phòng ra, hành lễ với Tư Mã Huy. Tư Mã Huy thấy Từ Phúc đang ở cùng Bàng Thống dưới chân núi Lộc, mà lại ở cùng một phòng thì càng thêm cao hứng:

“Tốt quá! Như vậy mới đúng chứ!”

Lúc đầu Tư Mã Huy sai Từ Phúc mang theo danh thiếp đến, nhiều lắm thông báo cho Bàng Đức Công và để hắn ở đây chờ đợi. Vì lão biết Từ Phúc chưa có tư cách ở lại núi Lộc, cho nên nhiều nhất chỉ có thể thuê tạm khách sạn trong Tương Dương một khoảng thời gian rồi hoặc là quay về, hoặc là tham gia khóa chiêu sinh ở trường công lập Kinh Châu.

Không nghĩ tới Phỉ Tiềm lại xây một căn nhà gỗ dưới chân núi, còn Từ Phúc được thơm lây, tạm trú trong nhà nhờ sự cho phép của Bàng Đức Công. Kể từ đó sớm chiều có thể thuận tiện nghe Bàng Đức Công dạy bảo, tốt hơn so với việc đến trường công lập do Lưu Biểu lập ra.

Hơn nữa lần này Từ Phúc còn được ở chung với cháu Bàng Đức Công là Bàng Thống, ngày đêm cùng nhau luận bàn sách vở, tương lai sẽ càng có thành tựu. Tư Mã Huy thầm nghĩ, xem ra Bàng Đức Công đã bắt đầu từng bước thực hiện ước định ngày hôm đó, thế thì phía bên mình cũng phải tranh thủ thời gian.

Trong lúc hai bên trò chuyện hòa hợp, gia chủ Thái Phúng đã xuống núi, lão thấy Tư Mã Huy liền vội vàng đi đến chào hỏi. Cả hai cười giả lả đôi ba câu, Thái Phúng đã dẫn người hầu đi mất. Sau đó tất nhiên Bàng Thống muốn dẫn lĩnh Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy lên núi.

Ngày hôm nay đúng là một ngày không hết những bất ngờ, hắn vừa xuống núi xong, cầm một bức thư còn chưa kịp đọc hết đã nghe tiếng cười lớn từ xa vọng lại. Tiếng cười này Bàng Thống vô cùng quen thuộc, hẳn là Hoàng Thừa Ngạn đến chơi.

Ông trời ơi, hôm nay là ngày gì thế, sao lại nhiều người như vậy?

“Ồ, Hoàng Công hôm nay cũng đến sao?”

Bàng Thống khá thân với Hoàng Thừa Ngạn nên vừa gặp liền hỏi làm Hoàng Thừa Ngạn bất ngờ:

“Cũng tới là sao? Hẳn là còn có người khác?”

“Bẩm vâng, ban nãy Thái Công đến gặp Bàng Công, vừa rồi đã rời khỏi. Hiện tại Thủy Kính tiên sinh còn đang ở trên núi.”

“Ồ, Thủy Kính tiên sinh cũng tới? Vậy ta phải đi gặp thôi.”

Hoàng Thừa Ngạn cười ha ha một tiếng, nói dứt lời liền muốn lên núi, bạn già sao lại có hứng ghé chơi vào hôm nay, thật ra đúng dịp mà. Thân làm hậu bối, dĩ nhiên Bàng Thống lại phải dẫn Hoàng Thừa Ngạn lên núi. Vừa đi Bàng Thống vừa rủa thầm, cứ như vậy một lát sau mình phải lăn xuống núi à? Sao hôm nay giống hệt ngày tết vậy? Nếu có Phỉ Tiềm còn đỡ, hắn sẽ thay mình chạy một hai chuyến.

Xem ra ôn thần đó đã giải quyết ổn thỏa việc chế tiễn, vì vậy Hoàng Công mới rảnh rỗi chạy tới đây chơi….

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.