Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy đến gãy cả chân

Phiên bản Dịch · 1996 chữ

Cuối cùng ngày tết cũng đến, đây là cái tết thời Hán thứ hai Phỉ Tiềm được ăn.

Nhớ lại cái tết đầu tiên, hắn và Phúc thúc chỉ có hai người, trời lại se lạnh, chỉ có thể làm chút đồ ăn qua loa cho xong chuyện, chẳng có ấn tượng gì ghê gớm lắm.

Nhưng lần này hắn ăn tết ở núi Lộc tại Kinh Châu, vì vậy hoàn cảnh khác xa nhau lắm. Tuy nhà họ Bàng không có nhiều người ra làm quan, nhưng thanh danh gia tộc lan khắp đế quốc, rất nhiều thế gia ẩn núp trong bóng tối, bình thường im hơi lặng tiếng, nhưng vừa đến tết đều phái một ít người hoặc tự mình gia chủ đến quà cáp cho Bàng Đức Công.

Không phải quà nào cũng quý giá, đại đa số đều là một chút hạt yến mạch, hạt lúa… cùng các thể loại nông sản khác, còn một số thế gia gửi trái cây nữa. Tất nhiên quà quý Bàng Đức Công vẫn nhận chứ không dùng thái độ tu tiên không vướng bụi trần để từ chối. Nhưng vấn đề ở chỗ nhà lão ở trên núi, nên phòng ốc không nhiều, chỉ vài hôm đã chất đầy.

Về sau chẳng biết từ khi nào quà cáp bắt đầu chuyển hướng sang nhà Phỉ Tiềm. Hiện tại chỗ hậu viện trừ phòng của Phúc thúc ra, toàn bộ đều được trưng dụng để chứa quà, và rất nhanh cũng đã đầy ắp.

Danh tiếng Bàng Đức Công vang khắp đế quốc, chớ nói chi đất bản địa Kinh Châu. Bàng Thống phụng mệnh quay về một chuyến, chưa được hai ngày đã trở về, đại khái bảo rằng tất cả chúng ta sẽ ăn tết ở nhà Phỉ Tiềm.

Ban đầu Tảo Chi định về thăm nhà, kết quả Phỉ Tiềm lại đưa thêm mấy quyển sách về nông nghiệp làm hắn không nhấc chân nổi, đành viết một phong thư bảo cháu Bàng Đức Công mời ăn tết nên phải ở lại, về phần về nhà có bị cha gõ đầu không thì tính sau. Mùa xuân năm nay Phỉ Tiềm cũng không còn lẻ loi ở cạnh Phúc thúc, người ăn tết cùng đã đông hơn nhiều.

Hóa ra tết thời Hán ban đầu không phải tháng giêng mà là tháng mười. Mãi cho đến lúc Hán Vũ Đế trị vì, chính phủ mới quy định ngày tết sẽ rơi vào ngày đầu năm âm lịch tháng giêng, từ đó ngày ăn tết mới bắt đầu cố định. Một số thứ cũng giống và khác với thời hiện đại.

Trước hết là đốt pháo, thứ này được phép nha. Nhưng thời hiện đại, nếu ai tự ý đốt sẽ bị cảnh sát 110 đến bắt đi, ở thời Hán còn kinh hơn, tổng thẳng người tự ý đốt vào tù vì tội cố tình gây hỏa hoạn. Pháo hoa phải đợi triều đình đốt tại kinh thành Lạc Dương trước, sau đó các nơi còn lại mới được châm mồi lửa, như kiểu sự kiện đời sau sẽ ưu tiên cho thủ đô.

Loại pháo hoa cũng được thống nhất, dung ống pháo làm từ cây trúc, mấy ngày nay ngoài chợ đầy các gian thương hét khản cả cổ để rao bán món đồ chơi này. Bản thân Phúc thúc cũng bỏ tiền rước một mớ pháo về để sẵn ngoài hậu viện, đến lúc dùng xong chỉ cần ném vào chậu than là được, an toàn không độc hại không ô nhiễm.

Đến ngày tết, thời Hán có hai lễ nghi quan trọng nhất là tế tự, tức là lễ cúng bái tổ tiên và múa Na. Tế tự thì bình thường, còn múa Na là một tập tục truyền thống, lưu hành rộng rãi từ cổ đại cho đến hiện đại, nhất là các khu vực Hồ Nam, Hồ Bắc, Quý Châu.

Người cổ đại thường sử dụng múa Na để trừ tà và cầu xin thần linh hóa giải bệnh dịch. Một nhóm múa gồm hơn trăm người, kẻ dẫn đầu được gọi là Phương Tướng, đầu mang mặt nạ Na, mặc áo đen và váy màu đỏ, lòng bàn tay đeo da hươu, cầm một cây gậy dài cùng khiên. Hắn ta sẽ dắt đoàn người nhảy theo nhịp và bước đi xung quanh.

Đoàn múa chia làm 2 nhóm, nhóm đầu là những người mang mặt nạ của mười hai thần thú cổ đại được phong làm Na thần, chuyên ăn những thứ có hại, gồm Giáp Tác ăn hung thần, Phất vị ăn hổ, Hùng bá ăn ma, Đằng Giản ăn điềm xấu, Lãm Chư ăn lỗi, Bá Kỳ ăn ác mộng, Cường Lương và Tổ Minh ăn ký sinh trùng, Uỷ Tuỳ ăn năm giác quan, Thác Đoạn ăn vật lớn, Kỳ Cùng và Đằng Căn thì ăn côn trùng.

Nhóm còn lại được gọi là Trân Tử, gồm những đứa nhỏ khoảng 10 đến 12 tuổi sẽ cầm đuốc và hát lớn những câu chửi rủa ma quỷ. Loại hình múa này thịnh hành vào thời Đường, ảnh hưởng đến cả thần đạo Nhật Bản thời kỳ Heian (Nghĩa là bình an) và Hàn Quốc thời Cao Ly Tĩnh Tông.

Chỉ xét riêng về thời Hán, múa Na có rất nhiều tên gọi. Nếu do triều đình tổ chức thì gọi là Quốc Na; quân đội ăn tết hoặc xin thần linh phù hộ trước khi ra trận gọi là Quân Na; nông dân ăn tết cũng múa quy mô nhỏ gọi là Hương Nhân Na. Tất cả đều được chép lại trong sách “Chu Lễ”.

Ngoài hai phong tục trên còn một hoạt động quan trọng không kém là Yết lễ, tức là lễ thăm hỏi lẫn nhau. Bàng Đức Công không chỉ là đại nho mà còn là lãnh tụ tinh thần của giới sĩ tộc Kinh Châu, tất nhiên các gia tộc đều kéo đến xin yết lễ.

Các nhân vật cao cấp của thế gia đến ra mắt, tất nhiên không thể cho đám người hầu ra đón tiếp, làm vậy là thất lễ, nên bình thường đều sẽ do con cháu nhà họ Bàng tự mình phụ trách đón tiếp. Những năm qua đều là con trai Bàng Đức Công tên Bàng Sơn Dân chủ trì, nhưng hiện nay Bàng Sơn Dân đã có gia đình, hắn phải chiếu cố đến mối quan hệ của mình và gia đình. Vì vậy chuyện xui xẻo này liền rơi xuống đầu Bàng Thống, đó cũng là lý do hắn mắc kẹt ở núi Lộc ăn tết.

Hừm, nhắc tới Bàng Sơn Dân, vợ hắn là chị thứ hai của Gia Cát Lượng…. Tuy nhiên có một chuyện bất ngờ xảy ra, lần này ngoại trừ Bàng Thống đứng phục vụ yết lễ, ngay cả Phỉ Tiềm cũng phải phụ giúp.

Lúc Bàng Thống thông báo chuyện này cho Phỉ Tiềm, hắn còn tưởng thằng nhóc da đen lại tính chơi xỏ mình. Dù sao đây chính là việc lớn của nhà họ Bàng, sao lại để một người khác họ như mình đến tham dự?

Bàng Thống có chuyển lời của Bàng Đức Công, ngươi đọc nhiều sách của lão già này như vậy, đã dính dáng tới nhà họ Bàng, do đó cũng nên làm chút chuyện để báo ơn. Nhưng Phỉ Tiềm biết, việc này nhất định là Bàng Đức Công cố ý yêu cầu, bằng không người nhà họ Bàng chẳng ai dám yêu cầu như thế, thật sự lão Bàng rất khổ tâm vì mình nha….

Thế là vào thời điểm bước sang năm mới, Phỉ Tiềm và Bàng Thống đã có mặt tại buổi yết lễ. Buổi sáng hôm ấy rất nhiều người tới chào hỏi, nhưng hầu hết đều không cùng Bàng Đức Công ngồi đàm bao lâu, thậm chí có một ít người còn chưa nói được hai câu, đúng kiểu đến vội vàng ra đi vội vã…

Phỉ Tiềm cùng Bàng Thống thay phiên nhau, một người dẫn khách lên và người còn lại dắt khách xuống núi. Hai người họ đi đến mức đầu gối muốn rớt khỏi cẳng chân. Phỉ Tiềm cũng chỉ đành tự an ủi trong lòng, may mà lão Bàng sống ở núi Lộc chứ không phải núi Himalaya, bằng không có chết hắn cũng sẽ chạy mất.

Trời từ từ sụp tối, người đến chào hỏi Bàng Đức Công cũng vơi dần. Phỉ Tiềm tưởng rằng mọi chuyện sắp kết thúc. Nhưng không, Bàng Thống nhe răng bảo phần hay còn ở phía sau. Phỉ Tiềm than ngắn thở dài, chợt nhận ra hàm ý trong lời thằng nhóc.

Ở đằng xa có một chiếc xe ngựa khá lớn, trên đèn lồng có viết một chữ Thái. Người đến chính là gia chủ nhà họ Thái đương nhiệm, Thái Phúng. Lão ta nhận ra Bàng Thống nên liền trêu ghẹo:

“Ô hô, thì ra là thằng nhóc nhà ngươi, sáng giờ chắc khổ cực lắm nhỉ?”

Nói xong còn thuận tiện nhìn lướt qua Phỉ Tiềm. Bàng Thống vội chỉnh lại sắc mặt, chững chạc đáp:

“Thống nhận việc yết lễ, chào đón các trưởng giả đến thăm, sao có thể khổ cực được?”

Tiếp theo hắn bước sang bên trái, dắt Thái Phúng lên núi, còn mấy kẻ theo tháp tùng Thái Phùng được Phỉ Tiềm mang đến nhà mình. Trong khoảng thời gian này, nhà gỗ của Phỉ TIềm được hắn biến thành chỗ nghỉ chân.

Lúc Phỉ Tiềm đưa đoàn tùy tùng nhà họ Thái đến nhà gỗ, tên đội trưởng lại không bước vào, chỉ chắp tay hành lễ tỏ ý cảm ơn rồi dắt người đến một bãi đất trống kế bên, đem lều vải trên xe ngựa xuống để cắm trại.

Ái chà, có vẻ như đội ngũ yết lễ của gia tộc họ Thái sẽ ở lại qua đêm. Chờ đến khi Phỉ Tiềm trở lại núi Lộc, Bàng Thống cũng mới vừa từ trên núi xuống. Kỳ thật Bàng Thống cũng mệt muốn chết, dù sao Phỉ Tiềm đang trong độ tuổi sung mãn, còn Bàng Thống chỉ mới thiếu niên, riêng việc leo núi đã tiêu hao tám phần thể lực, hắn chỉ đang cắn răng chịu đựng mà thôi.

Bàng Thống nói với Phỉ Tiềm, cũng như đang tự nói với mình:

“Cố lên, chỉ còn một nhà nữa thôi.”

Phỉ Tiềm cũng đang nỏ mạnh hết đà, cả ngày từ sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu leo lên leo xuống cho tới bây giờ trời đã chập tối, sáng có ăn một bữa no nê, nhưng đến trưa chỉ được người hầu mang cho chút cơm nắm và một chén canh lót dạ. Hắn vừa mệt vừa đói, gật đầu với Bàng Thống:

“Ừ, tốt lắm, còn một nhà cuối thôi hả?”

“Dựa theo lệ cũ, năm nay nhà cuối cùng sẽ là nhà họ Hoàng… Ý, họ tới rồi kìa.”

Bàng Thống trông thấy nơi xa có ánh sáng chiếu rọi, liền giữ vững tinh thần tới đón tiếp.

Quả nhiên người xuất hiện là gia tộc họ Hoàng, chưa kịp thấy bóng người đã nghe tiếng cười vang vọng. Tất nhiên không ai khác họ mà hiểu rõ họ Hoàng hơn Bàng Thống, hắn chẳng nghiêm túc nữa mà cà rỡn bước tới:

“Cuối cùng thì Hoàng Công cũng chịu tới.”

“Khà khà, giờ thì biết phục vụ yết lễ cực khổ chưa tên nhóc?”

Gia chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Thừa Ngạn cũng tùy ý cưới lớn, còn vỗ vai Bàng Thống:

“Đưa ta đi lên rồi ngươi mau đi ăn chút gì đó, còn nghỉ ngơi nữa.”

Thời điểm Hoàng Thừa Ngạn đi đến trước mặt Phỉ Tiềm, bỗng nhiên ngừng một chút nhìn Phỉ Tiềm chằm chằm, lại nhẹ gật đầu rồi cùng Bàng Thống lên núi.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.