Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một là một, hai là hai

Phiên bản Dịch · 4053 chữ

- Vậy được rồi, em cũng không cố ép anh.

Cổ Ngọc cắn cắn môi, lại hì hì cười

- Cái tên Trịnh Nghị kia rất đáng ghét, mỗi ngày đưa hoa tặng quà, em không thích hắn, làm sao bây giờ?

- Là một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp, đối với việc làm cách nào cự tuyệt nam nhân theo đuổi, mỗi người đều có một cách riêng, anh tin tưởng em cũng có, sẽ không cần anh dạy cho em, đúng hay không?

Hạ Tưởng liền trêu đùa Cổ Ngọc vài câu, kỳ thật hắn biết rõ Cổ Ngọc thông minh thế, làm sao không thoát khỏi sự đeo bám của Trịnh Nghị? Cô chỉ là mượn cơ hội làm nũng, cô muốn nhìn xem hắn có quan tâm cô hay không thôi.

- Ừ.

Cổ Ngọc quả nhiên không nói thêm về Trịnh Nghị, lại nói một câu khiến Hạ Tưởng hoảng sợ

- Lần trước khi cùng anh làm chuyện đó, vừa lúc là kỳ nguy hiểm của em, sau đó kinh nguyệt liền chậm lại ...

- Hả?

Hạ Tưởng vô cùng giật mình, không phải một phát súng trúng tâm chứ, chỉ một lần mà khiến cho Cổ Ngọc mang thai? Ngay cả hắn cũng không thể tin được chính mình cũng quá thần kỳ, liền vội vàng hỏi một câu:

- Hiện tại thì bình thường rồi chứ?

- Đương nhiên tốt rồi, lại bình thường, em còn tưởng rằng là mang thai, kết quả không có, làm em sợ nhảy dựng.

Cổ Ngọc vỗ vỗ cánh tay Hạ Tưởng

- Em còn trẻ, không nghĩ sinh con đâu. Về sau anh chú ý một chút, lúc muốn ức hiếp người ta phải tính ngày lành, nếu không anh đừng mong đụng tới em ...

Cổ Ngọc nhanh nhẹn mà chạy đi, nhìn bóng dáng vô ưu vô lự (vô tư không lo nghĩ) của cô, Hạ Tưởng không khỏi cảm thán. Có đôi khi ngẫm lại có tính cách như Cổ Ngọc cũng là một loại hạnh phúc khó kiếm, không giữ trong lòng chuyện gì, muốn tức giận liền tức giận, nhưng tức giận không vượt qua ba phút, sau đó thì lại vui vẻ cười nói .

Nếu có thể đem hạnh phúc trở thành một việc đơn giản, làm người cũng sẽ vui vẻ hơn nhiều. Chỉ có điều, tuyệt đại bộ phận mọi người không làm được điểm này.

Hạ Tưởng lái xe về nhà, thấy thời gian còn sớm, cũng không sốt ruột. Về cơ bản hắn ở thủ đô người nên gặp thì đã gặp rồi, giờ chỉ chờ ngày mai đi cùng lão Cổ tham gia buổi tụ họp, sau đó ngày kia trở về thành phố Yến, bắt đầu bắt tay vào bố cục quận Hạ Mã.

Quận Hạ Mã, sau tết còn nhiều việc phải làm

Lúc gần đến nhà, hắn gặp ven đường không ít quán nhỏ bán hoa quả, liền đi xuống xe mua ít hoa quả. Nhớ là Tiểu Liên Hạ thích ăn táo nhất, hắn liền mua hai thùng táo đem lên xe.

Cái này Tiểu Liên Hạ và hắn rất giống nhau, hắn từ nhỏ chính là thích ăn táo. Táo được xưng vua hoa quả. Không có bất cứ tác dụng phụ gì, là hoa quả ôn tính, ăn vừa không gây nóng cũng không hạ hỏa, hơn nữa nghe nói còn có thể đề cao trí lực, bởi vậy táo còn được gọi là quả trí lực.

Về đến nhà, Hạ Tưởng đem táo lên lầu, hôm nay tâm tình hắn không tồi, quyết định ngay trước mặt Liên Nhược Hạm và Tiểu Liên Hạ, biểu diễn một chút tuyệt kỹ gọt táo của hắn. Năm đó khi hắn mới tới nhà Tào Vĩnh Quốc, chính là dùng một tay hành văn liền mạch lưu loát gọt táo khiến Tào Thù Lê xem chăm chú không ngừng.

Hạ Tưởng lén lút vào cửa, không cần gõ cửa, chính là muốn ẹ con Liên Nhược Hạm một tin vui bất ngờ. Hắn nhấc cao chân, đi nhẹ, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy người ngồi ở giữa phòng lập tức sững sờ tại chỗ!

Có Liên Nhược Hạm, Tiểu Liên Hạ cũng có. Liên Nhược Hạm lẳng lặng mà ngồi trên sô pha, vẻ mặt đoan trang. Tiểu Liên Hạ lại hồn nhiên không phát hiện không khí ngưng trọng, chỉ mải đuổi theo quả bóng. Mà ngồi ở giữa sô pha là một người tóc hoa râm, thân hình cao lớn, gương mặt chữ điền, dù Hạ Tưởng chưa có gặp qua ông, nhưng hắn mới thấy Ngô Tài Dương, lại quen thuộc với Ngô Tài Giang, liếc mắt một cái là có thể nhận ra người trước mắt chính là ông cụ Ngô gia!

Trời ạ! Ông cụ Ngô gia tự mình đến thăm hỏi, thật sự là bất ngờ lớn ngoài dự đoán.

Hạ Tưởng vốn tưởng rằng cùng Ngô gia so chiêu hẳn là phải tạm ngừng một thời gian, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có tiếp xúc gì, bởi vì năm sau khắp nơi động viên lực lượng, là va chạm giữa mấy nhà, điều hắn cần chỉ là khi cần nhân vật số một, số hai ở tỉnh Yến tỏ thái độ, nói một chút với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, chu toàn một chút. Trên cơ bản lần trước giữa hắn và Ngô Tài Dương tan rã trong không vui, khẳng định sẽ làm ông cụ Ngô gia bực mình, cho dù không đến mức lập tức ra tay chèn ép hắn, khả năng cũng ở lúc thích hợp, sẽ thông qua một vài con đường lại gõ gõ hắn.

Hơn nữa sau khi ông cụ Ngô gia hướng Liên Nhược Hạm đề xuất ám chỉ, hắn cũng không chủ động đến nhà thăm hỏi, ông cụ Ngô gia khẳng định cũng sẽ rất có ý kiến với hắn, nói không chừng lại lần nữa đưa hắn tới góc xó xỉnh nào đó, tuyệt đối không ngờ, chẳng qua cách không đến một ngày, ông cụ lại đột nhiên hiện ra trước mặt hắn!

Còn trực tiếp ngồi ở trên sô pha trong tổ ấm của hắn và Liên Nhược Hạm, khiến cho Hạ Tưởng giật mình, không nghĩ được gì, đầu óc trong nháy mắt còn có chút thất thần, không hiểu ông cụ Ngô gia tự mình đến nhà rốt cuộc ý muốn ra sao?

Hạ Tưởng đang ôm một thùng táo, sững sờ ở cửa, bộ dáng cực kỳ quái dị.

Tiểu Liên Hạ đang đuổi theo quả bóng phát hiện Hạ Tưởng trở về, lập tức cao hứng mà nhảy dựng lên:

- Ba ba, ba ba đã trở lại!

Sau đó liền nhào tới, ôm hai chân Hạ Tưởng.

Phụ tử tình thâm. Có thể thấy rất rõ.

Hạ Tưởng vội buông thùng táo, ôm Tiểu Liên Hạ vào lòng:

- Con trai, có nhớ ba không?

- Nhớ!

Tiểu Liên Hạ muốn khẳng định mà đáp, sau đó dùng tay sờ sờ mặt Hạ Tưởng,

- Bẩn.

Hạ Tưởng lúc chọn táo, trên mặt có ít bùn, hắn ha hả cười, lấy tay lau đi, sau đó mới ôm Liên Hạ đến trước mặt ông cụ Ngô gia, cung kính nói:

- Lão nhân gia, chúc mừng năm mới.

Một câu "Lão nhân gia" hàm nghĩa phong phú, ông cụ Ngô gia chau mày, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui, nhưng hay là không tức giận, gật gật đầu:

- Hạ Tưởng, tôi có lời muốn hỏi cậu, cậu ngồi xuống.

- Không, cháu là phải đứng, thế mới tốt, ở trước mặt ông, không có chỗ cháu ngồi…

Hạ Tưởng thái độ khá tốt, vô cùng đoan chính mà đứng ở trước mặt ông cụ Ngô gia, hơi hơi cúi đầu.

- Cậu cũng biết tôi là ai, giữa chúng ta không cần phải khách sáo nữa

Ông cụ Ngô gia cũng không có đứng dậy. Ngồi bất động, sau đó lại uy nghiêm mà nhìn Liên Nhược Hạm một cái

- Nhược Hạm, cháu và Liên Hạ lên lầu đi.

Liên Nhược Hạm chần chừ một chút, nhìn Hạ Tưởng một chút, mới ôm Liên Hạ đi lên lầu, lúc gần đi còn dùng ánh mắt hướng Hạ Tưởng ra hiệu, khiến hắn không cần kích động.

Hạ Tưởng hiểu, chắc chắn hắn sẽ không kích động, sẽ không phát sinh xung đột gì với ông. Nếu thực sự là không cùng chí hướng thì không thể ngồi chung thảo luận, cũng không đến mức như với Ngô Tài Dương, kết cục không vui mà về. Hạ Tưởng cũng quyết định, hôm nay ông lão nói cái gì là cái đó, hắn không phản bác không giải thích, cũng không tranh luận, lại càng không đi thuyết phục ông cụ, hắn chỉ để ý nghe, sau khi nghe xong có làm hay không, thì lại là một chuyện khác rồi.

Ông cụ ngưng thần nhìn Hạ Tưởng một lúc lâu, muốn cười, nhưng không có cười, mà là thở dài một tiếng:

- Kỳ thật cậu đúng là một người trẻ tuổi không tồi, đáng tiếc, rất đáng tiếc ...

Ông một bên lắc đầu, một bên thở dài, sau đó lại đứng lên, lấy tay chỉ ra bên ngoài:

- Vẫn là ra bên ngoài đi dạo một chút tốt hơn.

- Để cháu đỡ ông.

Hạ Tưởng đúng lúc mà đỡ ông cụ.

Ông cụ cũng không lảng tránh, tùy ý Hạ Tưởng đỡ, một già một trẻ đi ra bên ngoài.

Sân không lớn, lại là buổi chiều, trời chiều lặn xuống ở hướng tây, gió Bắc thổi tới, có cảm giác rất thê lương.

Ông cụ Ngô gia đi vài bước, tiếng nói có chút tang thương:

- Trời chiều vô cùng tốt, chỉ có điều gần hoàng hôn. Người già, có đôi khi hay nghĩ nhiều chuyện, liền phức tạp một ít, hơn nữa mềm lòng hơn nhiều so với thời còn trẻ.

Hạ Tưởng cẩn thận nghe, vẻ mặt mỉm cười, khiến cho ông cụ Ngô gia trong lòng âm thầm tán thưởng, vừa rồi ông nói hai từ "Đáng tiếc", lấy địa vị của ông, nếu còn tại vị, hai từ "Đáng tiếc" đủ để ột Bí thư Tỉnh ủy ngủ không yên. Chính là hiện tại không tại vị, nếu có vị quan to một tỉnh nào bị ông giáp mặt nói thành "Đáng tiếc", cũng sẽ sợ tới mức ăn không ngon ngủ không yên, ít nhất cũng phải vô cùng cung kính hướng ông thỉnh giáo rốt cuộc đáng tiếc ở nơi nào...

Hạ Tưởng lại giống như hồn nhiên vô sự . Cũng không hỏi vì sao, đối với kết luận của ông tuyệt không để ở trong lòng, khiến cho ông cụ không khỏi thầm khen một câu, mặc kệ Hạ Tưởng là giả bộ cũng tốt, là thật tâm cũng tốt, sự trấn tĩnh đó, chính là trong số người trẻ tuổi mà ông gặp, có một không hai.

Biệt thự của Liên Nhược Hạm có sân không lớn, hai người đi vài bước, đứng đón trời chiều, bóng dáng hai người lại nghiêng dài.

- Tôi rất thích Liên Hạ, có nó, khiến bệnh tình của tôi có thể chuyển biến tốt đẹp. Tôi cũng rõ, nếu không phải Liên Hạ, nói không chừng cái thân già này đã không thể gắng gượng nổi. Từ chuyện này mà nói, chuyện giữa cậu và Nhược Hạm, cũng không phải đều là sai lầm, cũng có một mặt có lợi.

Ông cụ và Ngô Tài Dương không giống nhau, ông trực tiếp từ thân tình mà nói

- Mọi chuyện trên đời này, đều là có lợi thì có tệ, không có thập toàn thập mỹ, cho nên tuy rằng tôi trách cậu, nhưng hiện tại cũng không vì chuyện của Nhược Hạm mà ghi hận cậu, làm người cần nhìn về phía trước ...

- Vâng, ông nói rất đúng, cảm tạ sự khoan hồng độ lượng của ông. Nguồn truyện:

Hạ Tưởng không tiếp lời, mà chỉ thích hợp tỏ vẻ cảm tạ.

Ông cụ Ngô gia bỗng nhiên ha hả cười:

- Hạ Tưởng, cậu là muốn đi con đường trung gian, con đường tả khuynh, hay là muốn dựa vào một nhà nào đó?

Ông cụ Ngô gia đưa vấn đề rất trực tiếp, Hạ Tưởng liền không thể không ngay mặt trả lời :

- Hiện tại tầm mắt của cháu còn thấp, trước mắt cứ quản lý quận Hạ Mã mới là chuyện trọng yếu.

Thực ra Hạ Tưởng là trả lời cho có, ý là con đường nào hắn cũng không đi.

Nhưng người trong quan trường, không có khả năng con đường nào cũng không đi, hơn nữa Hạ Tưởng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã bước vào hàng ngũ cấp Phó giám đốc sở, phải có ánh mắt lâu dài. Bởi vì khi tới cấp sở, một khi chủ quản một phương, phải có đường đi kiên định, nếu không sẽ đi không dài được.

Ông cụ thấy Hạ Tưởng tránh nặng tìm nhẹ, vô cùng không vui nói:

- Cậu trợ giúp Khâu Nhân Lễ, đồng thời liên hợp Mai Thái Bình, còn giới thiệu Tiền Cẩm Tùng và Khâu Nhân Lễ quen biết, mỗi một việc đều bất lợi cho Ngô gia, tôi có thể cho rằng cậu đã đứng ở mặt đối lập với Ngô gia hay không, không để ý chuyện Nhược Hạm và Liên Hạ là người Ngô gia, nhất định muốn đối nghịch đến cùng với Ngô gia?

- Ông à...

Hạ Tưởng lần đầu tiên thành khẩn mà kêu ra một tiếng "Ông ", sau đó hắn lại khẽ lắc đầu nói.

- Ông nói không đúng, cháu làm như vậy vừa không là trợ giúp Khâu gia, cũng không phải tổn hại ích lợi Ngô gia, chỉ là xem xét thời thế thuận theo trào lưu mà hành động. Giống như cháu tại thành phố Yến, giúp Vu Phồn Nhiên mà giới thiệu Lý Đinh Sơn và Cao Hải quen biết, chỉ là cho rằng ở tình thế hiện tại, Vu Phồn Nhiên và Lý Đinh Sơn, Cao Hải quen biết, có lợi cho duy trì thế cục cân bằng thành phố Yến, mà không phải vì giúp Vu Phồn Nhiên liên hợp Lý Đinh Sơn và Cao Hải tại thành phố Yến hình thành thế lực mới. Cũng như vậy, cháu trợ giúp Khâu gia, vì cho rằng giai đoạn hiện tại Khâu gia ở tỉnh Yến mở ra cục diện mới, so với Ngô gia, Mai gia và Phó gia hay bất cứ một nhà nào ở tỉnh Yến gia tăng lực lượng sẽ có lợi cho thế cục cân bằng của tỉnh Yến, càng có thể duy trì cục diện chính trị hiện tại yên ổn đoàn kết, cho nên cháu mới trợ giúp Khâu gia.

- Khẩu khí rất lớn.

Ông cụ Ngô gia nửa là vui đùa nửa là trêu cợt.

- Mới chỉ có là một Bí thư Quận ủy nho nhỏ, hiện tại nói lý do, lại là người có hoài bão, làm cho người ta nghe xong, còn tưởng rằng cậu là Bí thư Tỉnh ủy! Xem xét thời thế? Thuận theo trào lưu? Người trẻ tuổi, cậu có biết hiện tại là thế cục gì? Cậu có biết về sau là trào lưu gì? Tuổi trẻ không phải lấy cớ mà nói mạnh miệng.

Bị ông cụ vừa châm chọc vửa khiêu khích, Hạ Tưởng tuyệt không tức giận, thái độ ông cụ thì hắn đã tính trước. Hôm nay ông cụ không mời mà tới, khẳng định là đến thăm Liên Hạ. Thăm Liên Hạ có lẽ chỉ là một trong các mục đích của ông cụ, chứ không phải toàn bộ mục đích, ông cụ vẫn lo lắng, khả năng đã biết thái độ của Ngô Tài Dương không tốt lắm, mới hạ mình tìm đến, cũng là vì cùng hắn tiếp xúc, để tránh hắn chết mà không thay đổi, trong khi tranh đấu bị Ngô gia ngộ thương.

Bởi vậy có thể thấy được, ông cụ quả thật còn sự yếu lòng, có lẽ quả thật hắn quan tâm tới ông nhiều hơn Ngô Tài Dương một chút.

Hạ Tưởng ở bên cạnh ông cụ, hắn đang đứng thẳng, dáng người so với ông cụ cũng không cao hơn là mấy, có thể thấy được lúc ông cụ còn trẻ, cũng là người thân hình cao lớn tướng mạo uy vũ, tuy nhiên lúc này, dưới bóng chiều chiếu rọi, lúc gió Bắc thổi, bóng dáng ông cụ ở trong mắt Hạ Tưởng cũng là tiêu điều, hơn nữa ông còn hơi hơi cong lưng, tóc hoa râm chuyển động theo gió, như cây cỏ điêu tàn trong gió lạnh.

Trong nháy mắt, lòng Hạ Tưởng mềm xuống, rất muốn cho ông cụ một câu an ủi thân thiết, rất muốn cho ông một lời hứa hẹn trịnh trọng.

Nhưng sau một lát hắn lại khôi phục bình tĩnh, biết lập trường chính trị phải kiên định, không thể có nửa điểm nhu tình và lùi bước. Ở vấn đề quan trọng trước mặt, hắn thỏa hiệp chẳng những là không có trách nhiệm với bản thân, cũng là không có trách nhiệm với Ngô gia.

Hơn nữa hắn đã đồng ý với Khâu gia, không có khả năng lật lọng. Đừng nhìn hiện tại Khâu gia và Mai gia đều cùng hắn quan hệ không tồi, nhưng chỉ cần hắn một lần đổi ý, lập tức sẽ bị hai nhà ghét bỏ, sẽ khó có được tín nhiệm của hai nhà một lần nữa.

Đường đã đi một nửa, không có khả năng đi lại từ đầu, huống chi cho dù đi lại từ đầu, một lần nữa dựa vào một nhà, đều không phải là ước nguyện ban đầu của hắn.

Hạ Tưởng liền cười vì sự châm biếm của ông cụ:

- Trước khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, ai cũng không thể khẳng định lựa chọn của bản thân là chính xác. Từ lúc cháu quen biết Nhược Hạm luôn luôn suy nghĩ, có phải nên đi một con đường gia tộc hay không? Phụ thuộc vào một đại gia tộc, khẳng định có thể bớt đi rất nhiều đường vòng, đồng thời cũng sẽ giảm đi phiêu lưu, có thế lực gia tộc nâng đỡ, tốc độ lên chức là sẽ nhanh một ít, cũng càng ổn định, nhưng đồng thời cũng dễ dàng trở thành vật hi sinh chính trị của gia tộc.

Ông cụ Ngô gia khoát tay:

- Chính mình không có năng lực, không dựa vào gia tộc, cũng sẽ ở vô hình trung trở thành vật hi sinh cho người khác. Cậu có thể làm tốt vị trí của mình, nhưng chớ quên, bên trong Ngô gia, Tài Giang đối với cậu có hảo cảm, ít nhất ở lúc tôi còn sống, Tài Dương cũng sẽ không dễ dàng động chạm cậu. Có hai điểm cam đoan này, cậu tiến vào trung tâm hệ thống Ngô gia, có trăm lợi mà không một hại.

Ông cụ quả thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ Hạ Tưởng, dù ông nói hay không, Hạ Tưởng cũng có thể đoán được mục đích thực của ông cụ, ông quả thật đã già, giống những ông cụ bình thường, tới lúc nên vui đùa với con cháu, không muốn mất đi Liên Hạ. Ông cụ hiểu chỉ có thể lay động hắn bằng tình cảm, kỳ thật chẳng phải cũng có tâm lý lo ngại mất Liên Hạ sao? E sợ cho chính mình và Ngô gia sau khi trở mặt, Liên Nhược Hạm lại giận dữ mang theo Liên Hạ đi Mĩ, không quay trở về.

Có lẽ ở sâu trong nội tâm ông cụ, đã coi Liên Hạ trở thành chỗ dựa duy nhất trong sinh mạng của ông. Người qua cơn bệnh nặng, cũng đã trải qua sinh tử, khi còn sống đối với sinh tử đặc biệt để ý, và rất quý trọng. Liên Hạ, chính là phúc tinh may mắn của ông cụ.

- Mặc kệ đi đến đâu, cháu đều khuyên Nhược Hạm ở lại với ông, nếu cô ấy mang theo Liên Hạ về Mĩ, cháu cũng sẽ ngăn lại, để cô ấy và Liên Hạ ở bên cạnh ông.

Hạ Tưởng không có trả lời thẳng vấn để của ông cụ, mà là nói ra chuyện ông cụ quan tâm nhất.

Ông cụ rốt cục biến đổi sắc mặt, nhìn Hạ Tưởng đánh giá vài lần, muốn nói cái gì, lại hóa thành một tiếng thở dài:

- Cậu thật sự là một thanh niên tuyệt đỉnh thông minh, nhìn nhận điểm chính của vấn đề rất chuẩn xác, có thể biết rõ mỗi người cần nhất là cái gì, không trách được cậu ở tỉnh Yến có mạng lưới quan hệ rộng rãi...

Hạ Tưởng chỉ có lẳng lặng nghe ông cụ nói, không phát biểu ý kiến, cũng không nói theo.

Ông cụ Ngô gia chỉ biết, Hạ Tưởng cũng là một người bướng bỉnh, giống Liên Nhược Hạm, có đôi khi ở mặt ngoài cung kính và lễ phép, nhưng một là một, hai là hai, một khi quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi. Trách không được Liên Nhược Hạm và hắn đi đến cùng nhau, hoá ra ở dưới khuôn mặt ôn hòa của hắn, cũng có một sự cố chấp.

Ông cụ Ngô gia bỗng nhiên lấy tay chỉ ra xa có một ghế dài:

- Đi, qua chỗ đó ngồi.

Hạ Tưởng vẫn như cũ tươi cười không giảm, đỡ ông cụ vào ghế ngồi xuống. Bên cạnh ghế là một xích đu, chắc là chỗ Liên Hạ hay chơi đùa. Nếu vào mùa hè, trong vườn một mảnh xanh mát, lại có tiếng cười ngây thơ của Liên Hạ vang vọng, sẽ là cảnh tượng động lòng người đến cỡ nào.

Hạ Tưởng vốn muốn ngồi ở bên phải ông cụ, nhưng có gió bắc thổi, ông cụ sẽ ngồi ở đầu gió, hắn liền đổi bên, ngồi ở tay trái ông cụ, chặn gió lạnh cho ông cụ.

Tuy là một chi tiết nhỏ, cũng khiến trong lòng ông cụ ấm áp, Ngô Tài Dương cũng tốt, Ngô Tài Giang cũng tốt, trong số con cháu 3 đời của Ngô gia, ai có thể có xảo trá và cẩn thận giống Hạ Tưởng, còn có một phần hiếu thảo đáng quý này? Trong lòng ông hơi cảm thán, đáng tiếc, đáng tiếc thật, không thể chính thức để Hạ Tưởng vào bên trong hệ thống Ngô gia, thật sự là một chuyện thiên đại tiếc nuối.

Tuy nhiên là như thế, mới chứng minh chỗ đáng quý của Hạ Tưởng. Hắn không cầu Ngô gia ban ân, lại vẫn như cũ có thể làm được cẩn thận chu đáo mà kính trọng với ông, phần tâm tình này, người bình thường sẽ làm không được. Chính là Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang cũng làm không được, đương nhiên, cũng là bởi vì hai người địa vị rất cao, nên tự cao thân phận.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Hạ Tưởng vẫn như cũ mặt không đổi sắc. Chẳng những mỉm cười đỡ ông, còn chắn gió cho ông, khiến cho ông cụ cảm thán một phen, lần đầu tiên trong lòng thấy áy náy với Hạ Tưởng.

Bởi vì hôm nay ông cố ý đến gặp mặt Hạ Tưởng, một là muốn nói chuyện với Hạ Tưởng, hai là ông cũng tò mò về Hạ Tưởng, muốn chính mắt trông thấy Hạ Tưởng, ba là cho tới hôm nay mới chính tai nghe được một chuyện làm ông khiếp sợ —— Liên Nhược Hạm từ Mĩ trở về, là do Hạ Tưởng tận tình khuyên bảo nên mới về.

Bạn đang đọc Quan Thần của Hà Thường Tại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 257

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.