Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1236 chữ

“Mau, mau cho xe cấp cứu đến đây nhanh lên.”

Phan Tuấn hét lớn lên khi trông thấy Trần Lam gục xuống ở trước mặt với một vết cắt ở cổ họng, máu bắn ra khắp nơi, văng lên cả trên khuôn mặt vẫn còn đang sợ hãi và đầy bất ngờ của Thái Châu.

“Không, không, tôi không cố ý. Tôi không muốn giết hắn ta.”

Lâm Trường cũng vừa đến sân bay, trông thấy cảnh tượng hỗn loạn diễn ra trước mắt liền lập tức bắt giữ Thái Châu và huy động xe cấp cứu đưa Trần Lam đến bệnh viện. Tình hình sân bay lúc ấy cũng nhanh chóng được khống chế và Phan Tuấn ngay sau đó cũng bị đội Hình đưa về sở Cảnh sát để tiến hành lấy khẩu cung.

Suốt quãng đường di chuyển đến bệnh viện, nhịp tim và huyết áp của Trần Lam lên xuống thất thường, tuy đã cầm được máu nhưng hiện tại tính mạng vẫn còn đang nguy hiểm do mất một lượng máu lớn.

Về phía Thái Châu, đội trưởng Lâm Trường nhanh chóng xác định y chính là hung thủ trong vụ án lần này và nhanh chóng được đưa về sở Cảnh sát để lấy lời khai cùng với hung khí trên tay là con dao vẫn còn dính máu của Trần Lam.

Nhưng từ lúc bị bắt cho đến thời điểm này, Thái Châu luôn miệng nói rằng mình không có chủ ý muốn giết Trần Lam mà chỉ muốn hắn tự ra đầu thù cho cái chết của mẹ mình mà thôi.

“Vụ án ấy thì liên quan gì đến nạn nhân? Mau khai ra mau.”

Lúc này Thái Châu mới khai rằng chính Trần Lam mới là kẻ đứng sau, mượn tay Hồng Anh giết chết Trần Kiều, và chính điều đó y được biết từ chính miệng của người mà nhiều năm qua hắn xem là cha - Thái Huy, trước lúc tự tử.

Và bản thân hắn cũng khai rằng, chính hắn đã xúi giục Thái Huy tự sát. Nhưng tất cả bây giờ vật chứng và nhân chứng đều hướng về Thái Châu, hắn ta không còn gì để chối cãi và nếu Trần Lam không qua khỏi, thì hắn chính là kẻ giết người.

Nghe tới đây thôi, Thái Châu kêu gào thảm thiết, nói rằng ở nhà vẫn còn người vợ mới cưới thì làm sao hắn ta có thể giết người, bản thân cũng chỉ muốn ép Trần Lam nhận tội mà thôi. Nhưng có kều gào như thế nào cũng vô ích mà thôi.

“Đội trưởng, anh xem. Đây là camera ở hiện trường lúc đó. Rõ ràng chính Thái Châu là kẻ đã ra tay với Trần Lam.”

Lúc này, Lê Tường cũng đã trích xuất được camera ở sân bay trong thời gian vụ án đang diễn ra. Có thêm bằng chứng này trong tay đã đủ chứng minh Thái Châu là kẻ chủ mưu của vụ án lần này.

“Nhưng mà sếp này, bà lão ở phía sau có chút không ổn?”

Bất ngờ, Liên Chi phát hiện ra một điều gì đó kì lạ trong video tại hiện trường. Đó là một bà lão, dáng người lom khom, chậm chậm bước tới từ đằng sau đám đông đang hướng sự chú ý về phía Thái Châu và Trần Lam.

“Nếu như thường lệ, bà ta phải rời khỏi đó chứ? Tại sao còn đi lại gần vị trí của Thái Châu?”

“Một là bà ta hiếu kì, hai là chắc chắn bà lão này có vấn đề.” - Lê Tường đáp lời

Nhìn kĩ môt lúc mới thấy, trong một khoảnh khắc rất nhỏ, đám đông bị xô lệch và một trong số đó đã vô tình đụng trúng vào cùi chỏ của Thái Châu khiến cho hắn ta vô tình cứa dao vào cổ của Trần Lam.

“Này, mọi người nhìn xem, khoảnh khắc này, người đứng đằng sau đã tác động lên Thái Châu khiến hắn ra tay với Trần Lam, thật sự hắn ta không có chủ đích làm vậy.”

Lâm Trường phân tích tình huống ngay thời điểm đó và họ còn phát hiện thêm một chí tiết đáng chú ý nữa, điểm xuất phát của sự xô lệch ấy lại từ chính bà lão kia. Chính vì bà ta bước đi loạng choang nên đã làm cho sự xô lệch ấy xuất hiện, kéo theo đó là Thái Châu vô tình ra tay với Trần Lam.

“Tường, cậu cho chạy tiếp video đi.”

Và khi Lê Tường cho chạy tiếp video, tất cả đều không chú ý đến đám đông đang hỗn loạn khi nhìn thấy sự việc diễn ra với Thái Châu và Trần Lam mà chuyển tất cả sự chú ý sang bà lão kia.

Và tất cả giờ đây là hoàn toàn hiểu ra vấn đề, bà lão trước còn chân tay đứng không vững với những bước đi tập tễnh bước về phía đám đông nay lại thoăn thoắt rời khỏi hiện trường chỉ trong một cái chớp mắt.

Hơn nữa, nếu bà lão xuất hiện vì hiếu kì thì tại sao khi sự việc diễn ra, bà không nán lại hay có hành động gì cụ thể mà lại nhanh chóng rời khỏi hiện trường ngay lúc đó? Chính vì vậy mà giờ đây, toàn bộ đội Hình sự đã có thể xác định được rằng, bà lão đó chính là kẻ âm thầm gây ra vụ án ở sân bay vừa rồi.

“Nhanh chóng xác minh tung tích của bà ta càng sớm càng tốt.”

Lâm Trường nhanh chóng theo dõi tung tích của bà lão ấy thông qua các camera đặt xung quanh sân bay thậm chí là các camera dọc đại lộ phía trước sân bay cũng được huy động và toàn bộ máy móc ở bộ phận kĩ thuật cũng được huy động để giám sát tung tích của bà lão.

Nhưng Lâm Trường cũng không thể ngờ rằng, càng lần theo tung tích của bà lão kia thì bà ta giống như lại hóa thành không khí biến mất ngay trước mắt anh cùng với đội Hình sự vậy, chỉ qua 2-3 cái camera ở sân bay, bà lão kia đã không còn một tung tích.

“Chuyện này là sao?”

Chính bản thân Lâm Trường cũng không ngờ rằng, với kinh nghiệm dày dạn của mình lại có thể xảy ra tình huống như thế này được, một bà lão biến mất khỏi sự theo dõi của cả anh và cả đội Hình sự.

Và ở một nơi khác cách đó không xa, Phan Tuấn lúc này đang bị tạm giam đang chăm chú vào chiếc điện thoại của mình, và thứ anh đang xem cũng chính là video mà đội Hình sự cũng đang theo dõi.

Bản thân anh cũng phát hiện được sự tồn tại của bà lão kia nhưng khác với đội Hình sự trong việc điều tra tung tích bà ta, Phan Tuấn biết thân phận thật sự của bà ta, nói cách khác hình ảnh bà lão cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài để che mắt tất cả, hắn ta đã tạo ra một lớp ngụy trang hoàn hảo, đánh lừa tất cả và biến mất ngay trước mắt Lâm Trường và toàn bộ đội Hình sự.

Bạn đang đọc Quá Khứ Bị Đánh Cắp sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Quá Khứ Bị Đánh Cắp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.