Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh người quá đáng

Phiên bản Dịch · 915 chữ

Thấy đối phương có dạng tâm nguyện này, hắn chỉ có thể nói, có lý tưởng là tốt, nhưng lý tưởng quá lớn cũng rất dễ thành nhảm nhí.

Sau đó nhìn sang hai người đang đứng sau lưng Mã Tam Đao.

[Tâm nguyện của Trần Lục]

[Hi vọng có thể ngồi xuống nhắm nháp đồ ngon này (0/1), thưởng điểm tâm nguyện trắng *1]

[Tâm nguyện của Uông Bảo]

[Hi vọng có thể trở thành đại sư huynh của võ quán Tam Đao (0/1), thưởng điểm tâm nguyện trắng *2]

Tâm nguyện đầu tiên giản dị cỡ nào, chỉ muốn ăn bữa cơm thôi, còn về tâm nguyện thứ hai lại hơi tham, hơi khó, chẳng qua nếu như kỹ thuật thoả đáng thì chắc vẫn có cơ hội hoàn thành.

Chỉ là muốn làm đại sư huynh thì phải xem Vương Mãnh có khả năng thoái vị không, mà dù Vương Mãnh nhường thì cũng phải xem Uông Bảo có năng lực này không.

"Lâm quán chủ, rốt cục ngươi có chuyện gì? Nếu là chuyện phá quán thì tốt nhất không nên nói thì hơn."

Mã Tam Đao xem bữa tiệc của Lâm Phàm là chịu thua, cầu hoà.

"Không, đương nhiên sẽ không nói chuyện này, hai vị này là đệ tử đắc ý của Mã quán chủ chỉ." Lâm Phàm cười hỏi.

"Ừm." Mã Tam Đao có chút đắc ý.

Hai người đứng phía sau cũng ưỡn ngực.

"Nếu tới rồi thì cùng ngồi ăn đi." Lâm Phàm nói.

Nghe đến lời này, mắt Trần Lục sáng lên, hắn đã muốn ăn thoải mái một bữa rồi, chỉ là vẫn phải xem quán chủ có đồng ý hay không.

"Lâm quán chủ đã lên tiếng thì an vị đi." Mã Tam Đao nói.

Trần Lục cùng Uông Bảo mau chóng ngồi vào bàn.

[Điểm tâm nguyện trắng +1]

Ai yo, được rồi.

"Đại Nã, mau ăn đi." Lâm Phàm nói.

"Ồ."

Lý Đại Nã miệng nhét phình lên, Mã Tam Đao cũng nháy mắt với hai vị học đồ, còn đứng ngây ra đó làm gì, ăn đi.

Lâm Phàm nói: "Mã quán chủ, hôm nay mở tiệc không phải có ý gì, chỉ là tràng tỉ thí ba ngày sau, ta hi vọng Mã quán chủ có thể chuẩn bị cái giá sòng phẳng kỹ càng."

"A." Mã Tam Đao cười lạnh, "Nghe ý của Lâm quán chủ ý có vẻ như rất có tự tin nhỉ?"

"Có tự tin không thì ba ngày sau, Mã quán sẽ biết thôi."

Lâm Phàm nói xong, liền không nhiều lời, mà là trừng mắt nhìn chăm chăm Mã Tam Đao.

Mã Tam Đao cũng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, hai bên mắt đối mắt, giống như có một cỗ gợn sóng vô hình đang xung kích.

Lý Đại Nã, Trần Lục, Uông Bảo ba người vùi đầu bắt đầu nhét thịt cá vào miệng, ăn đến mồm đầy đầy mỡ, còn việc vì sao quán chủ không động đũa, cũng không phải là chuyện bọn hắn nên nghĩ.

Có lẽ là giao phong trên khí thế nhỉ.

Lúc này, trong võ quán Tam Đao, có người đang điên cuồng giepo trồng thảo nguyên cỏ xanh mượt trên đầu Mã Tam Đao rồi.

Vương Mãnh trốn khỏi đám người chạy tới sương phòng phía sau võ quán, lại nhìn chung quanh, xác định không có ai liền vội vàng đẩy cửa vào, sau đó ôm lấy vòng eo mềm mại của Tiểu Thúy tử phía sau.

"Bảo bối, ta nhớ chết rồi."

"Nhẹ chút đi, đừng để bị người ta phát hiện."

"Yên tâm, không có gì đâu, quán chủ bị người mời đi ăn cơm rồi, ta nửa đường trở về nên chúng ta dư thời gian lắm."

Còn vì sao lại cùng với Vương Mãnh thì lý do cũng rất đơn giản, lúc Mã Tam Đao đùa nghịch đao không chú ý nên đã lỡ cắt thứ đồ chơi kia rồi.

Việc này chỉ nàng cùng Vương Mãnh biết.

Mùi vị làm quả phụ sống đương nhiên không dễ chịu rồi.

Ai có thể nhịn được chứ

. . .

Trong Mỹ Vị Hiên.

[Tâm nguyện của Vương Mãnh hoàn thành]

[Điểm tâm nguyện trắng +3]

Tốt, tốt lắm, tới rồi, thật sự tới rồi.

Nghe được nhắc nhở, Lâm Phàm đột nhiên đứng dậy, Lý Đại Nã bên cạnh cũng vội vàng đứng lên, ngược lại khiến Mã Tam Đao cau mày, không hiểu Lâm Phàm đang giở trò gì.

Trừng mắt nhìn nửa ngày, giờ lại đột nhiên đứng dậy, làm cái quỷ gì đây?

"Mã quán chủ cáo từ, ba ngày sau sẽ biết kết quả, chúng ta đi." Lâm Phàm ôm quyền rời đi, Đại Nã theo sát phía sau, còn Mã Tam Đao thì hơi hé miệng, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, lại nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

"Quán, quán chủ, hắn có ý gì thế?" Trần Lục mờ mịt hỏi.

Uông Bảo cũng giống thế.

"Hừ, giả thần giả quỷ, ba ngày sau, lão tử sẽ đánh nổ đầu của hắn, đừng ăn nữa, về thôi."

Mã Tam Đao trầm giọng, đứng dậy rời đi.

Trần Lục cùng Uông Bảo liền vội vàng nhét nửa con gà còn lại vào ngực, chuẩn bị mang về từ từ ăn.

Dưới lầu.

"Mã quán chủ, còn chưa tính tiền mà.'

"Hắn không tính sao?"

"Không."

"Con mẹ nó, khinh người quá đáng."

Bạn đang đọc Phu Nhân, Tâm Nguyện Này Có Chút Khó Làm Nha (Bản Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.