Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Mộng Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 4690 chữ

Ngạo Thế điểm một linh bùa bắn đi

-Hừm ,phải xác định lại xem Ngươi thật sự là Hắc Nguyệt Nương hay Lý Tự Nhiên...cuộc chiến này Ta phải thắng...

Đạo bùa bay đến Nhược Tiếu Sơn Trang,tăng cường sức mạnh linh lực cho Mộng Cảnh của A Khương thi triển lên trận pháp bậc Trung.

-Dương Thiên Hạo dự án này có phải rất thú vị không? Ngươi cứ từ từ mà trãi nghiệm nhé,nếu lần thực nghiệm này thành công,tập đoàn Dương Thị sẽ thống trị về thị trường sản xuất game đấy...Ha ha ha...

Có một con chim linh quang đỏ xuất hiện bay đến đậu trên tay của Ngạo Thế,Hắn nhìn vào mắt nó đọc được những hình ảnh ký ức mà nó ghi lại,Hắn nhếch nửa miệng cười không lên tiếng ánh mắt sáng quắc dữ dằn,trông thật kỳ dị

-Hừ...tài giỏi thật...Sát Thế ư...đồ nhi ngươi càng lúc càng đáng ghét rồi,khá khen cho ngươi nghĩ ra cách dùng Tiên Mạch luyện thần võ...nếu không vì Ta đề phòng thất bại,thì đã không gieo Quỷ Ấn vào người của ngươi ,hừ để ngươi sống sót nuôi dưỡng nó ...phải giam ngươi lại rồi...

Hắn búng tay một cái tức thì cả trăm yêu ma xuất hiện trước mắt,trong số đó có hai Quỷ cấp Đại là Hoa Yêu Mạn Đà La,một Quỷ Nữ tu luyện từ Yêu Cốt đạo hạnh hơn hai ngàn năm, nhờ Ngạo Thế Hoán Linh Đổi Cốt thành Cốt Quỷ mà Ả trở thành Quỷ cấp Đại .Kẻ còn lại là Độc Long vốn là dòng Quỷ Tướng của Khiêm Lăng Hoàng Tộc theo hầu Ngạo Thế từ khi Cha Hắn Cửu Vĩ Hồ Tiên Bạch Diễn Tình tiếp quản Lan Nguyệt Điện.

-Tách!

-Chủ Nhân sai bảo!

-Đi,cản chân tên nhãi ranh Tăng Vỹ cho ta, không để Hắn đến Vô Ưu Sơn.

-Dạ!

Ngạo Thế đưa bàn tay ra trước mặt vận công một cái tức thì xuất hiện một vật hình tam giác kích cỡ như một cái bánh bao bằng kim loại đen,trên ba mặt của tam giác này có khắc nhiều chữ Thượng Cổ.Hắn mỉm cười

-Thụ Linh Ấn!lần này cho ngươi hấp thụ tất cả các oán linh của nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên...có thích không?Ha ha ha...

Thụ Linh Ấn nhá lên linh quang đỏ một cái kèm theo tiếng oang như tiếng hai thanh sắt gõ vào nhau, như thể nó có linh tính vậy.

-Choang!

...Ở một thôn nhỏ hoang tàn ,Dạ Vương Tăng Vỹ ngồi định thần trong ngôi nhà tranh ...

-Soạt...

Tiếng gió đêm bổng dưng rít lên dữ dội,yêu khí xộc đến vây quanh cả thôn bốc lên mùi xú uế tởm lợm,Tăng Vỹ mở mắt ra,hạ đầu mài,phát ra ma tức đánh bay cả bốn vách nhà lẫn mái lá phía trên.

-Oéc...

Bọn yêu ma vừa bâu vào căn nhà đã bị thổi văng đi,nhưng những con khác tiếp tục tấn công Tăng Vỹ.

-Dạ Vương nạp mạng đi!

Tăng Vỹ con ngươi khẽ co rút,ấn đường hơi nhíu một cái

-Hừ Mạn Đà La,Độc Long...

Mạn Đà La cười yểu điệu,nhưng đôi mắt phượng lại chứa đầy sát khí nói

-Nhị Thiếu Chủ không muốn ngươi làm phiền cho nên phái chúng ta đến đưa ngươi về Tây Quỷ Thành.

Độc Long nói

-Ngươi nói nhiều với Hắn làm gì... giết!

Tăng Vỹ cười nửa miệng ánh mắt chuyển đỏ hung tợn ,triệu ra Lang Độc Thủ điên cuồng đánh trả.

-Hừ...dựa vào đám yêu ma nhãi nhép các ngươi sao?yaaa...

-Uỳnh!

Đánh một lúc bọn yêu ma kia từ trăm con còn vài chục con ,nhưng những yêu ma khác lại từ đâu chạy tới,cứ liên tục bù vào số đã chết đi ,đeo bám truy sát Tăng Vỹ không tha.Tăng Vỹ đánh đến sáng ,lấy ra sáo nhỏ triệu Ma Sói đến tiếp ứng

-Khốn kiếp Triệu Yêu Phù...Ngạo Thế đã thi chú lên một trong số bọn chúng để liên tục gọi yêu ma trong vòng ba dặm tụ đến đây,càng kéo dài càng làm Ta mất sức tiêu hao linh lực...Grừ...xem thường ta quá rồi Ngạo Thế...

Mạn Đà La phóng dây leo đầy gai nhọn trói chặt lấy Tăng Vỹ,Hắn phá đòn làm Ả văng đi bị thương ói máu,Độc Long tiếp ứng dùng vuốt rồng đánh trả Tăng Vỹ

-Bốp!

-Á...ụa...

-Yaa...

Tăng Vỹ vừa đánh vừa suy nghĩ

"-Không có ấn chú trong hai kẻ này..."

Vì bọn yêu ma muôn hình muôn vẻ biến hoá khôn lường nên khó có thể nhìn ra tên nào giữ ấn chú,Tăng Vỹ nghĩ đến chú thuật bậc cao như vậy Ngạo Thế ắt sẽ dùng máu của bản thân mà vẽ nên

-"Hừ...trong người ta vẫn lưu giữ máu huyết của Hắn,cùng loại ắt sẽ hút nhau..."

Tăng Vỹ đá văng Độc Long qua một bên ,cắn hai đầu ngón tay dùng máu của mình vẽ ra một đạo bùa bằng linh quang đỏ

-Nhập thể...thu!

Một con quái chín mắt bổng dưng ngã xuống giẫy giụa, xương cốt tan biến ,hiện lên trên không trung một đạo bùa đen chữ đỏ,Tăng Vỹ nhanh chóng đánh tan nó,nhưng không ngờ trong chú lại ẩn chú,đạo bùa vừa bị đánh vỡ thì lập tức có một tia ma lực mạnh bạo bắn đến,xuyên thủng bụng của Tăng Vỹ.

-Ầm!

-Véo!

-Á!

Hắn ngã xuống quỳ một gối,tay ôm vết thương,miệng cũng ọc máu

-Ụa...khốn kiếp...tên giảo hoạt Ngạo Thế...ngươi gài bẫy Ta...

Lúc này Mạn Đà La và Độc Long cũng đứng lên đi đến để bắt giữ Tăng Vỹ,nhưng Hắn kịp dịch chuyển biến mất chỉ để lại một làn khói.

-Khốn kiếp,để Hắn chạy rồi!Đuổi theo sau.

-Đừng lo,với vết thương nặng như vậy Hắn cũng phải tịnh dưỡng hơn cả tháng mới mong đi lại được,Chủ Nhân ra lệnh chỉ cản chân Hắn không cho đến Vô Ưu Sơn, không cần đuổi theo.

... Nhược Tiếu Sơn Trang...

Mộng Cảnh thuật được nâng cấp tiếp sức cho A Khương trong Mộng Cảnh từ một kẻ bình thường thành người có linh lực.Hắn đang bị trói ở thiên lao chịu cực hình đánh đập,bổng dưng trong cơ thể của Hắn biến chuyển

-Huyết quản trong người ta...aa... chuyển hoá rồi...aaa...

-Xoảng!

Xiềng xích trên người của Hắn bị linh lực công phá đứt đoạn,Hắn mừng rỡ đưa hai tay lên xem xét

-Linh lực,ta có lại linh lực rồi...ha ha ha...

Lính canh chạy vào để khống chế Hắn,nhưng bị Hắn chưởng bay,dù có cả trăm lính vây đánh,A Khương vẫn phá được vòng vây và xông ra ngoài,điên cuồng chém giết bất cứ ai mà Hắn gặp trên đường

-Ha ha ha...Ta chính là người mạnh nhất trong Mộng Cảnh này,ai có thể cản được ta...yaa...Dương Thiên Hạo ngươi ra đây nạp mạng đi...ha ha ha...

-Á chạy đi...Hắn trở thành quái vật rồi...chạy đi ...

...Ở Thái Y Viện...

Dương Thiên Hạo lo lắng ngồi bên giường nắm chặt lấy bàn tay của Lý Tự Nhiên

-Khúc Thái Y ,tại sao Hắn vẫn chưa tỉnh lại hả?

-Dạ bẩm Bệ Hạ...độc Vong Tình đang bị chế ngự nhất thời Nhiên công công chưa thể tỉnh lại,cần có thời gian cho dược thảo phát huy tác dụng...nhưng mà...thuốc của Thần không tốt bằng thuốc của Khương Vương, không xác định được khi nào Nhiên công công tỉnh lại ,thuốc ức chế chỉ có thể kéo dài được ba ngày thôi...để giữ mạng e là Nhiên công công phải liên tục dùng thuốc , không thể rời Thái Y Viện được...

Dương Thiên Hạo mắt đỏ lên nói

-Khanh nói vậy có nghĩa là từ nay Hắn cứ phải nằm yên như thế sao?

-Dạ...tạm thời là vậy...

Nguyệt Y Thần đứng cạnh cũng thất thỉu

-Sao có thể như vậy ,ta thích Hắn cười nói,chạy nhảy như sóc ,chứ không muốn Hắn nằm yên một chỗ như vậy,Khúc Thái Y ông phải cứu Hắn...

-Dạ dạ Thần...

Hắc Quý Phi nói

-Y Thần đừng làm ồn...

Bên ngoài có tiếng thông truyền gấp

-Bẩm Bệ Hạ ,bẩm Bệ Hạ...chuyện không hay rồi... Khương Ngữ Vương bổng dưng phát điên,đột phá thiên lao xông ra ngoài chém giết loạn xạ,ngự lâm quân hơn mấy trăm người cũng không cản nổi Hắn.

Dương Thiên Hạo sắc mặt nghiêm trọng vội đứng dậy đi ra cửa

-Cái gì,tại sao Hắn lại trở nên lợi hại như vậy chứ!?

-Dạ dạ thần không biết,bổng dưng Khương Vương có pháp thuật,Hắn biết bay,biết biến lại chưởng ra luồng sáng giết một lúc cả mấy chục lính canh...bây giờ bên ngoài đang rất loạn...

-Cố Chánh Phương đâu?

-Dạ Cố Thống Lĩnh vừa về đến Hoàng Cung đã chạy đi ngăn cản Khương Vương,hiện tại không rõ tình thế...

Dương Thiên Hạo nghiến răng,cầm kiếm rời đi

-Lâm Ngạn Hữu ngươi ở lại đây bảo vệ cho Tiểu Nhiên Tử, người đâu đưa Quận Chúa và Hắc Quý Phi đến Ẩn Phòng lánh nạn.

Hắc Quý Phi nói

-Bệ Hạ thần thiếp không đi,thần thiếp võ công không tệ xin được kề bên tác chiến cùng Bệ Hạ đánh bại Khương Vương.

Nguyệt Y Thần nói

-Hoàng huynh ,muội ở lại đây chăm sóc Tiểu Nhiên Tử, không muốn rời đi...

Dương Thiên Hạo đảo mắt một lượt ,nhìn Lý Tự Nhiên một lần rồi nói

-Được vậy thì cùng đi...

-Dạ!

Bên ngoài Chánh Điện Hoàng Cung, tan hoang,lửa cháy,khắp nơi toàn xác người,máu thịt vương vãi, Khương Vương đứng trên mái nhà, không ngừng chưởng phá xuống bên dưới,nô tài,nô tỳ chạy loạn,lính canh vật vờ thương tích,cảnh tượng như một bãi chiến trường.

-Ha ha ha...ta mới là kẻ thống trị ở đây,ai dám cản ta đều phải chết,Dương Thiên Hạo,Hắc Nguyệt Nương các ngươi là cái thá gì chứ,ra đây hết cho ta...

Cố Chánh Phương phi thân lên,đứng đối diện Hắn ,mũi kiếm chỉ về Hắn ,ánh mắt sắc lạnh

-Ngông cuồng,thứ quái vật như ngươi chịu chết đi!

-Hừ...Cố Chánh Phương ngươi tưởng đây là đâu hả, không có linh lực mà muốn đánh bại ta sao,ta giết ngươi trước...yaaa...

Cố Chánh Phương dù có võ công cao cường thế nào cũng không đấu lại A Khương có linh lực pháp chú,Hắn đánh Y văng xuống đất ,ối máu, toàn thân thương tích.

-Ầm...

-Á...ụa..ặc...

-Cố Chánh Phương tan biến đi...yaa...

-Uỳnh!

Lúc này Dương Thiên Hạo,Hắc Quý Phi cũng vừa chạy đến,kịp thời kéo Cố Chánh Phương sang một bên tránh khỏi chưởng lực từ A Khương.

-Khương Ngữ Vương... không ngờ ngươi lại tu luyện Tà thuật dị giáo ... dám hủy hoại Hoàng Cung giết người bừa bãi,Trẫm hôm nay xử tử ngươi không cần tra xét gì nữa...

A Khương cười vang dội cả Hoàng Cung, thái độ vô cùng ngạo mạn

-Ha ha ha ...xử tử Ta á...Ta phỉ! ngươi có bản lĩnh đó sao Dương Thiên Hạo,đây là Mộng Cảnh của Ta,Quách A Khương ta mới là Vua ở đây,chỉ có ta mới có quyền quyết định sống chết của các ngươi,nào cùng lên đi Ngươi và Hắc Nguyệt Nương ...yaa...

Dương Thiên Hạo và Hắc Nguyệt Nương nhìn nhau cảm thấy rất khó hiểu những lời của A Khương nói có ý nghĩa gì.Cả hai cùng nhau bay lên mái cung điện đánh nhau với A Khương.Đánh một hồi cũng không thể đánh bại Hắn còn bị Hắn bóp cổ,mỗi người một tay , xiết chặt đến hộc máu miệng

-Á ..ặc ặc... Khương Vương...thả Hắc Quý Phi ra...ặc...

-Bệ Hạ...Bệ Hạ...ặc...

A Khương vẻ mặt đắc ý nói

-Ha ha ha ...đôi uyên ương đồng mệnh các ngươi, không ngờ lại được ta tác hợp trong Mộng Cảnh,cùng nhau xuống Địa Phủ làm phu thê ma...ha ha...có phải nên đa tạ Tạ không...yaaa...

A Minh phó thống lĩnh kéo đến cả trăm cung thủ bắn tiễn lên giải vây cho Hoàng Đế nhưng A Khương đã tạo ra một vòng kết giới bảo vệ,tiễn bắn đến đều văng trở ra,khiến cho lòng quân thêm hoảng loạn.

-Cứu Bệ Hạ mau,bắn tên đi...

-Hừ...

-Á... không bắn trúng Hắn rồi...Hắn là yêu ma sao hả?

Một lính canh chạy đến Thái Y Viện báo tin

-Báo cáo Lâm Phó Thống Lĩnh,Bệ Hạ và Hắc Quý Phi đã bị Khương Vương bắt giữ,Cố Thống Lĩnh đã bị thương bất tỉnh,quân lính bảo vệ Hoàng Cung bị Khương Vương giết hại chỉ còn gần một trăm người,A Minh Phó Thống Lĩnh đang cầm cự để giải cứu Bệ Hạ và Hắc Quý Phi nhưng tình hình không khả quan,hạ quan xin Lâm Phó Thống Lĩnh tìm cách đối phó.

Lâm Ngạn Hữu kinh ngạc nói

-Gì chứ,Cố Thống Lĩnh có võ công đứng đầu Hoàng Thành này mà cũng không đánh lại Khương Vương ư?Bệ Hạ và Hắc Quý Phi cũng bị Hắn bắt giữ rồi ư?

Lý Tự Nhiên nằm trên giường vẻ mặt bổng trở nên vặn vẹo,khó chịu, giống như Hắn đang chống chọi lại với thứ gì đó bên trong cơ thể mình,gân thái dương lẫn chân tay đều nổi cộm,mồ hôi túa ra đẫm ướt trán.Nguyệt Y Thần ngồi cạnh hoảng hốt

-Khúc Thái Y,Hắn sao thế này...

-Để thần bắt mạch,xin Quận Chúa tránh sang...

Trong giấc mơ Lý Tự Nhiên lại thấy người thanh niên với dung mạo mờ ảo kia.

-Á...aaa...đau quá toàn thân của ta đau quá...thả ta ra...ngươi mau cởi trói cho ta...

-Hừ...ta đã bảo cơ thể của ngươi yếu ớt, không thể đấu lại Ngạo Thế rồi,còn tranh giành ra mặt với ta làm gì,ngoan ngoãn ngủ yên đi,để cho ta ra ngoài,ta có thể giải chú thuật cứu sống ngươi và cái bọn vô dụng mặc định kia...

-Aaa...Ra Mặt?ngươi nói gì,ta không hiểu gì hết...đau quá...

-Mộng cảnh này ở càng lâu càng bị tiêu tán linh lực, ngươi đã suy yếu rồi,đừng chống cự nữa,ngủ yên đi...

Lý Tự Nhiên mệt mỏi,hai mí mắt nặng trĩu như muốn khép chặt,nhưng Hắn cố gắng mở to ra,chống lại cơn buồn ngủ ập đến.

-Ta không ngủ, không muốn ngủ...ta ta đau quá...

-Ngươi không ngủ thì Dương Thiên Hạo sẽ chết...nhắm mắt lại...buông thả đi...đừng chống cự...

Lý Tự Nhiên nhắm nghiền mắt miệng lẩm bẩm

-Không,Dương Thiên Hạo không thể chết...Y không được chết...

Lý Tự Nhiên bổng dưng mở trừng mắt bật dậy như cương thi khiến cho Khúc Thái Y hoảng vía

-Nhiên công công ?

Nguyệt Y Thần cũng kinh ngạc

-Tiểu Nhiên Tử ngươi ngươi tỉnh lại rồi...

Đôi mắt của Hắn đỏ rực,sắc mặt âm trầm,miệng nhoẻn lên cười một tràn dài thống khoái vừa ma mị vừa kỳ quái,khiến cho những kẻ chứng kiến lạnh cả sống lưng,ngay cả Lâm Ngạn Hữu một nam nhân có kinh nghiệm chiến đấu nghe thấy cũng rùng mình.

-Hắn ,Hắn điên rồi sao...cười nghe đáng sợ thế...

Lý Tự Nhiên đứng trên giường,nhìn đôi bàn tay của mình mà đắc ý

-Ta trở lại rồi,ha ha ha ta trở lại rồi...yaaa...

Hắn xông thẳng lên trổ mái nhà,đứng trên cao quan sát tứ phía,thấy có nơi phát ra linh tức, liền bay đi về hướng đó.Nguyệt Y Thần há hốc mồm chạy theo

-Tiểu Nhiên Tử,chờ ta,chờ ta với...

Lâm Ngạn Hữu cũng kinh ngạc nhìn Khúc Thái Y nói

-Lão,lão đã cho Hắn uống thuốc gì vậy hả?

-Ta ,ta chỉ cho Hắn uống thuốc chế ngự chất độc...có thể là tác dụng phụ khi thuốc chưa tan...

-Lâm Phó Thống Lĩnh giờ chúng ta phải làm gì đây?

-Đuổi theo Hắn chứ làm gì...

A Khương đang đắc ý cười lớn khi thấy Dương Thiên Hạo và Hắc Nguyệt Nương dần mất đi ý thức thì một chưởng lực bay đến phá tan kết giới,chẳng những đẩy lùi Hắn dạt về mái cung phía sau mà linh tức còn hất bay mấy tên lính phía dưới sân,A Minh cũng ngã lăn quay mấy vòng.A Khương không thể giữ lại Dương Thiên Hạo và Hắc Nguyệt Nương nên buông tay tự lo cho bản thân,khiến cho hai người bọn họ rơi xuống bên dưới.

-Uỳnh!

-Á...

A Khương nhìn lại thì thấy Lý Tự Nhiên đã đứng trên mái cung điện đối mặt với Hắn.

-Lý Tự Nhiên!

Lý Tự Nhiên mặc bộ trung y trắng, chân trần ,tóc lúc này chỉ buộc nhỏng cao đuôi ngựa,vài lọn tóc mái trước đã rơi phủ xuống mặt,làn da trắng ngần,môi đỏ hồng,trông Hắn vừa nhếch nhác lại vừa ma mị.

Lý Tự Nhiên nhếch mép cười lạnh

-Ở phiên bản nào , ngươi cũng đáng ghét như vậy,lúc nào cũng cản chân vướng tay...

A Khương nghe không hiểu gì,nhưng biết Lý Tự Nhiên bây giờ đã có linh lực thì cũng e dè.

-Nói nhảm nhí gì thế?Tại sao ngươi có lại linh lực chứ?Đây là Mộng Cảnh của ta...ta mới là Chủ Nhân ở đây!

Lý Tự Nhiên nghiêng đầu nhìn A Khương,ánh mắt Hắn sắc bén đầy sát khí,miệng cười sằng sặc vừa điên dại vừa khinh miệt

-Cái Mộng Cảnh thuật cấp thấp này thì làm gì được ta,cho dù Kẻ kia có tiếp linh lực nâng cấp nó lên bao nhiêu lần cũng chỉ là thứ vô dụng trong mắt của Bổn Toạ...hừ...

Lý Tự Nhiên phát công tống cho A Khương một chưởng,Hắn trơ mắt cá chỉ kịp vận công chống đỡ ,nhưng vô ích,linh lực của Lý Tự Nhiên bây giờ rất cường hãn vượt xa linh đan cấp Hoàng Kim.

-Uỳnh!

-Aaa...

Chưởng lực mạnh bạo đến nỗi đánh một cái đã làm nổ tung A Khương,quét bay cung điện mà Hắn đang đứng thành đống đổ nát hoang phế,bọn lính chứng kiến ,lẫn Dương Thiên Hạo,Hắc Nguyệt Nương và A Minh cũng kinh hãi.

-Á...Hắn Hắn Hắn...sao sao có thể...

Lý Tự Nhiên đứng trên mái hành cung ngẩng mặt cười lớn như điên dại

-Ha ha ha...ta mới là kẻ thống trị ở đây...ha ha ha...

Lúc này Lâm Ngạn Hữu và Nguyệt Y Thần chạy đến

-Bệ Hạ,Quý Phi...á Tiểu Nhiên Tử hắn hắn phát điên thật rồi...tác dụng phụ của thuốc thật đáng sợ...

-Hoàng huynh...Tiểu Nhiên Tử...

Dương Thiên Hạo phi thân lên đứng đối diện với Lý Tự Nhiên,Y bần thần gọi tên Hắn

-Lý Tự Nhiên,Lý Tự Nhiên,tỉnh lại đi,tỉnh lại đi...

Lý Tự Nhiên thấy có kẻ tiếp cận liền đưa tay bóp cổ Hắn,trong mắt của Lý Tự Nhiên bây giờ chẳng phân biệt được gì nữa.

-Yaaa... muốn chết à?

-Ặc, ặc... ngươi tỉnh lại đi...Lý Tự Nhiên...A Nhiên...

Lý Tự Nhiên nhìn vào kẻ trước mặt liền dao động con ngươi,nghiến răng nói

-Là ngươi?Dương Hạo?Tân thủ của phiên bản mới?Ha ha ha...tốt tốt...ha ha ha...

Dương Thiên Hạo không hiểu gì cả nhưng vẫn muốn Lý Tự Nhiên tỉnh lại

-A Nhiên...tỉnh lại đi...Trẫm là Hoàng Đế nước Đại Hoàng,Dương Thiên Hạo,ặc...ặc...tỉnh lại đi...

-Á...

Bổng dưng tất cả mọi thứ xung quanh ngưng đọng,từ gió,sinh vật,mây,con người đều đứng yên bất động,các nô tài ,nô tỳ,lính canh,cây cối bổng dưng tan biến,kể cả các Cung Nga ,Cố Chánh Phương,Lâm Ngạn Hữu,Hắc Quý Phi,Nguyệt Y Thần,A Minh,tất cả mọi thứ đều tan biến chỉ còn lại một không gian trắng xoá,mà Lý Tự Nhiên lẫn Dương Thiên Hạo vẫn còn ở lại.

Dương Thiên Hạo ngỡ ngàng,kinh ngạc khi chứng kiến những thứ xung quanh mình tan biến

-Chuyện gì thế này,chuyện gì vậy?Quý Phi,Y Thần...

Lý Tự Nhiên buông tay đẩy Dương Thiên Hạo ra

-Linh lực yếu kém ...chẳng xứng đứng cạnh Bổn Toạ... ngươi là người mà kẻ đó mang đến... muốn liên thủ đối phó Ta sao?Giết ngươi trước loại trừ hậu họa...

Khi Lý Tự Nhiên đưa tay muốn hạ sát Dương Thiên Hạo thì đầu của Hắn đau buốt,tim nhói lên như muốn nổ tung,làm cho Hắn nghiêng ngả đứng không vững

-Á..ư...khốn kiếp...Hắn lại tỉnh ra rồi...aaaa...

Lý Tự Nhiên ngã xuống bất tỉnh,Dương Thiên Hạo bò đến ôm Hắn vào lòng

-A Nhiên...

Mọi thứ xung quanh biến chuyển Dương Thiên Hạo đau đầu cũng ngất lịm.

Mộng Cảnh bị phá,sương máu tan biến,ánh bình minh cũng ló dạng, soi sáng mọi kẽ lá của khu rừng, Nhược Tiếu Sơn Trang bừng sáng trong nắng sớm.

-Á...đau đầu quá đi...có chuyện gì vậy hả?

Đám đệ tử của Linh Quang Điện tỉnh dậy,Hắc Nguyệt Nương và Nguyệt Y Thần cũng lấy lại ý thức

-A...toàn thân của ta sao mệt mỏi thế này...Sư Tôn...Sư Tôn...

-Y Y...

-Tiểu Liên...

-Nhậm Nhã sư tỷ...

Cố Chánh Phương cũng đi tìm Dương Thiên Hạo

-Sư Tôn người ở đâu?

Trong mật thất Dương Thiên Hạo tỉnh lại,vội đỡ Lý Tự Nhiên lên lay tỉnh

-A Nhiên,A Nhiên...

Lý Tự Nhiên nghe gọi từ từ mở mắt ra,Hắn trông thấy gương mặt tuấn mỹ quen thuộc của Dương Thiên Hạo thì bất giác đưa tay lên vuốt má của Y

-Mỹ nam của ta...

Dương Thiên Hạo nghe xong liền nổi lửa ,quăng Hắn một cái muốn nội thương

-Ăn nói hàm hồ...cút!

-Á...Sư Tôn...ui ya...

Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu cũng vừa đi đến trước cửa mật thất

-Sư Tôn người ở trong đó sao?

-Lý Tự Nhiên là đệ hả?

Sao khi tất cả xốc lại tinh thần thì cũng chẳng nhớ được Mộng Cảnh Đại Hoàng ,chỉ biết bản thân bị trúng mê hương ngất đi,cũng chẳng hiểu tại sao bọn tán tiên và người của Nhược Tiếu Sơn Trang bị biến mất .Dương Thiên Hạo không muốn mất thêm thời gian nên ra lệnh cho đệ tử rời đi.

Trên đường Cố Chánh Phương nhớ lại vài chi tiết trong Mộng Cảnh

-"Dường như Sư Tôn là Hoàng Đế...Tên A Khương là kẻ tạo ra sương máu làm mọi người bất tỉnh..."

Lâm Ngạn Hữu và A Minh cũng cưỡi ngựa đi cạnh nhau trò chuyện

-Ta mơ thấy mình chiến đấu với tên A Khương kia...

-Còn Ta thì mơ thấy Lý sư đệ biến thành một kẻ điên...

-Hừ...Hắn điên từ đời thực cho đến giấc mơ luôn á!Hắn ám huynh rồi a!

Hắc Nguyệt Nương thì âm trầm nghĩ ngợi

-"Tên Quách A Khương đã tạo nên Mộng Cảnh thuật kéo mọi người vào trong giấc mộng...ta và Dương Thiên Hạo ai đã phá được Mộng Cảnh kia chứ?Linh lực cao thâm xoá bỏ ký ức của mọi người kể cả ta...sao trí nhớ lại mơ hồ quá ...thực sự là ai phá Mộng Cảnh?"

Nguyệt Y Thần,Nhậm Nhã và Tiểu Liên thì chẳng nhớ gì hết.

Dương Thiên Hạo vẫn cưỡi chung một con ngựa với Lý Tự Nhiên,trong lòng của Y có vô số nghi vấn

-"A Khương là tay sai của Ngạo Thế,Mộng Cảnh thuật do Hắn tạo ra ám hại mọi người tuy là cấp thấp nhưng không dễ phá vỡ,Lý Tự Nhiên khi đó rất bất thường...Bổn Toạ ư?dám xưng hô linh tinh như vậy!Ký ức của ta về Mộng Cảnh cũng rời rạc, không biết đâu là thật...cũng may là chỉ là Mộng Cảnh,Hắn vẫn bình an..."

Lý Tự Nhiên thì thất thần khi nghĩ đến giấc mơ bị trói cứng trên giường bệnh

-"Hắn thật sự là ai chứ?"

Trường Bạch Tiên Môn đang hồ hởi trang trí lại toàn Môn Phái để đón Lễ hội Hoa Đăng ,các môn đồ ai ai cũng náo nức chờ đợi bữa tiệc, được ăn uống no say còn ngắm pháo hoa và cuộc thi Tạo Linh Quang.

-Báo,bẩm Tông Chủ,Dương Trưởng Lão đã về Bổn Môn...có điều...

Bàng Tông Chủ và các Trưởng Lão đang bàn việc đi đến Vố Ưu Tự và cai quản Trường Bạch Tiên thì một đệ tử vào thông truyền.

-Nhưng gì hả,sao cứ ấp úng?

-Dạ dạ Dương Trưởng Lão còn đưa theo Hắc Giáo Chủ và Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo đến.

Mọi người xao xôn

-Sao sao lại...Yêu Nữ Tà Giáo đến đây sao,?

-Tông Chủ phải đối phó sao hả?

-Hừ cái tên Dương Thiên Hạo này lại bày trò gì đây?

Bàng Tông Chủ nói

-Khách đến phải tiếp đãi,mời vào!

-Dạ!

Dương Thiên Hạo và Hắc Nguyệt Nương cùng đi vào Chánh Điện Linh Ngọc,bên ngoài Lý Tự Nhiên và Nguyệt Y Thần đứng chờ,Cố Chánh Phương và các đồng môn khác quay về Linh Quang Điện theo lệnh của Dương Thiên Hạo.

-Hừ.. .ta mệt muốn đứt hơi mà phải ở lại đây trông chừng cô,đúng là xúi quẩy!

-Ngươi ngươi nói cái gì chứ,ta cần ngươi trông chừng ư?cút xéo đi!

-Nếu không vì lệnh của Sư Tôn,ta cốc thèm ở đây nhé...đáng lý ra phải là Nhị sư huynh Lâm Ngạn Hữu ở lại bảo vệ ngươi mới đúng, có lẽ vì Ngươi ngang ngược quá nên dọa cho Y chạy rồi.

-Ngươi,Hắn là cái thá gì mà bảo vệ ta,với võ công của ta mà cần người bảo vệ á.

-Linh đan cấp Bạch Kim,chú thuật dở tệ ...Thánh Nữ như ngươi thì đánh lại ai...

-Hừ... ngươi cũng chỉ là linh đan cấp Bạch Kim thôi nhé,kiếm thuật như đuổi ruồi,chú thuật tà quái,còn sợ Nhện... ngươi hơn ta sao hả?

-Ta,ta đẹp hơn ngươi...

-Ha ha ha...da đen như lọ nồi,ốm yếu trơ xương,ngươi đẹp chỗ nào...ha ha ha...

-Im đi đồ Thánh Nữ điên...

Có mấy tên đệ tử canh gác gần đó nhìn hai người bọn họ cãi nhau mà điếc cả tai

-Hai cái người này có im hay không hả? Đây là Chánh Điện Linh Ngọc đó,Lý Tự Nhiên ngươi muốn bị Môn Quy giáng phạt à?

-Hơ...nào nào dám sư huynh...ta im,ta im...

-Hứ...bổn cô nương cốc sợ...

-Nguyệt cô nương,Hắc Giáo Chủ đến đây làm khách ,cô nương đi theo gây rối cho Sư Tôn của mình ư?

-Ta...hừ...

Trong Chánh Điện ,Hàn Bá Hoàng không ngừng công kích Hắc Nguyệt Nương

-Khống Hồn Kỳ là vật trấn phái của Hắc Nguyệt Giáo ,dễ dàng để cho kẻ khác lấy mất sao?Hắc Giáo Chủ nếu bà không tạo cơ hội thì tên Ngạo Thế kia có lấy được không?

Hắc Nguyệt Nương hạ đầu mài,ánh mắt phượng lấp lánh nổi sát khí

-Ngươi nói thế là có ý gì?

Bàng Tông Chủ nói

-Hàn Trưởng Lão không được thất lễ,Ta tin những gì Dương Trưởng Lão nói,mọi chuyện không liên quan đến Hắc Giáo Chủ,vậy xin Hắc Giáo Chủ tạm đến Tư phòng nghỉ ngơi,ngày mai chúng ta sẽ cùng xuất phát đến Vô Ưu Sơn để đối chất với Quần hùng Trung Nguyên.Người đâu đưa Hắc Giáo Chủ đến biệt viện dành cho thượng khách, tiếp đãi chu đáo.

Bàng Tông Chủ giao phó mọi việc xong thì cho Dương Thiên Hạo về lại Linh Quang Điện,lúc này trời cũng đã tối mịt,Lý Tự Nhiên vẫn đứng đợi Y ở bên ngoài,có điều vì đói quá mà Hắn đeo lên con Sư Tử đá nằm vật vờ,thỉu não.

-Đói...hic...hic...đói...

Dương Thiên Hạo đi ra thì tên đệ tử gác trước Chánh Điện ái ngại nói

-Dương Trưởng Lão người nhìn Hắn kìa,thật là...

Dương Thiên Hạo bước đi

-Ta thấy rồi...

Dương Thiên Hạo vỗ vai Lý Tự Nhiên nói

-Trấn giữ bậc tam cấp Đại Điện chỉ cần hai con Sư Tử đá là được rồi, không cần ma đói như ngươi...đi nào...

Lý Tự Nhiên ngóc đầu lên vẻ mặt vui mừng

-Sư Tôn, Sư Tôn người ra rồi...giờ cơm tối đã qua rồi Sư Tôn...ta đói.

-Hừ...đến Đình Lý Ngư ở Linh Quang Điện,ta đã căn dặn Lâm Ngạn Hữu chuẩn bị bàn tiệc ở đó...

-Thật hả?

Dương Thiên Hạo đi trước,Lý Tự Nhiên chạy theo sau như một chú cún con chờ chủ cho ăn.

-Có nhiều món ngon không ạ,tại sao Sư Tôn lại giữ ta ở lại sân Linh Ngọc, muốn ta làm chứng cho Hắc Nguyệt Nương ư?Sư Tôn người nói gì đi...

-Đi nhanh!

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.