Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ tám mươi sáu

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Đồng Tuyết Lục phí sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được đám hàng xóm của Tô Tú Anh.

Thật ra chỉ cần dựa vào lời làm chứng của một mình cô, và các vết thương trên người Tô Tú Anh đã đủ đến khiến hai mẹ con Hà Bảo Căn vào tù rồi, chỉ là hình phạt khả năng sẽ không quá nặng.

Nếu như hàng xóm chịu làm chứng mà nói, đó là chuyện tốt nhất.

Bởi vì bạo lực gia đinh một lần và bạo lực gia đình trường kỳ tính chất hoàn toàn không giống nhau.

Đối với hai mẹ con Hà Bảo Căn và bà Hà, ấn tượng của cô vô cùng kém.

Lúc đó khi cô chạy vào sân, nhìn thấy mặt Tô Tú Anh đầy máu đang nằm trên mặt đất, cô thật sự vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ!

Cô cho rằng dù Hà Bảo Căn khốn nạn đến mức nào, cũng sẽ không ra tay đánh vợ mình ác độc như vậy, nhưng không ngờ anh ta còn không bằng cả súc sinh.

Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi cô lại nói dối để thuyết phục đám người kia đứng ra làm chứng.

Không đưa bọn họ vào ngục giam, cô rất khó nuốt xuống cơn tức này!

Tuy rằng mượn danh nghĩa của Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa, nhưng điểm xuất phát của cô là vì giúp người, cho dù bọn họ biết chuyện, chắc bọn họ cũng không quá để ý đâu nhỉ?

Nhưng mà nhớ tới chuyện xấu hổ lần trước, Đồng Tuyết Lục quyết định vẫn không nên nói chuyện này cho hai người bọn họ biết thì tốt hơn.

Có Đồng Tuyết Lục và hàng xóm làm chứng, hơn nữa hai đồng chí công an còn tận mắt nhìn thấy bà Hà đánh Tô Tú Anh, vụ án này không còn bất kỳ điểm đáng ngờ nào, rất nhanh hai người Hà Bảo Căn và bà Hà đã bị tống vào tù.

Khi bị giải đi, bà Hà chỉ thẳng tay vào mặt Tô Tú Anh chửi ầm lên, nguyền rủa chị ấy chết không được tử tế, những lời chửi bới thô tục khó nghe vang lên bên tai mãi không dứt.

Hà Bảo Căn không mắng chửi, ngược lại còn quỳ xuống trước mặt Tô Tú Anh: “Tú Anh, anh biết sai rồi, xin em tha thứ cho anh lần này đi! Anh biết mình không nên đánh em, anh cũng không biết vì sao anh lại làm như vậy!”

Tô Tú Anh không ngờ anh ta sẽ quỳ gối xuống trước mặt mình, cô cắn chặt môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Hà Bảo Căn thấy chị không nói gì, lại có hành động khác, anh ta giơ tay lên hung hăng tự tát cho mình mấy cái.

“Tú Anh, anh thật sự biết sai rồi! Tiểu Thu mới ba tuổi, con bé không thể không có cha, nếu anh và mẹ vào tù, người khác sẽ nói con bé có người cha ngồi tù! Hơn nữa còn do chính mẹ ruột của con bé cử báo, sau này người khác sẽ nhìn con bé thế nào?”

Tô Tú Anh mím chặt môi, trong mắt xuất hiện vẻ giãy giụa.

Vừa rồi khi nhìn thấy Hà Bảo Căn quỳ xuống, chị không có chút phản ứng nào, nhưng lúc này khi đối phương nhắc tới con gái, chị lại không nhịn được lông mi khẽ run rẩy.

Hà Bảo Căn thấy trên mặt Tô Tú Anh xuất hiện vẻ dao động, anh ta nhanh chóng không ngừng cố gắng, nói tiếp: “Tú Anh, em nể tình con chúng mình, tha chứ cho anh và mẹ đi, anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ ra tay với em và con nữa, mọi việc trong nhà đều do em làm chủ, không phải em nói muốn may một bộ quần áo mới cho Tiểu Thu sao? Bây giờ chúng ta lập tức đi mua cho con bé có được không?”

Nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng của chị họ mình, Hoàng Hương Lan vô cùng sốt ruột.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, hy vọng cô có thể khuyên bảo giúp mình.

Trên mặt Đồng Tuyết Lục không có biểu cảm nào, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Hoàng Hương Lan.

Tô Tú Anh cần phải tự mình đứng dậy, nếu không, không ai cứu được chị ấy.

Nếu lần này chị ấy lựa chọn tha thứ cho Hà Bảo Căn, vậy thì sau này cho dù chị ấy bị Hà Bảo Căn đánh chết, cô cũng sẽ không ra tay giúp đỡ nữa.

Bầu không khí trong đồn công an lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Tô Tú Anh.

Ngay khi Hà Bảo Căn cho rằng mình có hy vọng, thì đột nhiên Tô Tú Anh lại nở nụ cười mỉa mai, chị ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Hà Bảo Căn, anh cho rằng chỉ cần tùy tiện nói một hai câu lời hay tôi sẽ tha chứ cho các người sao? Ha ha, anh đừng có mơ!”

Nói xong chị ấy xoay người ra ngoài, Hoàng Hương Lan thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

“Tô Tú Anh, mày là đồ tiện nhân, mày quay lại đây cho tao!”

Hà Bảo Căn không ngờ anh ta đã tự tát mình vài cái rồi, vậy mà Tô Tú Anh vẫn chưa chịu tha thứ cho anh ta, ngay lập tức cơn giận trong lòng lại dâng lên.

Khuôn mặt sưng vù vì tức giận nhìn y hệt đầu heo kho tàu.

Một đồng chí công an bước đến dùng sức kéo anh ta đi, còn mở miệng không khách khí chút nào nói: “Ngoan ngoãn một chút cho tôi, biết đây là nơi nào không mà dám hô to gọi nhỏ, anh nghĩ mình là ai?”

Rất nhanh hai mẹ con Hà Bảo Căn đã bị áp giải xuống.

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 428

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.