Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ bảy mươi mốt

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Đồng Tuyết Lục sợ tới mức che mặt lại: “Bà nội bà đừng đánh cháu!”

Cô sợ quá...

Cô sợ... Mới là lạ.

Tạ Kim Hoa còn chưa chạm được vào người Đồng Tuyết Lục, đã bị nữ công an giữ chặt lấy tay: “Bà còn dám ra tay đánh người nữa, ngay cả bà tôi cũng nhốt lại!”

Lúc này Tạ Kim Hoa vẫn đang nổi nóng, nên không sợ công an như ban đầu, có điều vẫn thu liễm không ít: “Đồng chí công an, đồng chí cũng nghe thấy rồi đấy, ngay từ đầu nó đã hãm hại chúng tôi, đồng chí mau bắt nó lại.”

Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt ấm ức: “Khi cha mẹ cháu vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã gọi điện thoại về đội sản xuất, lúc ấy người nghe điện thoại chính là bà nội. Bà nội, bà lại quên mất rồi sao?”

“Mày đánh rắm...”

Tạ Kim Hoa tức giận không chịu nổi.

Nam công an nói: “Muốn biết rõ chuyện này cũng đơn giản thôi, bây giờ chúng tôi sẽ gọi điện thoại đến đội sản xuất, hỏi bọn họ xem ngày hôm đó có nhận được điện thoại từ Kinh Thị hay không.”

Tạ Kim Hoa: “Đúng đúng đúng, Đồng chí công an, đồng chí mau gọi đi!”

Đồng Ngạn Lương nghe thấy thế, hai mắt cũng sáng ngời, quay đầu đắc ý nhìn Đồng Tuyết Lục: Tiện nhân, mày chết chắc rồi!

Bên ngoài Đồng Tuyết Lục vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, bàn tay cô đã nắm chặt lại.

Chuyện này là do Đồng Gia Minh làm, lúc ấy đúng là cậu làm chưa đủ cẩn thận.

Nếu đổi lại là cô, chắc chắn khi ấy cô sẽ gọi điện thoại về đội sản xuất, còn chuyện trong điện thoại nói gì, người khác sẽ không biết được.

Đáng tiếc cô quay về quá muộn, bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, cô chỉ có thể cắn răng chắc chắn đã từng gọi điện thoại.

Dù sao chuyện tiền an ủi cũng do chính miệng Tạ Kim Hoa thừa nhận, còn chuyện trộm quần lót của Đồng Ngạn Lương cũng bắt được cả người và tang vật, chuyện không gọi điện thoại cùng lắm chỉ khiến người ta chỉ chỏ lên án mà thôi.

Trong đồn công an có điện thoại, sau khi lấy được số của đội sản xuất, bọn họ lập tức gọi qua đó.

Người nghe máy chính là Trần Tiểu Liên, kế toán của đội sản xuất.

Bình thường cũng chỉ có mình cô ta ở trong văn phòng, nhận điện thoại và thông báo cho xã viên đều do cô ta phụ trách.

Nhưng mà hôm Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, cô ta lại không có mặt ở văn phòng cả ngày, hôm đó cô ta bận yêu đương vụng trộm với anh rể mình.

Có lẽ hôm ấy bên Kinh Thị đúng là có người từng gọi điện thoại về, chỉ là do cô ta không nghe máy, cô ta nghĩ nếu bây giờ trả lời thành thật rất có thể mình sẽ bị liên lụy, còn khiến người khác phát hiện ra chuyện giữa mình và anh rể.

Cho nên cô ta cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Có, tôi nhớ rõ là mùng bảy tháng trước, tôi nhận được điện thoại của nhà họ Đồng, sau đó có gọi Tạ Kim Hoa đến nghe máy, có điều trong điện thoại nói những gì tôi không nghe rõ lắm, khi ấy tôi đang bận tính sổ sách.”

Sau khi cúp điện thoại, nam công an nói lại lời Trần Tiểu Liên cho mọi người nghe, Tạ Kim Hoa và Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế đều ngơ ngẩn.

Tạ Kim Hoa: Con mẹ nó, con điếm Trần Tiểu Liên kia sao lại hãm hại mình!

Đồng Tuyết Lục:??? Không ngờ còn có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy?

Tuy rằng Đồng Tuyết Lục không biết vì sao đối phương lại nói dối giúp mình, nhưng ân tình này cô nhận.

Tạ Kim Hoa tức giận nhảy dựng lên: “Con điếm Trần Tiểu Liên kia nói hươu nói vượn, cô ta là loại người lẳng lơ từng bị tôi mắng chửi, chắc chắn là do cô ta muốn hãm hại tôi!”

Nam công an sa sầm xuống, lạnh lùng quát: “Trước đó bà nói không ai gọi điện thoại về, bây giờ đã chứng minh có người gọi, bà lại không tin. Trước đó bà nói chưa nhận được tiền an ủi, sau lại nói có, rốt cuộc có câu nào phát ra từ miệng bà là nói thật hay không?”

Tạ Kim Hoa bị nam công an quát to, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã ngồi trên ghế: “Tôi, tôi...”

Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời bà ta: “Bà nội, bà nói thế là làm giả khẩu cung, là phạm pháp! Còn nữa, vừa rồi bà còn vu hãm cha nuôi cháu tham ô trái pháp luật, đây là công nhiên hãm hại quân nhân, nếu như điều tra rõ sự thật, bà nội à, tội này của bà nặng lắm!”

Nữ công an gật đầu: “Bị nghi ngờ có liên quan đến việc làm giả khẩu cung, hãm hại quân nhân, hai tội cũng phạt, ít nhất phạt tù bảy năm có thời hạn, tình tiết nghiêm trọng, còn trực tiếp bắn chết!”

Bắn!! Chết???

Quần Tạ Kim Hoa lập tức ướt sũng, lại lần nữa bị dọa đái ra quần.

Tuy rằng bà ta rất thương yêu cháu trai, nhưng bà ta không muốn chết!!

Bà Từ nhìn thấy Tạ Kim Hoa bị dọa đái ra quần, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai: “Ui da chết rồi, sao lớn như vậy còn đái trong quần! Bệnh này củ bà đúng là không nhẹ nhỉ?”

Bệnh?

Đúng vậy, bà bị bệnh!!!

Đột nhiên Tạ Kim Hoa lớn tiếng ồn ào: “Tôi là kẻ điên, tôi là kẻ điên, tôi là kẻ điên! Những lời vừa rồi đều là tôi nói hươu nói vượn...”

Chỉ cần bà ta điên rồi, những lời bà ta vừa nói sẽ không tính toán gì hết!

Bà ta đúng là quá thông minh!

Mọi người: “...”

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 434

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.